Trẫm Đâu Dễ Bị Trói Buộc

Chương 21: Chương 21: Sáng sớm không thể nói.




"Tê......." Trầm Hàm Chương mở mắt, thật mạnh hít một ngụm khí lạnh.

Vì sao mà nửa người trên của ta đều không có cảm giác gì rồi? Có phải bị tê liệt rồi hay không? Có phải không thể đứng lên nỗi nữa ? Có phải ăn uống tiểu tiện đều phải có người hầu hạ?

A! Sống như thế cùng cá muối có gì khác biệt chứ?

Trầm Hàm Chương trong lòng đau đớn chua xót chảy nước mắt.

Nàng chớp chớp mắt, nhìn thấy bức trướng màu vàng này, trong lòng khổ tâm trăm bề, nhịn không được thút thít khóc ra tiếng.

"Tê....." Bên tai vang lên âm thanh hít không khí quen thuộc, sau đó Trầm Hàm Chương nghe thấy Sài Thiệu rất không bình tĩnh quát: " Khóc mãi không dứt là thế nào? Trẫm cảnh cáo ngươi, sự nhẫn nại của trẫm có hạn, điêu dân nhà ngươi không cần tùy tiện phung phí, nếu không trẫm mà tàn ác thì đến trẫm còn sợ."

Thanh âm giống như nổ tung ở bên tai, Trầm Hàm Chương sợ đến mức quên cả khóc, người lại hung hăng run lên bần bật, bắt đầu nấc cụt không ngừng.

Mỗi lần nấc một tiếng, thân thể liền run lên một lần, khiến cho nàng từ không có cảm giác bắt đầu cảm nhận được tê dại chua xót." Tê rồi, tê rồi, thân thể ta tê rồi."

Tư vị quá là ... ... Trầm Hàm Chương thanh âm đều là run rẩy.

Run cùng nàng còn có Sài Thiệu, Hắn mặt đen thui tiếp tục run rẩy quát : " Điêu dân đáng chết nhà ngươi đè tay trẫm, còn chưa cút ra."

Hừ, không thể gọi tên nàng dù chỉ một lần thôi sao? Trầm Hàm Chương trong lòng căm giận, nhưng chỉ bĩu môi không phản bác.

Chẳng qua.....

Có ý tứ gì a?

Lại nói, vì sao âm thanh của tên béo chết tiệt này lại giống như sắp nổ tung ở bên tai nàng a. Trầm Hàm Chương vừa nghĩ, vừa thử động động thân, nàng run rẩy trở mình, liền đối diện Sài Thiệu.... ...

Không, là ngực của chính mình!

Trầm Hàm Chương đồng tử giãn to, thẳng đến khi mắt đều muốn lồi ra ngoài rồi. Nàng gắt gao nhìn chằm chằm bộ ngực đang lay động run rẩy trước mặt, nhìn thấy nó thỉnh thoảng chạm vào cái mặt béo hiện tại của nàng, cảm giác kia vừa mềm vừa êm lại vừa nhuyễn.

Một hồi lâu mới dần dần rời ra, đó là sau khi Sài Thiệu trải qua gian nan hiểm trở rốt cục ngồi dậy.

Hắn xoay cổ duỗi thân, sau một hồi " đùng đùng", cảm thấy chính mình chậm rãi sống lại.

Bởi vì toàn thân đều bị đề đến đau đớn, Sài Thiệu sắc mặt không được tốt cho lắm, hắn duỗi duỗi hai chân, nhẹ nhành xoa bóp, vừa xoa vừa nói : " Ngươi, vừa ngu vừa ngốc lại còn giỏi khóc, toàn thân trên đưới tìm không ra một ưu điểm. Cũng may là trẫm, đổi lại là người thứ hai, đừng nói là an ủi, không đào cả phần mộ tổ tiên nhà ngươi lên mới là lạ đó."

