Trẫm Đâu Dễ Bị Trói Buộc

Chương 3: Chương 3: Trẫm hiện tại kêu Trầm Hàm Chương?






Nha hoàn kia nhìn đến một đống hỗn độn, khóe mắt hơi trễ xuống, thần sắc đem theo ba phần khinh bỉ cùng ghét bỏ. Ngữ khí cũng mang vẻ vênh mặt hất hàm, "Biểu tiểu thư*( từ bây giờ mình sẽ dịch là tiểu thư nhé, hai chương trước thấy toàn là cô nương nghe gượng gạo dễ sợ =[[[[[ ), lão phu nhân có việc gọi ngươi, ngươi nếu là thu thập tốt rồi, liền theo nô tỳ đi một chuyến đi."

Sài Thiệu quay đầu, hất cằm, thần sắc mang theo vẻ khinh miệt liếc nhìn, "Ngực thì thẳng tưng gầy đét như que củi, đem cái thứ đó ra trưng cùng với cái bản bản mặt ** ( cái này tác giả viết, mình chỉ chép y nguyên :3)..... ở trước mắt ta, nhìn đến ngươi, đừng nói đến cơm tối qua, mà cơm của tối hôm trước nữa cũng đều nôn ra hết rồi."

"Ta chính là ngươi....ngô...." câu nói kế tiếp chưa nói ra, đã bị Minh Châu bưng kín. Sài Thiệu trừng mắt liếc nàng một cái, đem tay nàng hất ra, nhưng là cũng không có tiếp tục nói.

Minh Châu xoa cổ tay cười gượng, " Thanh Liên tỷ tỷ, tiểu thư nhà ta là đang nói giỡn thôi, chúng ta thu thập tốt rồi, cái này tùy người đi."

Nha hoàn Thanh Liên kia bị trọc tức đến nỗi sắc mặt xanh mét, ngực phập phồng, nghiến răng kèn kẹt một hồi lâu, mới hừ một tiếng, xoay người thật mạnh đi ra ngoài.

"Tiểu thư a, chúng ta ở chỗ này ăn nhờ ở đậu, người sao lại không thu liễm chút chứ? Thanh Liên tỷ tỷ trở về, khẳng định sẽ thêm mắm dặm muốn nói với lão phu nhân." Minh Châu vẻ mặt phiền muộn, nhịn không được có điểm oán trách.

Sài Thiệu liếc nàng một cái, "Tiểu nha đầu biết cái gì."

Trên đường đi chính viện, Sài Thiệu tay trái vắt sau lưng, thong thả chậm rãi bước đi, vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh, đương thời xuân về hoa nở, tùy ý có thể thấy được từng đám hoa phồn vinh, hương khí tạp nhân.

Hắn nhàn nhã tự tại, nhưng Minh Châu ở phía sau lại lo lắng, nàng từ bên trái chạy đến bên phải, lại từ bên phải quay lại bên trái, còn kém nước quỳ xuống, " Tiểu thư, chúng ta nên nhanh lên a, lão phu nhân còn đang chờ nữa."

Sài Thiệu ngoáy mũi, trẫm đường đường là vua một nước, hạ mình đi gặp một lão bà thôn dã, nếu trẫm đi quá nhanh, chỉ sợ nàng hưởng không nổi cái phúc phận này.

Cũng may là hai người đi chậm, không đến một hồi Phỉ Thúy liền đuổi kịp, nàng dặn Minh Châu theo phía sau, chính mình lại nhỏ giọng cùng Sài Thiệu nói chuyện.

"Người nếu đã là tiểu thư nhà ta." Phỉ Thúy cân nhắc lời nói, chậm dãi nói : " Kia liền thỉnh người không cần phá hỏng cuộc sống hiện tại của tiểu thư nhà ta."

Theo cử chỉ lời nói của người này thật dễ dàng biết được, hắn giống như cũng không sợ bản thân bị bại lộ cái gì, không biết là vì có chỗ dựa nên không sợ hay là cái gì khác đây? Chính là nếu bị nàng đem cuộc sống xáo trộn hỏng bét, kia tiểu thư trở về phải thế nào đối mặt?

