Nha đầu bên ngoài kia tên gọi Phỉ Thúy, dung mạo ôn hòa tươi cười khéo léo, cho dù nhìn thấy một đống bừa bãi này, cũng không mảy may biểu hiện chút kinh ngạc nào, chỉ nhẹ giọng hỏi Sài Thiệu, " Cô nương có bị thương chỗ nào không?"
Minh Châu vẻ mặt chột dạ, nhìn thấy Phỉ Thúy giống như chuột thấy mèo, nha nha chỉ thắt lưng Sài Thiệu, nhỏ giọng nói : " Bị vụn gỗ cứa vào bị thương, bất quá ta đã cấp cho nàng loại thuốc tốt nhất rồi."
Phỉ Thúy trừng mắt nàng một cái, lạnh lùng nói : "Nếu bị thương, hôm qua tại sao không đi gọi ta."
Nàng tiến lên hai bước, nửa quỳ trên giường vén áo Sài Thiệu lên, cởi bỏ băng gạc nhìn thoáng quá, phát hiện cũng không phải rất nghiêm trọng, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Sài Thiệu toàn bộ quá trình đều im lặng không nói, bởi vì trong đầu hắn đang có một vấn đề thập phần gian nan, trẫm là nên đứng xi xi*( 嘘, ở đây là tiếng hư, xuỵt, dùng trong trường hợp này thì có nghĩa là nên đứng mà đi vệ sinh hay ngồi đi vệ sinh =)))) ) hay là ngồi xi xi đây?
Nhưng là giống như có điểm không nhịn nổi!
Hắn đẩy Phỉ Thúy sang một bên, nhảy xuống giường chạy hai bước, lập tức quay đầu hỏi : "Nhà xí ở nơi nào?"
Phỉ Thúy bị hắn đẩy ngã xuống giường, một hồi lâu mới phản ứng lại, nàng nhíu mày nhìn về phía Minh Châu, " Cô nương đây là?"
Như thế nào mà ngay cả nhà xí ở đâu cũng phải hỏi?
Minh Châu lúc này mới nghĩ ra, vội vàng đem mọi chuyện lúc sáng sớm, báo cho Phỉ Thúy.
Phỉ Thúy lâm vào trầm tư, lông mày càng lúc nhíu chặt. Nàng cùng Minh Châu chín tuổi liền theo cô nương, ba người có thể nói là cùng nhau lớn lên. Tuy rằng nàng hiện tại khí lực quá lớn, tính tình lại có chút táo bạo, nhưng đối với người bọn nàng lại tri kỷ thân thiết, rất ít khi trách móc nặng nề.
Bởi vậy theo lời Minh Châu nói, kia không có khả năng là cô nương. Chỉ là.... nàng vừa mới thấy rõ ràng ở bên thắt lưng của cô nương có cái bớt hình lá cây.
Đủ loại suy đoán quay cuồng trong đầu Phỉ thúy, điều này làm cho mặt nàng càng ngày càng ngưng trọng.
Là một nam nhân hàng thật giá thật, đi vệ sinh thì phải là đại mã kim đao mà đứng, đem công cụ gây án tao nhã lại thong dong lấy ra, hướng về phía cái bô phóng ra độ cong hoàn mỹ đủ để bễ nghễ thiên hạ. Nhưng là ......
Sài Thiệu lúc này cũng không có cái gì để mà lấy ra, tay hắn run lên, chân cũng liền run theo, chấn động một hồi, mới nhắm mắt lại ngồi chồm hổm xuống, buồn bã cởi quần.
Nhân sinh của trẫm thê lương như vậy!
Giải quyết xong gánh nặng, Sài Thiệu phun ra một hơi thật dài, hắn đem tóc trước mặt vén ra sau tai, vuốt vuốt cái gáy sáng bóng, nghĩ : năng lực .... của trẫm lại lần nữa đột phá lên một tầm cao mới!
Trẫm thật sự là càng ngày càng sùng bái chính mình!
