Tại thời điểm nàng lao lên người Sài Thiệu, Hạ Thục phi bốn quỷ cũng rất là tốt bụng thối lui.
Hoặc là nói, ba con quỷ là bị Mã cô cô kéo từng con một ra ngoài. Hôm nay vừa lúc là ngày hưu mộc ( chú thích ở chương đầu rồi nha), buổi sáng tươi đẹp này nên để lại cho hai người kia đi.
Hạ Thục phi một mực gào thét, bộ dáng không thể tin được , : “Ái ái, không nghĩ tới lại là tiểu nha đầu này hạ gục Tiểu Tráng Tráng nhà chúng, thực sự là quá mức mạnh bạo rồi, thật là xấu hổ với bản quỷ a.”
“Nếu như năm đó ta mạnh bạo như thế, Thành đế hắn không phải sẽ đối với ta quyết một lòng a.”
Mã cô cô liếc nàng một cái, “Người đã đủ mạnh bạo rồi.”
“Nào có nào có.” Hạ Thục phi một bên che miệng xinh đẹp cười một bên ngượng ngùng xua tay.
Hoàng cung là nơi phong thủy, ban đầu kiến tạo cũng đã từng phù phép qua, bởi vậy tuy nói quá khứ trăm ngàn năm trải qua mấy triều hỗn loạn, nhưng ma quỷ trong hoàng cung quả thực không nhiều. Trừ bỏ bốn con quỷ các nàng có thân phận tương đối cao quý ra, thượng vàng hạ cám thêm vào, cũng chỉ có mười hai con.
Trong đó hơn nửa là cung nữ thái giám chết trong cung, ngoài ra, còn có hai quan viên triều trước, hai tướng sĩ chết trong chiến loạn cùng ba con không rõ vì sao chết không biết từ đâu phiêu dạt đến.
Đương nhiên, bây giờ có thêm Đỗ ngự sử, là mười bảy con.
Đỗ ngự sử bởi vì chết ở cửa đại điện Tuyên Chính, chấp niêm đối với việc trước khi chết mà không được ghi danh sử sách quá sâu, bởi vậy cũng liền mơ mơ màng màng lưu lại Tuyên Chính điện.
Bởi vì linh lực quá yếu, phạm vi hoạt động của hắn, chỉ trong vòng nửa dặm Tuyên Chính điện.
Nói cách khác, trong khoảng thời gian ngắn, khi Trầm Hàm Chương vào triều, nhất định phải đối mặt với gương mặt kia của Đỗ ngự sử. Đơn giản Hạ Thục phi dùng sắc đẹp cùng thân phận của mình dọa dẫm hắn, khiến cho hắn khép mình một chút, không được để mình thê thảm như vậy.
Đã lượn lờ một vòng, Hạ Thục phi quyết định mở một đại hội, đến tâm sự nhân sinh gần đây của quỷ. Xét thấy Đỗ ngự sử không rời khỏi Tuyên Chính điện được, bởi vậy địa điểm tổ chức đại hội liền đặt ở trên bậc thang trước cửa đại điện đi.
Mười bảy con quỷ hoặc bay hoặc ngồi, tuy rằng thân thể mờ ảo, nhưng thoạt nhìn toàn bộ đều là quỷ hình dạng người. Không giống như Đỗ ngự sử trên đầu có một cái lỗ to đùng.
Bởi vậy, quỷ Đỗ Phương mới tiến vào, theo lý thường sẽ bị phân biệt đối xử. Tuy nói hắn tóc hoa râm, khóe mắt có nếp nhăn, nhưng là quỷ mới tới, chỉ có thể đứng cuối hàng.
Hơn nữa còn không có quyền lên tiếng.
Bất quá, Đỗ Phương cảm thấy thật thần kỳ. Mặc dù hắn kính quỷ thần, nhưng sống trên đời sáu mươi năm, chính là ngay cả sợi lông của quỷ cũng chưa từng thấy qua. Càng đừng nghĩ tới, chính mình sẽ biến thành một con quỷ.
Hắn nhìn chỗ này, lại nhìn chỗ kia, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Hạ Thục phi. Bây giờ nàng vẫn còn đjep như vậy, so với trước kia không khác chút nào.
Đỗ Phương si ngốc nhìn, cuối cùng bị một con quỷ nam tát một cái bay ra ngoài. Hắn lăn lộn trong gió vài vòng, lúc sắp bay ra khỏi phạm vi Tuyên Chính điện, liền bị một cỗ lực mạnh mẽ kéo lại.
Hắn xấu hổ quá hóa khùng, tức giận đến nõi râu đều rung lên, ngón tay run run chỉ con quỷ kia, “Ngươi tên này không biết thế nào là kính già yêu trẻ sao? Ngươi ngươi ngươi, ngươi đối với lão nhân gia thô bạo như vậy, ngươi phải bị trời phạt.”
Con quỷ này tên là Hàn Đại Đồng, là một hán tử tráng kiện, râu rậm đầy mặt ngăm đen, chỉ chừa ra đôi mắt to như chuông đồng lộ ra bên ngoài, hắn không chút yếu thế trừng lại, vẫn phất tay áo mắng : ” Thời điểm lão tử chết, nương ngươi còn chưa sinh ra conrùa nhà ngươi đâu.”
“Tục tĩu, quá tục tĩu, ngươi này…….” Đỗ Phương còn chưa nói xong, liền bị ném văng ra lần nữa