Trẫm Đâu Dễ Bị Trói Buộc

Chương 17: Chương 17: Nam tử, nên mềm mại đáng yêu như này a




Sài Hi bái kiến Vương thái hậu.

Vương thái hậu nhìn cách ăn mặc này của nàng, nhíu nhíu mày, hiển nhiên là thực không thích.

Sài Hi cúi đầu cười cười, từ chối cho ý kiến. Nàng cũng không phải là không muốn mặc y phục của nử tử, nhưng y phục của nữ tử ở đây quá mức phiền phức, trong lúc hành động không được tự do, bởi vậy từ sau khi có phủ của riêng mình, về cơ bản cũng chỉ mặc nam trang.

"Việc ở Tây Hải, nhi thần đã điều tra, mọi chuyện đã được viết trên sớ, thỉnh mẫu hậu xem qua." Sài Hi rút sớ từ ống tay áo ra, nâng lên ngang mày.

Bố công công bên người Vương thái hậu tiến đến tiếp nhận, cung kính đưa lên tay Vương Thái hậu.

Vương thái hậu nhíu mi xem xong, lập tức hung hăng vứt lên bàn, giọng oán hận nói:" Chỉ là một đất nước nhỏ hèn mọn, dám vượt biển mà lừa gạt đại quốc ta, ai cho bọn chúng cái gan đấy."

Sài Hi lắc đầu,"Nhi thần tra đến thái thú Lạc Châu, toàn bộ manh mối đều biến mất không dấu vết."

"Trương Hưng đâu, ai gia tự hỏi đối với hắn không tệ, hắn thế nào lại làm ra chuyện ruồng bỏ cơ nghiệp tổ tông này?" Đông Lâm quốc làm loạn cũng không sợ, đáng sợ chính là thế nhưng có người dám cả gan mạo hiểm việc bị tru di cửu tộc mà đi thông đồng, hơn nữa kẻ này vẫn đường đường là đại quan tam phẩm, một đại quan biên giới.

Vương thái hậu sắc mặt xanh mét ánh mắt thâm trầm, ngực càng phập phồng không ngừng, hiển nhiên là tức giận.

Nói đến việc này, Sài Hi thở dài một tiếng, quỳ xuống thỉnh tội."Nhi thần hộ tống bất lực, trên đường tới, Trương Hưng một nhà ba mươi bảy người bị giết người diệt khẩu, người nhi thần mang theo cũng thiệt hại gần một nửa."

Nghe xong lời này, Vương thái hậu hấp một ngụm khí lạnh, không khống chế được mà lùi hai bước, lảo đảo ngồi lên ghế.

Nàng nhu nhu thái dương, hỏi: "Ai gia nhớ rõ là ngươi mang đi một ngàn cấm vệ quân."

Sài Hi gục đầu,"Nhi thần vô năng."

Một ngàn cấm vệ quân hoàn toàn có thể chống lại được ba ngàn binh sĩ bình thường, nhưng người tới thì vẫn như cũ dưới tình huống như vậy, giết hại cả nhà Trương Hưng, người đứng phía sau này thân phận nhất định không thấp, mà Trương Hưng cũng chắc chắn là biết nội tình trong đó.

Các loại ý niệm trong đầu, người được chọn trong lòng Vương thái hậu quanh quẩn không định, một hồi lâu sau nàng mới lần nữa ngẩng đầu, nói:"Ngươi viết thư gửi đi, để Mạc Thành ở Tây Hải giám sát việc chế tạo phong hỏa đài và đại bác xong rồi trở về."

"Vô luận thế nào, Nhạc Châu bên kia không thể lại để cho có bất cứ sơ suất gì." Vương thái hậu thanh âm ngưng trọng.

"Nhi thần đã hiểu." Sài Hi ôm quyền nói.

Vương thái hậu thở hắt ra, ý bảo nàng đứng dậy, lại hỏi:" Ngươi vừa đi liền đi nửa năm, thân thể có chỗ nào không khỏe không? Nếu có, chớ có chịu đựng, tuyên mấy thái y đến xem xem."

"Nhi thần không sao." Sài Hi cười đứng dậy, ánh mắt sáng ngời mà hữu thần."Nhi thần có việc để làm, thân thể liền hoàn toàn không có vấn đề. Ngược lại ngày thường trong kinh không có việc gì làm, mới luôn cảm thấy không thoải mái"

"Ngươi nha." Vương thái hậy bất đắc dĩ cười rộ lên, coi như dịu đi sự sắc bén lúc nãy."Cũng không biết tính tình của ngươi là giống ai? Nếu đệ đệ của ngươi cũng như vậy, ai gia sẽ không phải lo lắng như này"

Sài Hi hơi cong môi, "Nhi thần cảm thấy bệ hạ như vậy cũng tốt lắm."

Vương thái hậu cũng nhếch nhếch môi, lời nói vừa rồi vài phần thật lòng vài phần giả ý, hai người đều biết rõ trong lòng."Sau khi ngươi trở về có phải còn chưa quay về phủ công chúa đúng không? Mau trở về đi thôi, nửa năm không ở nhà, cũng không biết phò mã có phải hay không đang sinh khí."

"Nhi thần cáo lui."Sài Hi xoay người chắp tay, một điệu bộ của nam tử.

Vương thái hậu dở khóc dở cười, dặn dò:" Đi làm thì thôi đi, sau khi quay vế nhanh nhanh thay y phục lại cho ai gia, bộ dáng hiện tại còn ra cái gì nữa."

