Trẫm Đâu Dễ Bị Trói Buộc

Chương 15: Chương 15: Liền như vậy thất tình rồi!




Sau bữa tối, trước ánh mắt tha thiết của Vương thái hậu cùng Trầm Hàm Chương, Sài Thiệu một hơi nhổ ba cây liễu to đã được một trăm năm bên hồ lên

Khi hắn không tốn chút sức lực nhổ lên, đá Thái Hồ trọng lượng so với hắn nặng gấp trăm lần, trong mắt mọi người chỉ có hai chữ viết hoa BỘI PHỤC.

Từ đó về sau, bất luận là cung nữ hay thái giám, hay là cấm vệ quân trong cung, toàn bộ đều lưu truyền một câu, chọc ai cũng ngàn vạn lần không được chọc Trầm cô cô của Đại Thánh cung, bằng không sẽ bị nghiền thành thịt vụn ngay lập tức.

Loại e ngại này thực rõ ràng tiện lợi cho cuộc sống của Sài Thiệu, điều này làm cho hắn vô cùng vừa lòng.

Nhưng Trầm Hàm Chương thì không vui vẻ được như vậy, nàng tuy rằng tự mãn mình khí lực lớn, nhưng nàng từ trước đến nay luôn cho rằng bản thân là một cô nương có giáo dục đẩy nhẹ một cái là ngã. Chỉ là đem nhổ mấy cây liễu mà thôi, cần gì người người đều đem nàng thành Mẫu dạ xoa mà đối đãi vậy.

Có một cảm giác là bản thân sẽ không gã đi được.

Lại thấy một cung nữ nữa, bị ánh mắt của Sài Thiệu dọa cho chạy té khói. Trầm Hàm Chương cực kỳ ưu sầu đưa ra kháng nghị.

"Thời điểm ngươi đi đường, bước chân không cần sải rộng như thế này có được không?"

"Thời điểm ngươi ăn, ngươi dám hay không ăn ít một chút, ngươi mà cứ thế này ta thật sự cùng ngươi đồng quy vu tận."

Thế nhưng, vô luận nàng nói cái gì, Sài Thiệu đáp lại toàn bộ đều là không được. Sau ba ngày hợp tác đầy đau khổ, Trầm Hàm Chương đơn phương đưa ra quyết định, quan hệ hợp tác giữa hai người chính thức chấm dứt.

Lúc đó Sài Thiệu đang nằm trên giường nhỏ đọc sách, nghe nàng nói xong, ánh mắt cũng keo kiệt nhìn nàng một cái, "Nếu trẫm nhớ không nhầm, những lời này ngươi nói đã là lần thứ tám rồi."

"Nếu như có khả năng, trẫm cũng thật không muốn cùng cái đồ mầm đỗ nhà ngươi có quan hệ gì, đầu óc ngươi thật là sự là không tốt, quả thực là hạ thấp cấp bậc của trẫm. Nhưng đây không phải là không có biện pháp sao? Trẫm chỉ có thể lòng mang từ bi nhịn ngươi một chút, coi như là phổ độ chúng sinh đi."

Hắn nói xong những lời này, bỏ quyển sách trong tay xuống, biểu tình cao quý lại lãnh diễm: " Cho nên, ngươi còn không mau quỳ xuống dập đầu tạ ơn."

Trầm Hàm Chương hung hăng nắm tay phải, mới ngăn lại không cùng khuôn mặt như hoa như ngọc kia của mình tiếp xúc thân mật. Nàng dùng sức liếc một ánh mắt xem thường, hít sâu hai hơi cố gắng làm cho chính mình không cần cùng kẻ đầu óc có bệnh kia chấp nhặt, "Ngươi như vậy, chúng ta liền thật sự không có gì hay mà nói."

"Ngươi xem chúng ta âm kém dương sai ở cùng một chỗ, không phải là vì có thể đem thân thể đổi trờ lại hay sao? Nếu sớm muộn gì cũng phải đổi lại, chúng ta liền phải nghĩ cách, không thể cứ ngồi chờ thế này. Hơn nữa, chúng ta dùng thân thể của nhau, xét thấy nên tôn trọng đối phương, ngươi ít nhất không nên đem hình tượng của ta hủy hoại nghiêm trọng được."

Trầm Hàm Chương cứ một mực cười, mặc dù ý cười bên khóe miệng đã cứng ngắc.

Nói đến đây, Sài Thiệu thập phần không vừa ý. Hắn hướng Trầm Hàm Chương ngoắc ngoắc tay.

Trầm Hàm CHương không tình nguyện tiến lên," Làm gì?"

Vừa dứt lời, liền bị hắn véo mặt, Sài Thiệu trái véo phải véo, cuối cùng vẻ mặt ghét bỏ nhíu mày, " Ngươi một bên đem trẫm càng ngày càng xấu xí, một bên lại cùng trẫm nói mấy lời quang minh chính đại này, có thấy mất mặt không?"

"Ta là vì tốt cho ngươi, ngươi xem ngươi béo thế này.... ..."

Sài Thiệu chặn lời nàng, "Trẫm cũng là vì tốt cho ngươi."

Người bất đồng thẩm mỹ, hoàn toàn không cách nào làm bạn.

Trầm Hàm Chương nổi giận, trong lòng đem tên béo chết bầm này ra hung hăng nguyền rủa một nghìn lần.

"Tuy rằng trẫm không nghe thấy, nhưng trẫm vẫn muốn nhắc nhở ngươi, ngươi còn dám mắng trẫm một lần nữa, trẫm liền không khách khí với điêu dân nhà ngươi." Sào Thiệu thanh âm lành lạnh.