Sài Thiệu nhíu mày nhìn nàng, "Uy hiếp trẫm?"

Phỉ Thúy vội lắc đầu, giải thích : "Nô tỳ không dám, nhưng người phải biết rằng không phải ai cũng có thể tiếp nhận việc người đột nhiên thay đổi tính cách, nếu như bị xem thành yêu quái, người cùng tiểu thư nhà ta có lẽ đều gặp phải tai ương."

Nàng tính cách xưa nay thận trọng, chuyện tình lo lắng liền cũng nhiều, sợ người này thật là người hồ đồ không tiếc, đầu tiên là bày ra lợi hại, lại chậm rãi nói ra hoàn cảnh bi thảm của cô nương nhà mình, ba phần uy hiếp trong bảy phần đáng thương, cũng không tin người này không mềm lòng.

Nhưng.... .

Sài Thiệu thật đúng là không mềm lòng.

Hắn chính là vuốt cằm cảm thán, hóa ra là người quen a!

Ngự sử đại phu Mục Thanh, quang lộc của các đại học sĩ, Trạng Nguyên lang của tiên đế thời Minh Trạch năm thứ bảy, nhạy bén rộng lượng tài trí hơn người, được tiên đế nhìn trúng trực tiếp phong làm đại phu*(大夫 : theo nghĩa phải là đại phu, ngự y, cơ mà ở trong trường hợp này mình lại thấy không hợp, làm gì có đại phu gì lại đi chắp bút chứ @@ mà trong Qt mình tra ra thì 大夫 còn có nghĩa là chức quan to thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ, vậy thôi đau đầu quá =[[[[[ ) chắp bút.

Tuy nói chức quan không lớn, nhưng nơi tiếp xúc đều là trung tâm triều đình, có thể nói nếu tiên đế vẫn còn tại vị, người này thành tựu liền tất sẽ không thấp. Đáng tiếc chính là, chưa được vài năm, tiên đế chết bất đắc kỳ tử, người này liền bị mẫu hậu ném đến Ngự Sử đài làm một gã tiểu lại.

Mục Thanh dùng mười năm đi lên vị trí Ngự sử đại phu, theo sau liền bắt đầu liên hợp hoàng thất, dâng sớ thỉnh cầu Sài Thiệu tự mình chấp chính.

Nói cách khác, người này là kẻ bảo vệ phe hoàng đế không hơn không kém.

Sài Thiệu gật đầu, trẫm rất xúc động a! Nếu đậu nha thái là cháu ngoại của Mục Thanh, như vậy sự tình sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.

Trầm Hàm Chương!

Cái tên này nghe thật quen tai, giống như được ngươi nào nhắc tới rồi.

Sài Thiếu nhíu mày, nhưng thế nào đều nghĩ không ra. Nhưng hắn lập tức nhún vai, nhớ không ra thì thôi, dù sao thì có rất nhiều thời gian để tìm hiểu.

Cổng Ngô Đồng viên, Thanh Liên vẻ mặt không kiên nhẫn đang đứng chờ, nhìn thấy bóng dáng ba người, nàng liếc mắt xem thường, cúi đầu âm thầm mắng " Đồ ăn mày."

Phỉ Thúy cười khanh khách đi đến, cầm tay nàng, vẻ mặt cảm kích tạ ơn nói : " Làm phiền tỷ tỷ ở đây chờ tiểu thư nhà muội rồi."

Thật hiển nhiên, lời nói của Sài Thiệu đã hoàn toàn đắc tội Thanh Liên, nàng một chút mặt mũi cũng không muốn cấp cho kẻ nghèo túng này, thật mạnh rút tay ra, lạnh lùng nói : " Các ngươi như thế nào lại chậm như vậy, không muốn đến thì nói thẳng, không ai bắt buộc các ngươi cả."

Phỉ Thúy nhìn cũng không nhìn hai tay trống không, không để ý tươi cười, thanh âm vẫn như cũ ôn, " Thanh Liên tỷ tỷ thật biết nói đùa."

Sài Thiệu đang suy tư!

Làm hoàng đế, được rồi, cho dù là một hoàng đế bù nhìn, nếu như có tên điêu dân nào dám dùng giọng điệu không tôn kính phạm thượng, trẫm chỉ cần phất tay liền tru di tám đời nhà nàng.

