"Nửa năm không gặp, làm sao càng ngày càng ngốc rồi?" Sài Hi gõ gõ bàn, ra hiệu Trầm Hàm Chương hoàn hồn.
Trầm Hàm Chương đau lòng muốn chết, đầu gục xuống bàn sống chết không chịu nhìn nàng một cái.
Sài Hi buồn cười, nàng đứng dậy tiến lên phía trước nhẹ nhàng xoa đầu Trầm Hàm Chương, nhẹ giọng dỗ dành:"Lại làm sao nữa rồi? Hay là có chỗ nào không thoải mái?"
Vừa nói, nàng vừa từ trong lòng lấy ra một hộp nhỏ, đưa tới trước mặt Trầm Hàm Chương, nhếch miệng nói: "Đây là trân châu ta đem từ Tây Hải về cho đệ, đệ xem xem có thích không?"
Trầm Hàm Chương bị âm thanh mềm mại này mê hoặc, nàng ngẩng đầu chớp chớp mắt, thương tâm nhìn Sài Hi.
Sài Hi liền đem hộp mở ra, đổ ra trước mặt nàng.
Đây là hai viên ngọc minh châu màu hồng phấn giống hệt nhau.
Đây đối với hoàng thân quốc thích mà nói đều tính là đồ vật thượng hảo, càng không cần nói đến là Trầm Hàm Chương chưa từng thấy qua việc đời. Nàng hét lên một tiếng, bổ nhào về phía trước đem chiếc hộp ôm vào lòng, ánh mắt nhìn hạt trân châu không rời.
Ở trước mặt trâu báu, thất tình thì tính là cái gì, ** cũng không thành vấn đề.
Nàng mặt mày cười hớn hở như hoa, cầm hai viên trân châu vui mừng hết sức. Làm cho Sài Hi vẫn nhìn nàng cũng cười ra tiếng, nàng lại sờ sờ đầu Trầm Hàm Chương nói:"Đệ thích là tốt rồi."
Nữ nhân ngu xuẩn này.
Trẫm làm sao mà sẽ thích loại đồ này chứ? Trẫm lại làm sao mà sẽ phát ra âm thanh vừa ngu vừa não tàn này?
Trẫm chính là cao quý như thế, cao lãnh như thế, hình tượng cao lớn như thế, ngay tại lúc này đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Sài Thiệu mắt thấy một màn này, hận không thể trực tiếp bóp chết Trầm Hàm Chương.
Nàng cũng không ngẫm lại, nữ nhân bình thường nhà ai, sẽ tặng nam nhân đồ vật mà nữ nhân mới thích này? Còn có tiếng cười rõ ràng chính là của sủng vật này......
Thế gian nhiều điều kỳ lạ, nhưng vì sao hết thảy đều quay quanh bên cạnh trẫm? Không thể để lại cho trẫm một mảnh thanh tịnh sao?
Lực lượng hồng hoang đang rít gào trong cơ thể, trẫm thật muốn đem hai con mắt đang nhìn vừa ngốc vừa não tàn kia trực tiếp chọc mù.
Nội tâm không ổn định của hắn, Trầm Hàm Chương hoàn toàn không thèm để ý.
Nàng mong đợi nhìn Sài Hi, nghe nàng nói về Tây Hải, vừa nghe vừa vỗ tay tâng bốc,"Hoàng tỉ thật tuyệt a."
Sài Hi bật cười,"A Thiệu cũng rất tuyệt rất nhu thuận."
"Trẫm từ trước đến nay đều nhu thuận như vậy a." Trầm Hàm Chương thanh âm đều mềm đi ba phần. Người đối diện cười rộ lên, khiến nàng hoàn toàn không còn sức chống cự nữa rồi.
Cho dù là một nữ nhân, nàng cũng chịu.
Trầm Hàm Chương nâng má, lộ ra một bộ dáng thiếu nữ hoài xuân. Nếu lúc này là thân thể của nàng, không cần phải nói tất nhiên là hình ảnh động lòng người.
Nhưng mà cố tình.... ...
Sài Thiệu nhìn khuôn mặt quen thuộc kia của mình, lộ ra bộ mặt sa vào si mê, rốt cục không nhịn được, trực tiếp đem góc bàn đập vụn.
Động tĩnh không nhỏ, làm Trầm Hàm Chương bừng tỉnh.
Nàng lau lau khóe miệng không tồn tại nước miếng, xấu hổ thanh thanh giọng, lập tức tính che đậy khiển trách,"Trầm cô cô, trẫm để ngươi mài mực , ngươi đang làm cái gì?"
Sài Hi cũng đem lực chú ý đặt lên người Sài Thiệu, đem người đánh giá cao thấp một phen, cười hỏi:" Đây chính là Trầm cô nương tay không nhổ ba cây liễu to bên hồ Thái Dịch lên?"
Quả nhiên là chuyện tốt không đến cửa tiếng dữ đồn xa, Trầm Hàm CHương thật hối hận a. Sớm biết lúc trước đã không tự mãn rồi, hỏng rồi, để lại trong lòng mối tình đầu hình tượng bưu hãn như thế.
Nàng không tình nguyện gật đầu,"Là nàng là nàng chính là nàng."
"Nghe nói sơ qua, còn tưởng rằng là hình dáng khác hẳn với người thường, không nghĩ tới lại là một tiểu cô nương yểu điệu thế này." Sài Hi gõ gõ bàn,"Chính là một tiểu mỹ nhân, Mục Thanh thật ra lại có một cô cháu gái rất được."