Hắn cũng không nhìn Trầm Hàm Chương, tiếp tục cúi đầu lảm nhảm : "Từ bi như trẫm, luôn mềm lòng như vậy, chính là điêu dân nhà ngươi chung quy không biết tạ ơn."

Nói một hồi, ngoài ý muốn không nghe thấy Trầm Hàm Chương phản bác, hẳn ngẩng đầu nhìn nàng, lại phát hiện nàng mở to mắt, giống như đông cứng lại ở đó.

Sài Thiệu duỗi chân đá nàng, " Trẫm đang cùng ngươi nói chuyện đó, ngươi trái lại không kêu một tiếng a."

Trầm Hàm Chương cũng rất muốn kêu một tiếng, nhưng mà hiện tại nàng hoàn toàn không biết nên phản ứng như nào.

Môi nàng giật giật, biểu tình trên mặt đổi tới đổi lui, cuối cùng là biểu tình giống như nhìn thấy ma.

"A a, Trẫm hết nhịn được rồi đó." Sài Thiệu phất tay áo, nâng cằm bễ nghễ nói : "Cút ra đây đáp lại cho trẫm, bằng không trẫm liền đánh chết ngươi."

Ta mới muốn đánh ngươi đây!

Thật là khinh người quá đáng mà!

Trầm Hàm Chương nội tâm khởi bạo, nhưng là nàng không dám nhúc nhích, chỉ có thể cứng người nằm, vẻ mặt như bị chó cắn.

Nhưng rất nhanh bị Sài Thiệu nhấc lên.

"Đừng a." Trầm Hàm Chương thét chói tai, bộ dạng như vậy càng kỳ quái a.

Nàng khó chịu đến nỗi mặt đều tím lại,trong lúc Sài Thiệu đứng trên giường, đem nàng lật lên hai vòng, nàng the thé nói : " Nơi đó...."

"Sưng lên rồi."

Ban đầu, Sài Thiệu còn đang chơi thực sung sướng, đợi sau khi hắn dần dần hiểu ra nàng đang có ý tứ gì, người liền cứng ngay tại chỗ.

Cũng là một bộ dáng như bị chó cắn.

Nơi đó ?

Sưng lên?

Là một nam nhân, tuy rằng là một nam nhân vừa mới trưởng thành không bao lâu, loại tình huống tinh thần long mã sáng sớm hân hoan đón ngày mới này, trong khoảng thời gian này cũng thường xuyên phát sinh.

Nhưng mà....

Sài Thiệu chưa từng nghĩ tới, có một ngày, sẽ có một nữ nhân sâu sắc cảm thụ được nhiệt tình của tiểu huynh đệ của hắn.

Chuyện này! Thứ lỗi trẫm không thể nhận, trẫm không thể nhận, trẫm......

Hắn trong đầu giống như gió lốc thổi qua, sau đó cơn gió lốc này nhanh chóng thổi qua lỗ tai, xâm nhập vào đại não Trầm Hàm CHương.

Nàng lúc này, đã bị Sài Thiệu không tự giác buông tay ra, ngã trên mặt đất.

Vì thế, Sài Thiệu đứng trên giường, nàng vặn vẹo nằm dưới đất.

Hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhìn nhau không nói gì!

Một trận gió lạnh thổi qua, bốn con ma thân phận cao quý, đúng ngày đúng giờ đến báo tin.

Hạ Thục phi hôm nay thế nhưng lại không càn rỡ như vậy, nàng nâng má nhíu mày, nhìn cái này xem cái kia, hỏi tiểu hoảng tử đang chơi với đầu mình bên cạnh : " Tiểu hài nhi, tối hôm qua ngươi thực sự nhìn thấy hai người bọn họ ngủ cùng nhau?"

Tiểu Văn Bách đem cái đầu ném từ tay trái sang tay phải, miệng trên đầu khép khép mở mở, " Đúng a, tỷ tỷ kia ôm hoàng đế ca ca."