"Thôi đi, người chửi ngươi chẳng lẽ còn ít sao? Liền ngay cả tên TIểu Đăng Tử, cũng dám chửi ngươi vô dụng chửi ngươi là tên béo chết bầm, không phải ngươi đã tự mình nghe qua rồi sao, cũng không thấy ngươi xử hắn cái gì?"

Trầm Hàm Chương thở dài một tiếng, đối với Sài Thiệu tỏ vẻ khinh bỉ. Một hoàng đế hồ đồ đến thảm như vậy, Sài Thiệu cũng coi như là độc nhất vô nhị từ xưa đến nay.

Hai người như thường lệ quay ra đấu võ mồm, mỗi người có thắng có thua, đem gộp lại, cũng coi như là ngang sức ngang tài.

Sau khi cãi xong, chính là không phản ứng gì với nhau.

Trầm Hàm Chương không có gì làm ngồi ở đấy, trong lòng tràn đầy ưu sầu. Cũng không biết Trầm Hàm Chinh may mắn đến đâu? Thân thể rốt cuộc thế nào rồi?

Hơn nữa hai người rốt cuộc đến khi nào mới có thể đổi trở về a ?

Loại chuyện mỗi sáng đều thượng triều này, nghe một đống chuyện hoàn toàn không hiểu rõ, còn phải ra sức học thuộc để thuật lại cho Sài thiệu mỗi ngày, thật sự là quá thống khổ rồi.

Nàng quả nhiên không thích hợp làm nữ cường nhân!

"Ngày mai chúng ta thử xem đi." Mỗi lần đều là Trầm Hàm Chương chủ động mở miệng cầu hòa.

Sài Thiệu trầm ngâm một phen,"Chờ một chút."

"Chờ cái gì a? Liền thử một chút đi chứ, không được thì thôi a." Mỗi lần đều là chờ một chút, chờ đến nỗi tóc đều bạc trắng hết rồi.

Bất quá, bạc giống như tóc của Sài Thiệu.

"Chờ đến khi trăng tròn đi, suy cho cùng lúc chúng ta hoán đổi cũng là đêm trăng tròn, thế này thành công có lẽ sẽ lớn hơn một chút."

Được rồi, chờ thì chờ.

Trầm Hàm Chương cào cào tóc, tiếp tục trìm trong vô vị cực độ.

Đang ưu sầu, bên ngoài bỗng vang lên tiếng Tiểu Trác Tử bẩm báo, " Khởi bẩm bệ hạ, Đồng An công chúa tới rồi."

Đồng An công chúa?

Là người nào?

Vừa muốn đi hỏi Sài Thiệu, chỉ thấy hắn động tác nhanh nhẹn từ trên giường đứng dậy, chớp mắt đã cung kính ngồi chồm hỗm phía sau nàng bắt đầu mài mực.

Trầm Hàm Chương:"... ......" Hãy cảm tạ thân thể mềm mại linh hoạt của nàng đi.

Từ từ? Đồng An công chúa........Sáng nay hình như sáng nay trên chiều nghe thấy cái tên này.

Còn chưa nhớ ra, liền thấy một nam nhân đi đến.

Nam nhân?

Công chúa đâu? Trêu nàng à!

Trầm Hàm Chương mở to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân đang càng ngày càng gần, đầu óc giống như ngừng hoạt động.

Sài Hi nhẹ nhàng liếc nàng một cái, sau đó mở vạt áo, ngồi lên giường, động tác nước chảy may bay thập phần khí phách.

Kia chỉ có một chữ suất!

Ánh mắt của Trầm Hàm Chương lập tức biến thành hình trái tim, đã bao nhiêu năm rồi, tình nhân trong mộng trong thời kỳ thiếu nữ của nàng, không phải chính là như vậy sao.

Đôi mắt thâm thúy sâu thẳm mê người, bạc thần hơi nhếch không thoa mà đỏ, gò má như gọt anh tuấn mê người, còn có tóc mai tà ngiêng, sống mũi cao thẳng. Đây chính là miêu tả về nam chủ hoàn mỹ nhất nàng từng xem trên thoại bản.

Nàng che mặt, cảm thấy mình mũi tên tình yêu bắn trúng, hận không thể ngay lập tức bổ nhào về phía trước.

Trầm Hàm Chương ánh mắt thẹn thùng, thanh họng ho nhẹ một tiếng, phát ra lại chính là thanh âm của nam nhân.

Hỏng rồi!

Nàng hiện tại là nam nhân a? Chẳng lẽ cứ như vậy cùng tình nhân trong mộng lỡ mất dịp tốt sao?

Trong lúc đang thương tâm muốn chết, Sài Thiệu mở miệng nói chuyện.

Giọng nói nàng vô cùng quen thuộc kia lúc này lại lành lạnh, giống như hắc ám chi kiếm, đem mũi tên tình yêu từ trên ngực nàng đào ra.

"Nô tỳ bái kiến Đồng An công chúa, công chúa vạn phúc kim an."

Sài Hi nhíu nhíu mi, càng có vẻ phong lưu phóng khoáng mê người,"Không cần đa lễ."

"Choang."

Trầm Hàm Chương thấy được âm thanh tan nát cõi lòng.

Chuyện đau khổ nhất trên thế giới là gì?

Đó chính là ta lần đầu thích một người, nhưng người này lại cùng ta giới tính giống nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.