Nếu như bỏ qua cái nơi vừa đi vừa lay động nào đó, Sài Thiệu hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang từ nhà xí đi ra, quả thực là như chiến sỹ chiến thắng trở về.
Hắn một tay chắp sau lưng, một tay buông thõng bên hông, vô luận là động tác bước đi, vẫn là ngẩng cao đầu, thoạt nhìn như vậy quý khí lại như vậy âm vang hữu lực.
Nhưng mà nhìn như vậy, thế nào cũng không hài hòa. Thật giống như là chó đi mèo bước, rùa cùng thỏ, cùng hơi thở bản thân đặc biệt không hợp.
Minh Châu há miệng, nghĩ thầm, nhất định là hôm qua bị kích thích quá lớn làm cho cô nương điên mất rồi, là một đầy tớ trung thành, nàng hiện tại phải làm sao bây giờ? Là bộ như không có việc gì, vẫn là cảnh tỉnh?
Ai ai ai, thật khó chọn!
Phỉ Thúy ánh mắt lóe lóe, lập tức giống như thường ngày lui tới giống nhau, cười yếu ớt tiến lên đỡ lấy Sài Thiệu, nói : " Nô tỳ hầu hạ cô nương thay quần áo."
Nàng một bên giúp Sài Thiệu, một bên rũ mắt xuống nhỏ nhẹ nói : " Cô nương chớ vì chuyện tiểu công tử mà quá mức ưu tư, người hiền đều có trời phù hộ, tiểu công tử chắc chắn sẽ không có việc gì."
Sài Thiệu cũng buông mắt, hắn nhìn đỉnh đầu tiểu tì nữ, hung hăng nhíu mày. Tuy rằng tiểu nha đầu này cực lực buốn bảo trì bình tĩnh, nhưng là nhìn đến nàng cứng ngắc đỡ hắn, tiểu nha đầu trong đầu khẳng định đã muốn bùng nổ rồi.
Chẳng qua...... .
Trẫm thế nào một câu không nghe thấy!
Nhìn không thấy lay động , có thể nói căn phòng này thực sạch sẽ, nhưng trẫm như thế nào liền không nghe thấy tiếng lòng của người khác rồi?
Trẫm cao lớn thế kia, sức mạnh vô địch, ngoại bào vô vãng vô lơi*(*ở đây có nghĩa là ở đâu cũng thuận lợi) của trẫm đâu!
Cảm nhận được hắn "nhiệt tình như hỏa", Phỉ Thúy cước bộ có chút loạn, nàng hít một hơi sâu, cười yêu ớt ngẩng đầu nghi hoặc hỏi : "Cô nương làm sao vậy? Nô tì có chỗ nào không đúng sao ạ?
Sài Thiệu nghiến răng nghiến lợi, hai má vặn vẹo, thân mình run run nói : " Ngươi không có, trẫm có."
Không muốn sống nữa a!
Trẫm biến thành một cái phế nhân a!
Biến thành một nữ nhân gầy đét có thể nhẫn, nhưng mất đi ngoại bào, Sài Thiệu cảm thấy có chút không còn quyến luyến sinh mệnh, bởi vậy hắn không chút do dự đẩy Phỉ Thúy ra, thùng thùng chạy về phía vách tường.....
Nhưng chạy được vài bước hắn lại ngừng lại, làm một đấng nam nhi đích thực, gặp trở ngại liền bỏ mình thật sự là rất giống đám nữ nhân phiền phức rồi, trẫm cao quý như thế, hẳn là khi chết càng phải thật sáng tạo chứ.
Nhưng chết thế nào mới xem là cao quý, Sài Thiệu vuốt cằm lâm vào trầm tư.
Phỉ Thúy bị hắn đẩy ra xa nửa thước, hung hăng ngã xuống đất, chỉ nghe "răng rắc", nàng rên rỉ, than một tiếng, phát hiện của mình tay trái bị gãy. Nhưng nàng ngoảnh lại nhìn không hơn chính mình, hô Minh Châu đang đứng ngốc ở một bên, "Minh Châu, mau giữ lấy nàng."
