Hai người trong điện làm ầm ĩ, cung nhân bị Trầm Hàm Chương ra lệnh lưu tại bên ngoài tuy rằng mơ hồ nghe được một ít, nhưng toàn bộ đều mờ mờ mịt mịt.
Tự nhiên cũng không dám tự tiện xông vào.
Người không dám, nhưng quỷ dám a.
Mã cô cô lôi kéo Hạ Thục vừa xuyên tường mà vào, liền nhìn thấy hai người đang không thể chia lìa?
Nàng vừa muốn hô Sài THiệu dừng tay, đã bị Hạ Thục Phi bịt miệng. Hạ Thục phi lặng lẽ hắc hắc cười thật gian xảo, nàng nhỏ giọng ở bên tai Mã cô cô nói : " Xem ra Tiểu Tráng Tráng của chúng ta thật sự trưởng thành rồi."
Khó trách nàng sẽ hiểu lầm, lúc này Trầm Hàm Chương cùng Sài Thiệu đều quần áo lộn xộn, càng xét thấy Sài Thiệu lúc này khí lực cường đại, Trầm Hàm CHương lại quá mức cồng kềnh, nàng là bị hắn đè ở dưới thân.
Mà một màn này ở trong mắt Hạ Thục phi, cũng là một nữ lang xinh đẹp vô cùng đang cưỡi ở trên người Tiểu Tráng Tráng của các nàng, hai tay chặn hai tay của Tiểu Tráng Tráng, cơ thể hai người cơ hồ là gắt gao dính chặt vào nhau.
Ai ôi, thật là xấu hổ.
Hạ Thục Phi giơ năm ngón tay che mắt, đồng thời cũng che kín mắt của Mã cô cô.
Mã cô cô: " ......" Che với không che có gì khác nhau?
Nàng gạt tay Hạ Thục phi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, quát: "Hồ nháo, cũng không xem đây là nơi nào."
Trầm Hàm Chương thân thể chấn động, giãy dụa càng kịch liệt. Không may chính là, nàng không cần phải đem lịch sử đen tối ghi lại trong đầu Hạ Thục phi, kia thật là đáng sợ.
Từ từ? Nói đến, này hình như là lịch sử đen tối của Sài Thiệu? Nói cách khác......
Trầm Hàm Chương nhìn khuôn mặt như hoa như ngọc trước mặt kia, gương mặt bị cào vài đường làm cho chấn kinh rồi.
Nàng đem mặt của chính mình cào rách?
Nàng lại hủy dung chính mình rồi?
Chuyện gì thế này? Thực hiển nhiên, tạm dừng như vậy, Sài Thiệu cũng chú ý đến điểm ấy, hắn rối rắm cực độ nhìn gương mặt quen thuộc kia, trên mặt điểm hai vành mắt đen thui.
Trẫm đây là đánh chính mình?
Hai người mắt nhìn nhau, đều từ bên trong mà thấy được hối hận cùng kiêng dè, 'Loại chuyện ngu xuẩn này tuyệt đối sẽ không phải là ta (trẫm) làm'.
Ngay lập tức, hai người nhất trí hành động tách ra, nhanh chóng sửa sang lại vạt áo, đoan chính mà ngồi đối diện.
Nhưng lại đều quái dị tự nhìn thân thể của mình bị người khác dùng mất một chút, nhất là người kia vẫn là người khác giới. Xét thấy nhắm mắt làm ngơ, Trầm Hàm CHương cùng Sài Thiệu lại cùng lúc lựa chọn gánh vác thân thể.
Lưng tựa lưng ngồi cùng nhau.
Chứng kiến toàn bộ quá trình hai người động kinh Mã cô cô cùng Hạ Thục phi đều là vẻ mặt như trong mộng.
Thẳng đến khi Sài Thiệu mở miệng, " Là Mã cô cô đi?"
Trầm Hàm Chương gật gật đầu, thanh âm bởi vì ồ ồ thở dốc mà còn đang phát run. Không có biện pháp, vừa rồi vận động quá sức, nàng còn chưa có khôi phục lại. "Còn có Hạ Thục phi."
"Nga, Hạ phi bà bà a."
Nghe hai người này đối thoại, Mã cô cô cùng Hạ Thục phi đầu tiên là nghi hoặc khó hiểu, dần dần trở nên ngưng trọng.
Hạ phi bà bà, cũng chỉ có Sài Thiệu sẽ gọi nàng như vậy? Nhưng là danh hiệu này cũng là chưa từng gặp qua trong miệng nữ nhân nói ra.
Hạ Thục phi do dự tiến lên phía trước, Mã cô cô đi theo phía sau.
"Là Tiểu Tráng Tráng?" Hạ Thục phi là nói với Trầm Hàm Chương.
Trầm Hàm CHương gật gật đầu.
Nếu như bây giờ Sài Thiệu đã ở bên cạnh rồi, sẽ không dấu giếm gì hai nữ quỷ này. Dù sao, cho dù bọn họ biết, cũng không có biện pháp nói cho những người khác biết.
Người quỷ khác biệt mà.
"Đúng vậy a, không biết chỗ nào có vấn đề. Hai chúng ta biến thành thế này."
Mã cô cô cùng Hạ Thục phi đều lộ ra một bộ dáng giật mình, trách không được tiểu cô nương này đối với Thánh Nguyên điện quen thuộc như vậy. Trách không được luôn cảm thấy hai ngày nay Tiểu Tráng Tráng có gì là lạ.
