Tuy rằng ghét nữ nhân lỗ mãng này, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhi duy nhất của nàng, Trần lão thái thái phái người đi Hoàn Nam vài lần, Trầm gia ngay cả việc cúng tế Mục Anh cũng không đồng ý, đừng nói là nhìn mặt hai ngoại tôn.
Sau vài lần như vậy, Trần lão thái thái bỏ đi tâm tư, chuyên tâm ăn chay niệm phật, vì nhi tử duy nhất còn xót lại là Mục Thanh cầu phúc.
Nhưng không nghĩ tới nhiều năm về sau, cháu ngoại Trầm Hàm Chương lại lặng lẽ tìm người truyền tin, khẩn cầu ngoại tổ gia phái người cứu giúp, nếu không tính mạng của chính mình khó mà giữ được. Trần lão thái thái cực kỳ hoảng sợ, liền kêu Mục Thanh tự mình đi .
Bọn họ như thế mới biết, Trầm gia thế nhưng phù thiếp làm vợ, trắng trợn dung túng hậu trạch phụ nhân khắc nghiệt với hai đứa trẻ, nếu như Mục Thanh đi muộn một bước, Trầm HàmChương chỉ sợ là đã bị đưa đi am ni cô.
Mục Thanh cố gắng đấu lý, cuối cùng vẫn là bằng vào chức quan mà áp bức, lúc này mới đem được Trầm Hàm Chương về kinh.
Thời điểm Trầm Hàm Chương vào kinh, thân nhiễm bệnh mê man, Mục Thanh thỉnh ngự y, cùng với uống hơn nửa tháng thuốc, mới xem như là chậm rãi biến chuyển tốt.
Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, lúc đó nhìn Trầm Hàm Chương mềm mại suy nhược là thế nhưng chính là như vậy -----sức lực lớn vô cùng! . Bàn ghế trong phòng chỉ cần nàng chạm nhẹ một chút, trong nháy mắt liền văng tung tóe thành một đống bột.
Bát đũa thì lại không cầm được, sau khi vào tay nàng, lập tức vỡ tan tành, làm hư đồ vật còn chưa tính. Phàm là nguười hầu hạ nàng, có đôi khi bị nàng chạm nhẹ một cái, có thể trực tiếp từ trong phòng bay ra ngoài.
Quả là quái nữ mạnh mẽ mẫu dạ xoa!
Về sau, bên cạnh Trầm Hàm chương liền chỉ có hai nha hoàn theo từ Hoàn Nam hầu hạ, may mắn không lâu sau, nàng liền dần dần có thể khống chế được khí lực của mình.
Ít nhất là không đả thương người mà đồ vật hỏng trong phòng cũng ít đi.
Nhưng dù vậy, người trong phủ vẫn có phần kín đáo chê bai. Trong số đó đặc biệt là thê tử của Mục Thanh Trương Thị, cùng mấy tiểu thư trong phủ.
Trần lão thái thái thái ăn chay niệm phật, vốn là có tâm từ bi thương xót, nhưng không ngăn được nàng mê tín a.
Trần lão thái thái hơi chút động não, liền đem cái chết của cả nhà Mục Trần cùng Mục Anh đổ hết lên đầu Trầm Hàm Chương, nguyên bản chỉ một chút quan tâm cùng tình thân chậm rãi liền phai nhạt.
Nếu Trầm Hàm Chương ngoan ngoãn khéo léo, Trần lão thái thái có lẽ sẽ cho nàng một tiểu viện thanh tịnh, để nàng nửa đời sau ăn chay niệm phật tự chuộc lỗi lầm. Nhưng cố tình nàng lại không an phận a.
Nàng thế nào cũng phải đem Trầm Hàm Trinh ra khỏi Trầm gia.( có lẽ chỗ này tác giả đánh sai, mình đọc ở đoạn dưới là là đem ra khỏi Trầm gia, mà nghĩ nghĩ, là đem ra khỏi Trầm gia mới đúng chứ nhỉ, nên sửa thành Trầm gia, nguyên bản ban đầu là Mục gia)
Đây là nhân can sự sao ?
Một cái tiểu thư, Trầm gia không cần thì liền không cần, dù sao cũng là một người mang điềm xấu. Nhưng Trầm Hàm Chinh đường đường chính chính là con ruột của đứa con cả, Trầm gia như thế nào mà thả người.
Đừng nói Mục gia, cho dù là lão hoàng đế, cũng không có mặt mũi mà đưa ra yêu cầu này!
Nhưng ai có thể nghĩ đến.... ....
Lão hoàng đế đang an vị trước mặt Trần Lão Thái Thái, trong lòng một lần rồi lại một lần thầm niệm : hôm nay ngươi đối với trẫm hờ hững, ngày mai trầm cho ngươi với không nổi!
Mà vị kia trong cung, lúc này đang nằm kiểu chữ đại trên long sàng, tính thế nào mở miệng, đem Trầm Hàm Trinh ra khỏi Trầm gia.
Trầm Hàm Chương nằm ngửa ở kia, mắt đảo qua đảo lại không ngừng, một lúc mắt liền bị trướng đình sáng chói lọi làm cho mù.
Thật không hiểu, vì cái gì mà hoàng đế sẽ thích màu vàng, cái này như màu của phân, làm cho tâm tình của người ta đều trở nên thối hoắc có được không?
Vừa nghĩ như vậy, bụng liền kêu "ùng ục" một tiếng, thế nhưng cảm thấy có chút đói bụng. Trầm Hàm Chương sắc mặt vặn vẹo khó coi, nàng tuyệt đối không phải nghĩ tới phân mới đói!
Mà là thân thể này đặc biệt phi thường.... .......