Minh Châu nước mắt chảy ràn rụa chạy đến trước mặt Sài Thiệu, khóc nức nở nói : " Cô nương, người đừng dọa nô tỳ a."
Phỉ Thúy cũng bò lên, tay phải đỡ tay trái, bởi vì đau đớn, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, nàng lảo đảo chạy tới, lời nói ra đều là gào lên, " Người làm cái gì vậy? Ngươi nếu có chuyện, cô nương nhà ta làm sao bây giờ?"
Sài thiệu bị nàng rống run run, bỗng nhiên phúc chí tâm linh* ( * phúc đến thì lòng cũng sáng ra), trẫm như thế nào thật không ngờ a. Hắn mạc danh kỳ diệu ở trong thân thể đậu nha thái* ( * 豆芽菜 , ở chương 1 cũng đã nhắc đến, được hiểu là cực gầy, nhưng ở trường hợp này mình thấy nếu dịch hẳn nghĩa thuần Việt sẽ không hay, nên tương luôn Hán Việt vào =)))) ) tỉnh lại, kia đậu nha thái có lẽ chạy đến trên thân thể hắn đi.
Chờ hắn trở lại thân thể chính mình, ngoại bào không phải liền quay lại đi? Hơn nữa, ngoại bào của trẫm vốn trước kia thỉnh thoảng lại bị hỏng, bằng không sẽ không bị cung nữ thi tẩm kia thừa cơ lấy đi!
Sự tình đến như thế, Sài Thiệu đem suy nghĩ cẩn thận, hắn khẳng định là bị cung nữ thị tẩm kia hại, nhưng người cũng chưa chết, mà là âm kém dương sai biến thành đậu nha thái.
Lần đầu tiên của trẫm như vậy mà bi thương tiến hành, còn chưa có ra trận, liền kết thúc. Nữ nhân đúng là sinh vật khủng bố nhất trên đời.
Có một không hai!
Sài Thiệu tuy rằng căm giận, nhưng ít ra không nghĩ đến chết nữa, hắn phải nghĩ biện pháp hồi cung, cùng đậu nha thái đổi trở về thân xác.
Nghĩ như vậy, sắc mặc liền dịu đi, hướng Phỉ Thúy nâng nâng cằm, : Ngươi tiểu tỳ nữ này nhưng thật thông minh."
Phỉ Thúy sắc mặt trắng bệch, nếu đã muốn nói toạc ra, nàng lại cũng không có tranh luận, chính là thần sắc phức tạp nói: "Mặc kệ người là cái gì, nô tì chỉ cầu cô nương của nhà ta còn sống."
"Trước khi cô nương nhà ta quay về, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm hầu hạ người." Tuy rằng bát quả chỉ là thời gian ngắn ngủn, Phỉ Thúy trong lòng cũng nghĩ rất nhiều, mặc kệ như thế nào, con đường tốt nhất trước mắt đó là bảo trì hiện trạng, chờ cô nương trở về.
Về phần hiện tại trong thân thể cô nương là ai? Nghĩ đến tự xưng của nàng, Phỉ Thúy mấp máy môi.
Minh Châu trước nhìn cái này, lại nhìn cái kia, vẻ mặt mê muội, " Phỉ Thúy tỷ tỷ, cô nương, hai người đang nói cái gì a?"
Phỉ Thúy : ". . . . ."
"Câm miệng, mau hầu hạ cô nương rửa mặt thay quần áo." Người ngốc, cũng không thể không nói cũng có cái phúc của người ngốc.
Minh Châu đem theo hai tiểu nha hoàn hầu hạ Sài Thiệu rửa mặt thay quần áo, mà Phỉ Thúy thì trước hết đi tìm tấm gỗ đem tay trái bị gãy cố định lại.
Nàng chân trước vừa đi, sau lưng hai tiểu nha hoàn từ chính thất phòng liền đến.