Sài Hi ánh mắt vừa chuyển, mâu quan dừng trên người Bạch Phù.
Bạch Phù chính là nam tử bốn mươi mấy tuổi vừa nãy, hiện tại chính là đại quản gia của phủ công chúa. Bị Sài Hi nhìn, hắn chỉ cảm tháy toàn thân chợt cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn, đầu gối nhũn ra, bước lên phía trước từng bước nói:" Lão nô bái kiến công chúa, công chúa đi đường đã mệt rồi."
Sài Hi khoát tay, nhìn xung quanh tựa tiếu phi tiếu hỏi:"Phò mã đâu?"
Bạch Phù trong lòng thở dài, xong rồi! Lần này lại loạn lên rồi
Hắn cũng không dám bao che Phó Đông Anh, chỉ có thể cúi đầu cung kính nói:"Phò mã gia ở Tiểu Bao Hiên, lão nô đã phái người đi thỉnh rồi ạ."
"Tiểu Bao Hiên?" Sài Hi mỉm cười,"Bản cung nếu nhớ không lầm, Tiểu Bao Hiên là thanh lâu đi?"
Nàng nhếch khóe môi, lộ ra độ cong lạnh nhạt,"Nữa năm không gặp, lá gan của phò mã thế nhưng càng lúc càng lớn rồi."
Sắc mặt nàng đột ngột thay đổi, mọi người sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
Tam sinh bào (Ba huynh đệ sinh ba ấy :3 ) ngươi xem ta, ta xem ngươi, lập tức đồng thời đưa tay kéo góc áo Sài Hi, ngửa đầu tội nghiệp nhìn nàng,"Công chúa tỷ tỷ đừng tức giận, chúng ta sợ mà."
Sài Hi khẽ cười ra tiếng, nàng rũ mắt nhìn nhìn tam sinh bào, cúi người nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt Hoan Hoan, dọa hắn tới mức lông mi run rẩy nhắm chặt hai mắt lại.
Nàng thanh âm vẫn như cũ là nhẹ nhàng mang theo sủng nịch," Đứa nhỏ này, sao lại quỳ xuống như thế, đứng lên đi, bãn cung cũng không có tức giận."
Nói xong, nàng đứng dậy thuận tiện kéo Hoan Hoan lên.
Còn Hoan Hoan cùng Đoàn Đoàn, cũng có mắt nhìn đứng hết lên.
Người khác không nhận được lệnh của Sài Hi, vẫn như cũ cung cung kính kính mà quỳ, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Dù sao thân phận của bọn họ cùng với ba người kia không giống nhau.
Sài Hi đi qua mọi người, vừa hồi phủ vừa nói:" Đều đứng dậy đi."
Tam sinh bào vây quanh nàng, líu ríu nói về thời gian nửa năm ly biệt này, bọn họ đã làm những chuyện gì.
Còn chưa tiến vào đại môn, liền nghe âm thanh bình hoa bị vỡ. Sài Hi quay đầu, liền thấy Phó Đông Anh bị hai người kèm hai bên, trong tay cầm bình rượu, mà trên mặt đất là mảnh vụn của bình khác.
Nàng chân mày nhẹ giương lên.
Phó Đông Anh hiển nhiên là say rượu rồi, hắn cúi đầu lầm bầm, Bạch Phù mắt thấy như vậy, vội vàng đến bên người hắn lay lay cánh tay hắn,"Phò mã, công chúa điện hạ đã trở lại rồi."
Nghe được hai chữ công chúa, đôi mắt Phó Đông Anh sáng lên, nhưng rất nhanh lại biến thành vô tri vô giác. Hắn cúi đầu làu bàu hai câu, không thoải mái vùng vẫy thoát khỏi hai người, nghiêng ngả lảo đảo tự mình đứng thẳng ở đó.
Hắn giơ tay lên, đem một cái bình khác ném xuống đất,"Công chúa cái gì, tránh ra, đừng trở ngại bản công tử uống rượu."
Sài Hi khẽ cười, đối với Bạch Phù nói:" Đưa phò mã tới Bách Xuân Viện, cho hắn uống đủ. Khi nào muốn tỉnh, thì lúc ấy tới gặp ta."
Nói xong liền không phản ứng, dẫn tam sinh bào đi vào.
Phó Đông Anh vốn đang cúi đầu, lại càng buông thõng xuống, hắn cúi đầu cười hai tiếng, không rõ ý tứ.
Bạch Phù than nhẹ,"Người cần gì tự làm khổ mình?"
Nói xong liền đỡ người, cũng đi vào trong phủ.
Trầm Hàm Chương không nghĩ tới ngày hôm sau sẽ được gặp tình nhân trong mộng mà bản thân tâm tâm niệm niệm, nàng nhìn Sài Hi một thân y phục đỏ tươi đứng đầu bách quan, chỉ cảm thấy cả người đều thanh tỉnh rất nhiều.
Nàng chớp chớp mắt, lại dùng sức dụi dụi, không có nhìn lầm, quả thật là Sài Hi.
Nhưng.....
Nữ tử cũng có thể vào triều sao?
Thực hiển nhiên, Sài Hi hẳn là lần đầu tiên quang minh chính đại đứng trong triều, bởi vì toàn bộ quan viên phía dưới đều giống như nàng, các loại ý niệm trong đầu đều trôi nổi không ngừng.
Am thanh bên tai nàng cũng vang lên không ngừng.
Người này nghĩ:" Sài Hi công chúa quả nhiên là bất đầu vào trieuf, xem ra hôm qua chúng ta phân tích rất đúng."