Có năng lực ăn!
Từ lúc mở mắt, nàng đã muốn ăn ba lượt! Ba lượt!
Hơn nữa lượng cơm của mỗi lượt, nàng căn bản có thể ăn đến ba ngày sau! Trầm Hàm Chương ôm bụng run rẩy muốn đứng lên......
Nhưng thật đáng tiếc!
Nàng dậy không nổi! Giống như con rùa bị lật vùng vẫy một hồi lâu, trừ bỏ làm cho chính mình ngày càng đói ra, ngay cả vị trí nằm cũng đều không có một chút thay đổi.
Trầm Hàm Chương nghiến răng nghiến lợi, ai có thể nói cho nàng biết, vì cái gì mà đương kim thánh thượng lại chính là một tên béo ! chết! tiệt!
Cho dù hắn là hoàng đế, thì cũng là một tên hoàng đế béo chết tiệt!
Một khắc kia nàng mở mắt ra, Trầm Hàm Chương chưa kịp thương xuân thu buồn kinh ngạc, đã bị thân hình to lớn này làm cho chấn kinh rồi!
Biến thành nam nhân cái gì ? Biến thành đương kim hoàng đế cái gì, trước mặt béo toàn bộ đều thành mây bay!
Nữ nhân có thể xấu, nhưng tuyệt đối không thể béo được không ?
Tuyệt đối không thể chấp nhận!
Tiểu Trác Tử, Tiểu Đăng Tử chứng kiến con đường gian nan đứng dậy của Trầm Hàm Chương, do dự muốn đi đỡ, nhưng trước ánh mắt giống như muốn ăn thịt người ta kia của Trầm Hàm Chương, chỉ có thể yên lặng lui ra.
Ta....
Tuyệt đối sẽ không khuất phục cái thân thể toàn thịt này!
Trầm Hàm Chương tiếp tục xoay người, sau khi mất sức chín trâu hai hổ, rốt cục.....
"Phù phù" từ trên long sàng rơi xuống, nàng đen mặt, run rẩy bò lên, vốn định muốn xoa xoa mông. Nhưng tưởng tượng đến đống thịt trên mông, nàng từ bỏ.
Tiểu Trác Tử, Tiểu Đăng Tử vui mừng khôn xiết vỗ tay, " Bệ hạ người thật khỏe, người thật uy vũ."
Trầm Hàm Chương liếc một ánh mắt giết người qua, hai người thân mình run lên, co rúm lại ở một bên.
"Hai chữ uy vũ đều bị các ngươi đạp hỏng rồi!" Nàng hừ một tiếng, nâng lên mấy lớp cằm, bụm cái bụng lồi ra, mũi chân hướng ngoái điện mà đi.
Tiểu Đăng Tử tự nhân mình là tâm phúc của bệ hạ, nhu cầu của bệ hạ chính là nhu cầu của hắn, tâm tư của bệ hạ chính là tâm tư của hắn. Bệ hạ mỗi tiếng mỗi hành động, hắn hoàn toàn đêu có thể hiểu rõ.
Bởi vậy, hắn không có sai thời điểm Trầm Hàm Chương đi ra ngoài, khóe mắt dư quang lưu luyến. Mà đối tượng ----- tự nhiên là đĩa điểm tâm trên bàn kia. Vì thế, Tiểu Đăng Tử đối với Tiểu Trác tử làm ánh mắt, hai người mỗi người bê một đĩa, lon ton cùng đi ra ngoài.
Trầm Hàm Chương : "... ....."
"Trẫm cảnh cáo các ngươi lần cuối, Trẫm không ăn, Trẫm phải giảm béo." Như vậy rít gào, Trầm Hàm Chương hất đổ điểm tâm, làm cho đám thái giám cung nữ đi theo nàng sợ hãi toàn bộ quỳ trên mặt đất.
"Bệ hạ bớt giận, bệ hạ tha mạng."
Không thể không nói, Trầm Hàm Chương nhập vai rất nhanh, nàng phất phất tay áo, không mang theo một mảnh áng mây." Đứng lên đứng lên, Trẫm không muốn nhìn thấy cái ngươi, nên làm gì liền làm đi."
Nhưng đi không được một lúc, Trầm Hàm Chương lại quay đầu hướng Tiểu Đăng Tử ngoắc ngoắc tay, không có hắn, nàng không biết đường. Vạn nhất đi vào nơi không nên đi thì làm sao bây giờ?
Cái gọi là nơi không nên đi ----- tự nhiên chính là nơi ở của sủng phi ái thiếp vân vân mây mây của tiểu hoàng đế a, nàng tuy rằng hiện tại là một nam nhân, nhưng là tạm thời không quá muốn cùng nữ nhân triền miên một hồi.
Trầm Hàm Chương tiêu sái lắc lư, để phân tán đói khát, nàng suy nghĩ về thời khắc tỉnh lại lúc sáng sớm đó.
Vừa mở mắt, đã bị phân vàng làm mù mắt. Vừa định ngồi dậy hỏi Phỉ Thúy vì sao sao ánh mắt đột ngột thay đổi, làm cho tuổi thọ của con người giảm bớt như thế, lại phát hiện chính mình bất luận thế nào cũng không dậy được.
Chờ bị tiếng thét chói tai của nàng làm kinh hách, Tiểu Trác Tử hô to "Bệ hạ, người tỉnh a" hì hục đem nàng nâng dậy, Trầm Hàm Chương đã muốn phi thường bình tĩnh.
Nàng cảm thấy, không bao giờ có thứ gì có thể dọa đến nàng nữa.
Nhưng con người mà, đôi khi, không thể mạnh miệng quá sớm!
Bơi vì sẽ bị bẽ mặt!