Những lời này từ miệng nàng nói ra mang theo vài phần ý vị thâm trường, thế nhưng Trầm HàmChương hoàn toàn nghe không hiểu.
Nàng ra sức gật đầu, "Kia còn không phải sao, Trầm cô cô quả thật lớn lên xinh đẹp động lòng người, thời điểm trẫm vừa gặp, thiếu chút nữa kinh động thiên nhân."
Sài Thiệu:"... ...... ......"
Có cần mặt mũi nữa không?
"Nô tỳ không dám nhận lời khen ngợi của bệ hạ, dung mạo xấu xí này không làm bẩn đôi mắt cơ trí của bệ hạ, nô tì cũng đã tạ ơi trời xanh rồi."
Trầm Hàm Chương nghiến răng:"Thế nào lại thế được? Trầm cô cô không cần khiêm tốn, nếu Trầm cô cô lớn lên xấu xí, thì trên đời này không có ai đẹp nữa rồi."
Sài Hi hết sức vui mừng, nàng duỗi tay điểm điểm trán Trầm Hàm Chương, nói:" Không nghĩ tới mới có vài ngày không gặp, tiểu tử ngươi đã biết lấy lòng con gái nhà người ta rồi."
Trầm Hàm Chương che trán, hai gò má lập tức trở lên đỏ bừng, trong lòng sắp hạnh phúc đến chết rồi.
Sài Hi vừa cười vừa trêu ghẹo vài câu, liền cáo từ rời đi,"Được rồi, sau khi ta về còn chưa đi bái kiến mẫu hậu. Đệ trước chơi một mình đi, chờ ta rảnh lại đến thăm đệ."
Dứt lời, nàng liền sửa sang y bào rời đi.
Trầm Hàm Chương thâm tình giữ lại, mãi đến khi Sài Hi đã đi rất xa rồi, tay của nàng vẫn còn chưa thu lại.
Cuối cùng là bị Sài Thiệu đánh cho trở về.
Nàng nước mắt lưng tròng vuốt mu bàn tay sưng đỏ, tức giận gào lên : " Ngươi có bệnh hả, làm cái gì mà tự tiện đánh người."
"Trẫm còn muốn hỏi ngươi." Sài Thiệu mặt xanh mét, "Người có bệnh chính là ngươi đó, một nữ nhân đối với một nữ nhân khác, lộ ra bộ dáng thèm nhỏ dãi, ngươi có thấy ghê tởm hay không."
"Ngươi mới ghê tởm được không?" Trầm Hàm Chương cao giọng phản bác, nhưng rõ ràng khí lực không đủ. "Ta đây là đang đóng vai ngươi, ngươi chẳng lẽ lại đối với hoàng tỷ của mình trừng mắt lạnh lùng sao? Nếu như ngươi thật là như vậy, nàng vẫn còn tìm mọi cách dỗ dành ngươi?"
Nói đến đây, Trầm Hàm Chương lại ngay lập tức mặt mày rạng rỡ, nàng vui tươi hớn hở cầm lấy trân châu," Thật là đẹp quá đi."
Nhưng ngay sau đó, trân châu liền bị Sài Thiệu đoạt lấy, chỉ thấy hắn hướng nàng cười lạnh một tiếng, Trầm Hàm Chương cản lại không kịp, trong chớp mắt, đồ đã bị hắn ném lên xà nhà.
Khảm thật sau trên đó.
"A a a a a a, đó là của ta, ngươi lấy xuống cho ta." Trầm Hàm Chương đau đớn khôn nguôi hét lên bổ nhào về phía trước.
Kết quả cuối cùng vẫn như cũ bị Sài Thiệu đè dưới thân.
Nàng đỏ mắt trừng hắn,"Ngươi tên biến thái chết tiệt này."
Sài THiệu cũng cúi đầu nhìn nàng, hắn cũng không mở miệng, nhưng ý nghĩ của hắn truyền đến tai Trầm Hàm Chương rất rõ ràng.
"Hiện tại trẫm có thể bóp chết ngươi, ngươi tin hay không?"
Không tin.
Trầm Hàm Chương khiêu khích trừng hắn.
Cuối cùng Sài Thiệu cười mỉm một cái, từ trên người nàng đi xuống, cùng Trầm Hàm Chương song song nằm cùng một chỗ.
Trầm Hàm Chương tuy rằng nặng nề thở dốc, nhưng nàng rất là đắc ý,"Ai ya, có người chính là như vậy, lúc nào cũng chỉ được cái mạnh miệng."
Nhưng rất nhanh nàng liền cứng người lại.
Run rẩy quay mặt về phía Sài Thiệu, lúc này hắn cũng đang quay mặt qua, nàng từ trong mắt của hắn thấy được sự nghiêm túc.
Vừa rồi hắn chính là nghĩ:" Không cần phải vội, chờ ngày chúng ta đổi trở lại, trẫm sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi."
Thật hiển nhiên, suy nghĩ này của hắn chính là cố ý để cho nàng nghe thấy.
Trầm Hàm Chương đồng tử hơi dãn ra.
Phải rất lâu sau, nàng xoay người đi chỗ khác, đưa lưng về phía Sài Thiệu, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Hắn ngay từ lúc bắt đầu liền có ý nghĩ như này rồi đi? Nàng biết nhiều bí mật của hắn như vậy, hắn đã sớm tính toán chờ đổi trở về liền trực tiếp giết chết nàng đi?
Nàng phải làm sao bây giờ?