Người kia cũng nói:" Không biết trong những người này rốt cuộc người nào sẽ hỗ trợ công chúa. Chỉ cần bọn hắn mở miệng, ta phải ghi lại, đến lúc đó bẩm báo cho chủ tử."
Cũng có âm thanh vô cùng đau đớn đến nứt ra trong đầu:" Gà mái gáy bình minh a gà mái gáy bình minh, một Vương thái hậu còn chưa đủ, thế nào lại có thêm một công chúa rồi."
"Vua của chúng ta quá yếu đuối vô năng rồi a."
"Quốc chi bị phá, tất có dị tượng a. Gà mái gáy bình minh, điềm xấu xuất hiện a."
Trầm Hàm Chương líu lưỡi, hai lão nhân này cũng quá cực đoan rồi, nàng cũng phải ghi nhớ lại, trở về còn nói cho Sài Thiệu có người ở trong lòng mắng hắn.
Nàng đắc ý nhếch miệng cười cười, nhưng rất nhanh lại cứng nhắc hạ xuống.
Hắn muốn giết nàng, nàng bị lừa đá vào đầu mới muốn đi nói cho hắn. Loại người thâm hiểm độc ác này, tên cẩu hoàng đế không biết đến tình nghĩa đó, xứng đáng bị chửi.
Càng mắng nàng lại càng cao hứng.
Trầm Hàm CHương liền đặc biệt chọn những người mắng đó, dưới đáy lòng lặng lẽ giơ ngón tay cái với những người này.
Chửi hay lắm.
Không đúng không đúng, nàng hiện tại quan trọng nhất là nhìn tình nhân trong mộng, những thứ khác hết thẩy đều là mây bay.
Ánh mắt Trầm Hàm CHương liền dừng lại trên người Sài Hi, hơn nữa còn hướng nàng cười.
Sài Thiệu cúi đầu đứng ở đó nhận được nụ cười của nàng, cũng nhẹ nhàng mỉm cười lại, làm cho Trầm Hàm Chương trong lòng phút chốc giống như van hoa nở rộ.
Nàng lặng lẽ che ngực, hạnh phúc tới thiếu chút nữa ngất xỉu.
Thật là anh tuấn, thật là mê người, thật là khi suất, thật muốn ôm một cái......
Ánh mắt Trầm Hàm CHương lại biến thành hình trái tim, hận không thể trực tiếp từ long ỷ bổ nhào lên người Sài Hi.
Sài Hi hơi rũ mắt, không tiếng động mà cười. Mới chỉ có nửa năm không gặp, đệ đệ này của nàng trở nên đáng yêu rất nhiều.
Nàng thực ra thích hắn như bây giờ. Tuy rằng béo một chút, nhưng là đệ đệ của nàng, cho dù có béo, ngũ quan của hắn cũng rất xinh đẹp, chỉ là bị nhiều thịt vây quanh như vậy, không rõ ràng mà thôi. Nhưng nếu hắn có thể gầy đi, trình độ anh tuấn chắc chắn sẽ không kém Phó Đông Anh.
Phó Đông Anh a?
Sài Hi nhếch môi, cũng không biết hôm nay hắn tỉnh lại lúc nào? Bất quá so với việc bộ dáng vừa cứng vừa thối lúc hắn thanh tỉnh, còn không bằng say. Lúc trước rõ ràng là bộ dáng công tử ôn thuận, bây giờ thế nào liền biến thành bộ dáng đắm mình trong trụy lạc này?
Phó Đông Anh? Là người nào người nào? Trầm Hàm Chương chớp chớp mắt, trên mặt mang theo vẻ tò mò.
Ờm, trở về có thể hỏi Sài Thiệu.
Nhưng rất nhanh Trầm Hàm Chương lại phản ứng, hỏi cái gì mà hỏi, nàng tuyệt đối phải cùng tên hỗn đản này tuyệt giao.
Tuy rằng nàng cực kỳ chán ghét cái thân thể béo trong này, nhưng là bởi vì không bị giết người diệt khẩu, nàng quyết định không trả cho hắn. Hoặc là trực tiếp đem hắn giết chết là được rồi, gậy ông đập lưng ông, không phải sao?
Nhưng là......
Đó là thân thể của nàng a!
Trầm Hàm Chương trong lòng rỉ máu a.
Hơn nữa, nàng cũng không làm được đi, nếu nàng dám gây bất lợi với Sài Thiệu, lấy Hạ Thục Phi làm đại biểu của cả một phòng quỷ kia, người thứ nhất liền không bỏ qua cho nàng.
Càng thê thảm hơn.
Không có đường sống nữa rồi!
Trầm Hàm Chương nhìn quần thần loạn thành một đoàn phía dưới, chỉ muốn im lặng tìm một chỗ mà khóc.
Nữ tử vào triều, tự nhiên có người không muốn.
Bởi vì điều này không chỉ khiêu chiến quyền lực của nam nhân, sự gia nhập của Sài HI, sẽ làm cho triều đình phát sinh biến hóa khôn lường.
Người đầu tiên đứng ra phản đối, tự nhiên là Ngự sử đài.
Tiếp theo chính là lễ bộ.
Trầm Hàm Chương nước mắt lưng tròng nhìn cậu mình kịch liệt công kích nữ tử cầm quyền, trong lòng chỉ có một ý nghĩ.
Chết yểu rồi!
A cữu à, người là chuẩn bị mang theo cả nhà cúng ta tìm chết sao?