"Hoàng thượng từ lúc vào Thánh Nguyên điện, vẫn chưa thấy đi ra?" Vương thái hậu nhíu mày, thanh âm mang theo nghi vấn.
Thái giám cúi đầu quỳ trên đất, lần nữa hồi báo: "Hồi bẩm thái hậu, đúng vậy. Bệ hạ ra lệnh cho đám nô tỳ lưu lại bên ngoài, sau khi một mình đi vào không bao lâu sau liền truyền đến âm thanh cãi vã, đại khái sau nửa nén nhang, chính là cái gì cũng không nghe được nữa."
Vương thái hậu trầm ngâm một hồi, khoát tay cho người lui ra. Nàng cong ngón tay gõ gõ bàn, đứa nhỏ này rốt cuộc đang làm những gì?
Tổng cảm thấy được chỉ qua một đêm, nàng đúng là trở nên không nhìn thấu hắn.
Nhưng mặc kệ thế nào, Trầm Hàm Chương này, nàng vẫn là muốn nhìn xem. Vương thái hậu khóe mắt hiện lên ý cười yếu ớt nghiền ngẫm, nàng cũng muốn biết, vị Trầm cô nương này rốt cuộc có thể hay không nhổ được cây liểu bên hồ.
Nếu hai người không đi ra, kia ai gia tự mình đi xem xem.
Vì thế, Vương thái hậu bãi giá Đại Thánh cung, tin tức dục đồng hoàng đế bệ hạ cùng nhau dùng bữa tối, rất nhanh truyền đến Thánh Nguyên điện.
Trầm Hàm Chương nghe xong Tiểu Trác Tử bẩm báo, âm thầm nói với Sài Thiệu: " Thái hậu đại nhân hảo khí phách, ngươi thế nào một chút cũng không giống nàng a."
Kỳ thật nàng muốn hỏi, thật là con ruột của nàng sao?
"Mầm đỗ sùng bái bà." Lời này cũng không phải nghi vấn, mà là giọng điệu thập phần khẳng định.
Sài Thiệu mân mê khóe miệng, ánh mắt nhiễm vài phần phức tạp, một hồi lâu mới nở nụ cười. Hắn cũng từng sùng bái mẫu hậu của mình, có thể nói nếu như không có mẫu hậu, với thân phận và tuổi tác của hắn, căn bản sẽ không thể đi lên ngôi vị hoàng đế. Dù sao lúc phụ hoàng băng hà, người trước mắt còn có hai người ca ca lớn tuổi hơn hắn.
Nhưng là.......
Trầm Hàm Chương chậm chạp không chờ đến câu nói kế tiếp của hắn, vô vị thở dài một hơi.
Sài Thiệu khó có lúc không cùng nàng chấp nhặt, phất tay tiên phong đi ra. Trầm Hàm Chương vừa nhìn, ai ôi còn thế này nữa, rõ ràng là vẻ mặt tiểu nhân đắc ý.
Bây giờ không nghiêm khắc chèn ép hắn, tháng ngày hợp tác sau này chẳng phải là đều bị hắn quản chế.
Trầm Hàm Chương vội vàng giậm chân theo sau, vươn tay thâm tình giữ lại: "Người trẻ tuổi, xin dừng bước."
Sài Thiệu ngẩng đầu ưỡn ngực cước bộ chưa dừng, vạt áo theo gió phiêu lãng. Trẫm là người ngươi nói lưu là có thể lưu sao?
"Ngăn hắn lại cho trẫm." Trầm Hàm Chương hừ lạnh, hiện tại cho ngươi xem xem, hoàng cung này rốt cuộc là ai làm chủ.
"Tuân mệnh, bệ hạ."
Tiếng tuân mệnh vang lên, lập tức mấy chục cung nữ thái giám vân quanh Sài Thiệu. Trừ phi liều mạng mà đi ra, bằng không dù cho hắn đôi cánh, hắn cũng bay không thoát.
Sài Thiệu chỉ có thể dừng lại, mặt đen thui quay lại trừng Trầm Hàm Chương. Điêu dân đắc ý liền càn rỡ! Lần này trẫm nhịn.
Lần này đổi thành Trầm Hàm Chương ngẩng đầu ưỡn ngực, tay chắp sau lưng chân đi chữ bát, thong thả chậm rãi đến bên cạnh Sài Thiệu, có chút đắc ý nói : "Không muốn bị đuổi khỏi cung, liền ngoan ngoãn đi theo phía sau trẫm."
"Trầm cô cô......"
'Dạ" Sài Thiệu nghiến răng ken két, " Đồ mầm đỗ nhà ngươi nếu dám tìm đường chết, chúng ta liền nhất phách lưỡng tán *(chỉ sự chia rẽ, tan rã, kiểu tan đàn xẻ nghé ấy)."
Ta sợ ngươi sao! Trầm Hàm Chương liếc mắt xem thường, vô cùng mạnh miệng : "Nhất phách lưỡng tán liền nhất phách lưỡng tán, trẫm cảm thấy làm hoàng đế vẫn là chơi rất vui a."
"Chơi rất vui?" Sài Thiệu ở bên tai nàng cười khẽ, thanh âm thấp đến không thể nghe thấy. " Trẫm với ngươi đánh cược, nếu như không có trẫm giúp ngươi điêu dân này, ngươi sống không quá nửa tháng."
"Ai ôi, ngươi hù ai a." Thực nghĩ rằng ta bị hù?
"Lại nói ngươi có vẻ rất có bản lĩnh? Ngươi có bản lĩnh đừng cùng ta tráo đổi thân thể a." Trầm Hàm Chương từ trên cao nhìn xuống, thập phần khinh miệt nhìn Sài Thiệu.