Mã cô cô đau đầu nhíu mày, nói với Hạ Thục phi : "Văn Bách cái gì cũng đều không hiểu, ngươi nghe lời nó nói, sao biết được cái gì?"

Công chúa đa sầu đa cảm bên cạnh một bên rắc hoa một bên thút thít ngâm xướng : " Từ cổ đa sầu không dư hận, rút đao đoạn thủy thủy càng lưu."

Hạ Thục phi đem nàng đẩy sang một bên, thập phần ưu sầu nhìn hai người đang chăm chú nhìn nhau, nói : "Ngươi nói hai người bọn họ, người nào ở trên, người nào ở dưới?"

Nàng bóp bóp cổ tay, "Nếu như Tiểu Bách nói với ta sớm một chút thì tốt rồi, ta sẽ đến đây nhìn xem thế nào a."

Mã cô cô liếc nàng một cái, quở trách : " Được rồi, ngươi chớ để già mà không kính."

Âm thanh náo nhiệt của bốn con ma, rốt cục thì đem Trầm Hàm Chương đang hó thạch kéo trở về, nàng cúi đầu nhìn phía dưới, lại ngẩng đầu lên nhìn Sài Thiệu.

Bỗng nhiên liền nhớ tới, vừa rồi hai người bọn họ hình như là ôm nhau đi? Là Sài Thiệu nằm bên cạnh ôm nàng đi?

Tên béo này chiếm tiện nghi của ta!

Hắn cố ý là đem thân thể tuyệt vời của nàng cùng thân thể to béo của hắn gắt gao dính chặt cả đêm.

Còn có vừa rồi, dùng ngực cọ vào cái mặt béo này khẳng định cũng là cố ý. Còn có phía dưới.......

Trầm Hàm Chương vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết, mặt chậm rãi đỏ lên, nàng "a" lên một tiếng thảm thiết, cơ hồ là dùng hết sức bình sinh từ hồi bú sữa mà nhảy lên, một đầu hướng tới Sài Thiệu mà lao vào.

Sài THiệu bị tiếng kêu của nàng dọa tới mức run lên, theo sau đã bị Trầm Hàm Chương đẩy ngã lên giường, tiếp đó Trầm Hàm Chương liền cưỡi lên.

Như vậy trong nháy mắt.

Trầm Hàm Chương chỉ cảm thấy một cỗ run rẩy từ bụng dưới dâng lên, lập tức trong đầu trống rỗng, chờ sau khi phản ứng lại, nàng cúi đầu nhìn Sài Thiệu.

Mà Sài Thiệu cũng đang ngẩng đầu nhìn nàng.

Chỗ nào đó hai người cùng tiếp xúc, ẩm ướt trơn trượt, đại để là bí mật không thể nói.

Nàng.....

Vừa mới làm cái gì?

Nàng đè ngã chính mình?

Sau đó khinh bạc chính mình?

Trên đời này, còn có chuyện nào bi thảm hơn thế này?

Không có!

Trầm Hàm Chương nước mắt nhất thời liền rơi xuống, nếu nói trước kia còn không cảm nhận được, nàng tại giờ khắc này, rốt cục thì hoàn toàn cảm nhận, sự trong sạch của nàng giống như hoa tuyết mùa đông trong mùa hè kia, chưa kịp rêu rao hò hét, liền biến mất đến một mảnh vụn cũng không còn.

Mà Sài Thiệu đồng dạng trừng mắt nàng, miệng cũng mọt bộ dán không có cái gì vui.

Trẫm..... Trẫm bị một nữ nhân dùng thân thể của chính mình khinh bạc rồi?

Nga không, này không phải trọng điểm.

Trọng điểm là--

Trẫm tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không phải là nhanh như vậy! (nhanh như vậy là như nào các nàng tự hiểu nha :3 :3 *cười dâm*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.