Sài Hi cúi đầu nhìn nhìn chính mình, chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai nói:" Đã hiểu rồi."

Ra khỏi Hiên Viên điện, Sài Hi đứng trên bậc thềm im lặng một lúc, sau đó liền giương mày, từng bước từng bước tiêu sái đi xuống.

Từ đầu đến cuối, nàng vẫn thích chính là đứng ở chỗ cao nhất nhìn xuống chúng sinh. Đã từng là, xuyên qua một đời công việc lại càng nặng nhọc. Chẳng qua nơi này cùng quê hương của nàng thực sự là không giống nhau.

Nếu là ở quê hương của nàng, Sài Thiệu loại nam tử này làm sao mà kế vị được. Nam tử có thể dùng để lôi kéo triều thần, có thể lấy được sủng nịch, nhưng sẽ không xuất đầu lộ diện.

Nam nữ điên đảo, thế giới âm dương nghịch chuyển, thật sự là làm cho nàng đau đầu không thôi.Bất quá cũng không quan hệ, so với việc kiếp trước thoải mái ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nàng ngược lại thực thích loại thách thức gian nan này.

Tự mình thành lập một thế giới mới có trật tự, thật sự là hết sức tuyệt vời.

Ánh mắt Sài Hi toàn bộ đều là khinh sơ cuồng quyến, khiến cho dung mạo vốn là nam nữ không phân biệt, lại tăng thêm vài phần sức quyến rũ. Khiến cho vài cung nữ đi ngang qua thỉnh an đỏ bừng hai má.

Nàng một cái nhếch mày cũng không.

Mọi người bên trong phủ công chúa, đã sớm biết chủ tử nhà mình hôm nay sẽ quay lại, bởi vậy khi trời còn chưa sáng đã vội vàng quét tước thu thập.

Phủ môn mở rộng, một đoàn gia bộc đứng thẳng ở cửa, chờ đợi đến mòn con mắt. Mà đứng ở phía trước là ba thiếu niên mười ba tuổi diện mạo giống hệt nhau, toàn bộ đều môi hồng răng trắng diện mạo như hoa.

Ba người hai má đều hồng nhuận, thần sắc lại vui sướng hân hoan. Trái lại nam tử ước chừng bốn mươi tuổi diện mạo sáng sủa đứng phía sau bọn họ, trong lúc nhìn quanh có chút sốt ruột.

Giây lát sau, có người kề tai khẽ nói nhỏ hai câu, hắn trừng mắt mặt đều đen thui, nhỏ giọng trách cứ:"Cho dù là khiêng cũng phải khiêng trở về, công chúa sắp quay về rồi, không nhìn thấy bóng phò mã thì tính thế nào?"

Người nọ vội vàng khom thắt lưng chịu tội, lại lập tức vội vàng rời đi.

Chờ hắn rời đi không bao lâu, liền có một đội nhân mã cưỡi ngựa mà đến, dẫn đầu đương nhiên là Sài Hi công chúa.

Nàng lưu loát thu cương xuống ngựa, đem dây cương đưa cho Mạc Ly phía sau.

Ba thiếu nên nhìn thấy nàng, trước mắt toàn bộ đều sáng ngời, cao hứng chạy qua,"Công chúa tỷ tỷ, người đã về rồi."

Mở miệng trước chính là lão đại Hoan Hoan , thanh âm giòn tan giống như chim sơn ca.

"Quà tỷ tỷ hứa mua cho chúng ta tỷ có mua không?" Đây là lão nhị Hỉ Hỉ, thanh âm thoáng có chút ngốc nghếch. Hắn cùng Hoan Hoan bộ dáng cơ hồ hoàn toàn giống nhau, người ngoài rất khó nhận ra.

"Công chúa tỷ tỷ, Đoàn Đoàn rất nhớ người." Đây là lão tam Đoàn Đoàn, so với hai vị ca ca, thân hình hắn hơi gầy yếu, khóe môi cũng có một nốt ruồi chu sa.

Nhưng hắn cũng là người thông minh nhất trong ba huynh đệ.

Ba người là Sài Hi mua về năm năm trước, thời điểm đó bọn họ mới tám tuổi, nguyên bản tên họ không có. Sài Hi liền đặt cho bọn họ tên khác, còn họ là theo Mạc Ly.

Mạc Ly là võ sĩ bên cạnh Sài Hi, cũng là người nàng tín nhiệm nhất hiện nay.

Mọi người đều biết trong phủ công chúa có ba huynh đệ, công chúa đối với bọn hắn như châu như ngọc, nhưng muốn nói thật ra là ngưu lang đi, ba người này tuổi lại hơi nhỏ một chút.

Bởi vậy các loại suy đoán không ngừng, thậm chí còn có cuộc đánh cược trên phố, cược trưởng công chúa khi nào thì đem ba người thu vào trong trướng.

Đối với việc này, Sài Hi cũng có nghe nói, chính là nàng cũng không để ý.

Nàng cười sờ đầu ba người, giọng ôn hòa mềm mại nói:"Ba người các ngươi có ngoan hay không."

Ba người đồng thời gật đầu, mềm mại đáng yêu thật là giống như ba viên thịt.

Tâm tình Sài Hi nháy mắt liền trở nên tốt hơn hẳn.

Nam tử, nên mềm mại như vậy đáng yêu như vậy mới đúng có phải không?

Nếu đều như Phó Đông Anh lạnh nhạt cường ngạnh, nàng có hứng thú gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.