Hóa ra còn có thể như vậy?
Bất quá, ai nói không thể? Nếu con người chết đi không siêu thoát có thể biến thành u hồn, như vậy hai hồn phách có thể đồng thời rời thân hoán đổi, cũng không phải là không có khả năng?
Liền ngay cả trên sách, cũng không phải có ghi chép lại về hoán đổi linh hồn sao? Nói là ở chỗ nào đó từng có thiếu nữ họ Lưu cùng một thư sinh yêu nhau, nhưng gia đình thiếu nữ không đồng ý, màn đêm buông xuống thiếu nữ liền cùng thư sinh bỏ trốn. Sau lại thư sinh đỗ đạt, mang theo thiếu trờ về Lưu gia, mới biết được thiếu nữ vẫn ở Lưu gia. Sau lại mới biết , là nửa hồn phách của thiếu nữ đi theo hắn. Mà kết cục chính là thiếu nữ trở về bản thể, cùng thư sinh ân ái đến già.
Mã cô cô chẳng những nhớ tới chuyện xưa này, nàng còn từ giá sách tìm được quyển sách này.
Sách tên là Liêu Trai, bên trong đều nói về chuyện xưa của quỷ quái hồ yêu.
Nàng nhíu mày nói với Sài Thiệu : "Bệ hạ người tổng không thể như vậy, tổng nên nghĩ biện pháp đổi trở về."
Trầm Hàm Chương nghe xong phết môi phiên dịch cho Sài Thiệu nghe.
Sài Thiệu gật đầu, " Trẫm biết, trẫm sẽ nghĩ biện pháp."
Ánh mắt Hạ Thục phi trong lúc đó hướng tới hai người, một hồi lâu mới che miệng cười nói: "Tiểu Tráng Tráng ngươi đã muốn đem thân thể của cô nương nhà người ta nhìn nhìn sờ mó rồi đi? Không bằng tranh thủ thu vào cung, ngươi nhìn xem ngươi đã mười bảy tuổi, bên người một người vừa ý cũng chưa có đâu."
Trầm Hàm Chương tái mặt, nàng hô to, " Ta mới không cần làm phi tử của tên béo chết tiệt."
Sài Thiệu tuy rằng không nhìn thấy Hạ THục phi, cũng không nghe nàng nói cái gì. Nhưng là nghe được lời của Trầm Hàm Chương, hắn đại khái cũng đoán được một phần, bởi vậy cười lạnh một tiếng nói : " Yên tâm đi, trẫm mới thật là chướng mắt ngươi, trẫm cũng không muốn làm chó gặp xương."
Mã cô cô vốn định răn dạy Trầm Hàm CHương không nên cùng bệ hạ nói những lời như thế một phen, chỉ là đối với bộ dáng này của nàng, thủy chung là nói không nên lời. Cuối cùng lôi kéo Hạ THục phi nói : " Chúng ta đi trước, để cho hai người bọn họ thương lượng đi."
Dù sao người đều đã vào cung, quả thật nên có một danh phận.
Nếu nàng không muốn làm phi tử, vậy chỉ có thể làm cung nữ hoặc nữ quan. Trái lại ủy khuất hoàng đế bệ hạ rồi.
Hạ Thục phi còn muốn xem náo nhiệt, làm sao cam lòng bỏ đi, cuối cùng vẫn là bị Mã cô cô cứng rắn lôi ra ngoài.
Hai nữ quỷ đi rồi, Trầm Hàm Chương thở phì phì quay đầu nói: " Ngươi thề đi thề không có.......không có nhìn ta sờ ta."
"Trẫm mới không thèm thề cho ngươi đâu." Sài Thiệu cũng quay đầu, mặt hai người liền chỉ cách hai nắm tay." Ngươi có hay không nhúng chàm ngọc thể của trẫm."
"Ta phi, một đống thịt ai thèm hiếm lạ."
"Trẫm cũng phi, một đống xương ai thèm hiếm lạ."
Không vừa ý nửa câu, hai người đồng thời hừ một tiếng lại đồng thời thật mạnh quay đầu đi.
Cuối cùng vẫn là Trầm Hàm CHương phá vỡ trầm mặc, " Chúng ta hẳn là có thể đổi trờ về đi."
"Sẽ được." Sài Thiệu mở miệng, thanh âm thập phần kiên định.
Nhất định sẽ được.
"Nếu đổi trở lại không được, thì làm sao bây giờ?" Trầm Hàm Chương thập phần ưu sầu.
Giống như nghe được chuyện gì đó buồn cười, Sài Thiệu cười nhạo một tiếng, hắn nhìn chằm chằm vách tường một hồi, mới lạnh lùng nói : " Đổi trở lại không được, trẫm với ngươi đời này đều phải cột lại một chỗ."
Này thật là một tin tức bất hạnh.
Trầm Hàm Chương phết phết môi, sau khi sờ sờ thịt trên bụng, cả người đều trở nên kiên định. "Chúng ta nhất định phải đổi trở về."
Nhất định!
Muốn nàng đời này đều mang trên người một thân thịt như vậy, nàng thà rằng đi chết ngay bây giờ cho rồi.
Sài Thiệu cũng đồng dạng nghĩ như thế.
Muốn trẫm cả đời này đều làm một kẻ gầy trơ xương, trẫm cũng thà rằng đi chết ngay lập tức?
Hai người đồng thời nắm đấm tay, vì trở lại thân thể mà phấn đấu!