Sài Thiệu : "... ..."
Nữ nhân một khi độc mồm độc miệng, thật là đáng sợ! Trẫm làm sao dẻo dai hướng chỗ nào đâm, tiểu đao vèo vèo, đâm vào thật đau.
Sài Thiệu ngậm miệng, kết cục đại bại!
Trầm Hàm Chương thắng lợi đi phía trước, cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng thoải mái, một hơi đi hẳn hai trăm mét, ngay cả thở dốc cũng không.
Lão bái tính chúng ta hôm nay thật cao hứng, vùng lên làm chủ người xướng ca.
Cuối cùng nàng là rên rỉ một điệu hát dân gian, bị ngươi nâng trở về Thánh Nguyên điện. Mà Sài Thiệu còn lại là cuốc bộ, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau.
Trẫm nếu báo thù, mười năm cũng chưa muộn, đợi khi trẫm trở về thân thể, trẫm không tru di tám đời nhà ngươi, trẫm liền mang họ Trầm giống ngươi!
Tục ngữ nói, đắc ý không nên sớm như vậy, mất mặt sẽ rất đau.
Sau khi Sài Thiệu mười ba tuổi, thiếp thân hầu hạ bên người liền đều đổi thành thái giám, cung nữ bên trong Đại Thánh cung chỉ dùng để bưng trà rót nước, quét tước dọn dẹp một chút chuyện vặt vãnh. Nói về nguyên nhân cũng bất quá là bởi vì, so với thái giám, cung nữ luôn sẽ có chút tâm tư không thể nói.
Hắn cũng sẽ không để ý, nhưng cũng không muốn phát sinh nhiều chuyện. Bởi vậy, lần này, Trầm Hàm Chương mượn danh nghĩa đưa hắn tiến cung làm cung nữ bên mình, cơ hồ khiến tất cả mọi người đều tìm không rõ ý nghĩ.
Dù sao khiến gia quyến của đại quan tam phẩm làm cung nữ, này cũng là từ xưa đến nay chưa từng gặp. Kỳ thực, nguyên bản Sài Thiệu là muốn cho Trầm Hàm CHương làm chiêu nghi, hiện tại chẳng những nói dễ nghe, đợi hai người đổi trở về, cũng dễ khống chế nàng ta.
Chẳng qua....... Thời điểm cãi nhau ấy, cơ hồ không có dùng não, buột miệng đem lời nói mà văng ra rồi.
Hơn nữa, Trầm Hàm Chương cũng là lấy tử cùng bức tuyệt vào cung. Buồn cười, nàng ta vẫn muốn ra ngoài trời cao biển rộng tự do bay lượn có phải không?
Cái gọi là đại cung nữ hầu hạ bên thân, cũng chính là ăn uống ngủ của hoàng đế, nàng đều muốn xen vào. Bởi vậy, thời điểm đợi Vương thái hậu, Trầm Hàm Chương âm thầm lặng lẽ sử dùng quyền lực của chính mình.
Nàng nằm trên giường nhỏ, khó khăn vắt chéo hai chân, hướng Sài Thiệu ngoắc ngoắc tay," Trầm cô cô, chân của trẫm đau quá đi."
Sài Thiệu trừng mắt liếc nàng một cái, nghiến răng tiến lên âm thầm đè nén đấm bóp cho nàng.
"Ai nha, Trầm cô cô, ngươi không phải là muốn bóp chết trẫm a." Trầm Hàm Chương chịu đau nhíu mày, vuốt ve tay của hắn, khiến trách : " Một cô nương khí lực lớn như vậy, phạt ngươi buổi tối không được ăn cơm."
"Lại tìm đường chết, tin hay không bẻ gãy chân ngươi." Sài Thiệu rít qua kẽ răng.
Trầm Hàm Chương không biết xấu hổ giơ chân thô ra trước mặt hắn, không biết xấu hổ nói : " Ngươi bẻ ngươi bẻ, trẫm ngược lại nhìn cái chân thô kệch này không thuận mắt."
"Thẩm mỹ dị thường." Sài Thiệu hừ lạnh.
"Người dị thường kia là ngươi phải không?" Trầm Hàm Chương cũng là hiểu rõ người này rồi, này rốt cuộc là đầu óc nhiều chỗ không bình thường, mới nhìn thân hình như ngọn núi là đẹp mắt?
Hai người tiến vào hiệp đấu võ mồm thứ tư. cuối cùng vẫn như cũ Trầm Hàm Chương thắng lợi.
Nàng đắc ý ngửa đầu cười to, tiện nhân, không tức chết ngươi.
"Trầm cô cô, trẫm khát nước, đi rót nước cho trẫm."
"Trầm cô cô, nước lạnh quá, trẫm muốn uống nước nóng."
Trầm Hàm Chương nhìn Sài Thiệu bị mình sai khiến, trong lòng vì sự cơ trí lanh lợi của mình mà tự tán dương.
Không tin liền như vậy, thân thể của nàng còn có thể béo lên được.
Vương thái hậu còn chưa tiến vào Đại Thánh cung, liền nghe thấy âm thanh của hoàng đế rồi. Nàng ra hiệu người phía sau chớ thông báo, yên lặng đứng trên bậc thềm lắng nghe.
Đắc ý, lỗ mãng, càn rỡ......
Ngược lại cùng với dáng vẻ bảo sao nghe vậy lúc trước khác biệt rất lớn.
Nàng tâm tư vừa chuyển, biểu tình trên mặt thế nhưng lại bình tĩnh trước sau như một, nghe khoảng thời gian nửa ly trà, nàng mới phất tay, ra hiệu cho cung nhân xướng thanh.
"Thái hậu giá đáo."