Nhưng bất hạnh là, hắn hiện tại lại là đậu nha thái, như vậy làm một người gầy trơ, bây giờ hắn như nào mà phản kích?

Hay là tham khảo mẫu hậu cũng hoàng tỉ một chút? Quên đi, nếu là hai nàng khẳng định là giờ phút này sẽ phất tay liền tru di mười tám đời con cháu nhà ả!

So với trẫm còn hung tàn hơn!

Cuối cùng Sài Thiệu quyết định đoan trang, hắn bình tĩnh thong dong lộ ra ánh mắt như thể đang nhìn con kiến, đi lướt qua người Thanh Liên.

Mạnh mẽ dứt khoát, từng bước sinh phong, làn váy dưới chân lay động, thập phần chèm ép, quả thực có thể sát vạn vật.

Đây chính là đai lưng* ( * 丝带 mình sứt đầu mẻ trán vì từ này, tìm cả tối mà không hiểu ý của tác giả từ này ở đây nghĩa là gì TT_TT ai cao thủ dịch giúp mình với :'( )của trẫm!

Minh Châu không nhịn được đỡ trán, tiểu thư nhà nàng càng ngày càng giống nam nhân rồi, sợ rằng về sau nàng còn muốn cưới vợ, còn muốn thu người ta về làm tiểu thiếp thông phòng?

Aiz aiz aiz, nghĩ lại còn có chút mong chờ đi!

Phỉ Thúy.....Phỉ Thúy không biết nên làm gì! Nàng chỉ cảm thấy, vị này sẽ làm cho cuộc sống của tiểu thư càng thêm.....gà bay chó sủa?

Trong Ngô Đồng viện, Trần Lão thái thái ngồi ở nơi cao nhất, đằng sau có vài tiểu nha hoàn ngay ngắn đấm lưng, bên chân cũng quỳ một tiểu nha hoàn, cầm chùy mỹ nhân nhẹ nhàng gõ chân cho nàng.

Này cuộc sống tạm bợ trôi qua......không phải nói thực thoải mái.

Trần lão thái thái nếu là nhìn thấy Sài Thiệu, khẳng định sẽ run rẩy quỳ rạp xuống đất mà thỉnh an, nhưng lúc này Sài Thiệu thân lại là đậu nha thái mà gặp mặt Trần lão thái thái, đầu gối của hắn khẳng định không thể quỳ.

Nhưng cúi người thỉnh an trong lời nói, Sài Thiệu nhìn trong mắt trắng xóa của lão thái thái, hứng mũi nhận mệnh.

Trẫm hiện tại là đậu nha thái, trẫm hiện tại là đậu nha thái, trẫm hiện tại là đậu nha thái ... ......

Trong nháy mắt Sài Thiệu liền được tẩy não!

Trần Lão thái thái cho Sài Thiệu đứng lên, chỉ chỉ vào một cái ghế bân cạnh nói : " Ngồi đi."

"Tạ ơn ngoại tổ mẫu." Trẫm hiện tại là đậu nha thái!

Tạ lão thái thái trẻ tuổi để tang chồng, con trai lớn nhất thi đỗ chức quan ngoại phóng tiến sỹ, con thứ hai thi đỗ Trạng Nguyên làm ngự tiền phụng thị, trải qua một thời được tôn sùng.

Nhưng tuyệt không nghĩ tới, ba năm sau con trai lớn Mục Trần một nhà trên đường về kinh báo cáo công tác gặp phải thổ phỉ, thi cốt không còn. Mà nữ nhi đang thời thiếu nữ vì yêu mà bỏ trốn, lại ở nhà chồng mà chết bất đắc kỳ tử.

Chẳng qua xuất giá làm làm thiếp, chẳng sợ đối phương thật sự cưới Mục Anh, Trần lão thái thái cũng không thừa nhận thân thích này.

Nhưng ai có thể nghĩ đến......

Từ sau khi Mục Anh chết bất đắc kỳ tử, nguyên bản đối phương khắp nơi muốn nịnh bợ Trần gia, ngược lại thành tiên phong không tiếp bọn họ.

Quỷ dị làm sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.