Trẫm Đâu Dễ Bị Trói Buộc

Chương 10: Chương 10: Nơi này trẫm quen thuộc a




Trầm Hàm Chương ngất mất rồi.

Ở chỗ Vương thái hậu ầm ầm pháo nổ, thành công ngay tức khắc ngã quỵ trên đất, đừng nói là Tiêu Quyền Tăng gần ngay trước mặt, ngay cả Vương thái hậu, đều cảm nhận được chấn động từ mặt đất.

Hai người : "... ...... ...."

Sau một trận rối loạn, tám thái giám thân thể cường tráng, đem Trầm Hàm Chương khênh về cung điện. Truyền đến năm vị thái y hợp lại cùng nhau hội chuẩn, cho ra kết luận là......

"Hồi bẩm thái hậu, bệ hạ là do đói quá mà ngất đi." Mặt Lâm thái y nén đến mức có điểm đen lại.

Vương thái hậu lạnh lùng liếc hắn một cái, sau khi thành công làm cho Lâm thái y mặt cắt không còn chút máu, mới nói : "Mặc kệ thế nào, các ngươi ở trong này trông coi, đợi bệ hạ tỉnh lại xác định lần nữa."

Liền sau đó, chính mình một lần nữa hồi Văn Hiên điện, Tiêu Quyền Tăng tự nhiên là đi cùng nàng. Vương thái hậu cũng không ngồi kiệu, mà là cùng Tiêu Quyền Tăng...song song mà đi.

Đám tùy thị phía sau, đều là rớt lại đằng sau hai bước.

Vương thái hậu nâng mắt nhìn không trung xanh thẳm, bật hơi nói : " Đứa nhỏ này trưởng thành rồi."

Tiêu Quyền Tăng trầm mặc, cũng không đưa ra ý kiến gì.

Vương thái hậu vốn cũng không nghĩ khiến hắn nói cái gì, mà là tiếp tục nói : " Mười hai năm, ai gia thay hắn chưởng quản thiên hạ suốt mười hai năm, không nói quốc thái dân an, nhưng ít nhất dân chúng có thể ấm no, ngoại tộc không dám xâm phạm. Nhưng không nghĩ đến cuối cùng lại được cái danh hiệu gà mái gáy bình minh."

Thanh âm của nàng trong nháy mắt lạnh lùng, sắc mặt cũng trầm xuống, " Hắn càng giả bộ bất tỉnh lảng tránh, ai gia liền càng muốn cho hắn thấy rõ. Cai trị một quốc gia không phải đơn giản như vậy, không phải chỉ dựa vào mấy tên thư sinh mồm mép là liền có thể."

Đại lý tự viết đấu chương trình lên, đám học tử này là bị người khác kích động, mà đầu sỏ là kẻ tên Chu Thành từng là đệ tử của Đỗ Như Hối, Đỗ Như Hối lại là thầy giáo của hoàng thượng.

Không nói đến Chu Thành còn cùng gia tộc chính tự tông Sài Kính có điều tiếp xúc.

Thậm chí, Sài Thiệu không ngại thừa dịp lúc chính mình không có mặt dám lấy trộm ngọc tỷ, khẩn cấp ban thánh chỉ triệu cháu gái Mục Thanh vào cung.

Để xem ảo thuật, lừa ai đây?

"Ngươi sai người tiếp tục điều tra, ai gia muốn xem một chút, trừ bỏ Mục Thanh cùng Sài Kính, hắn còn có lung lạc người khác hay không." Vương thái hậu thanh âm lạnh lùng nói.

Tiêu Quyền Tăng khom lưng hành lễ, "Thần tuân chỉ."

Rất nhanh đã tới Văn Hiên điện, Tiêu Quyền Tăng thỉnh cáo biệt, Vương thái hậu nhìn hắn một cái muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói gì.

Đợi Vương thái hậu cùng Tiêu Quyền Tăng đi rồi, Tràm Hàm Chương liền lặng lẽ mở mắt. Nhưng là không để lộ ra mà tiếp tục nằm trên giường giả chết.

Thật là làm cho người ta sợ muốn chết.

Để cho nàng giải thích? Nàng ngay cả trên tấu chương viết ai là ai cũng không rõ, lấy cái gì giải thích? Huống chi, Vương thái hậu đều đã cho rằng là tiểu hoàng đế làm, nàng nói gì cũng đều vô ích.

Nếu không đi, cái lỗ tai của nàng sẽ bị ý nghĩ trong đầu Vương thái hậu kia một câu lại một câu tàn nhẫn làm cho điếc mất thôi.

Vì thế lúc câu kia, thời điểm ai gia làm cho cảm đám quỳ rạp xuống cùng xướng lên chinh phục, Trầm Hàm Chương quả quyết ngất xỉu.

Tuy rằng kết cục là cả người đau như bị cái gì nghiến qua? Chỗ nào cũng không thoải mái.

Nhưng so với việc tâm lý tổn thương cùng áp bức, Trầm Hàm Chương tình nguyện lựa chọn thịt đau.

Ngày thứ hai làm hoàng đế, Trầm Hàm Chương lại hữu kinh vô diễm trôi qua.

Đáng tiếc làm cho người ta bi ai chính là, ban đêm nàng bị ép buộc ăn toàn đô vật này nọ. Vừa ăn vừa lệ rơi đầy mặt.

Không còn cách nào khác, đối mặt sáu hướng như hổ rình mồi, thái y sợ nàng đói lại ngất đi, Trầm Hàm Chương căn bản không lay chuyển được bọn họ a.

Kế hoạch giảm béo lần thứ nhất, thất bại!

Lại mở mắt ra, liền chống lại ánh mắt đang giương ra của Hạ Thục Phi xinh đẹp kia, không chỉ có nàng, còn có một người khoảng tầm ba mươi tuổi, nữ quan diện mạo đoan trang bất cẩn ngôn tiếu, lạy Hạ Thục phi ban tặng, Trầm Hàm Chương hiểu được vị này chính là cô cô hầu hạ bên mình tiên đế.

Lại phía sau còn có một hài tử cầm đầu của chính mình đá tới đá lui, một mình chơi đùa, vị này.... .....Không biết là tiểu hoàng tử chết yểu của triều đại nào.

Còn có một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, sắc mặt tái nhợt ánh mắt bi thương, cầm trong tay mấy cánh hoa thì thào tự nói. Vị này chính là công chúa cuối cùng của triều đại trước, trời sinh tính tình mẫn cảm chết trong đa sầu đa cảm.

Bốn vị này, là một đám ma quỷ chốn hoàng cung, thân phận đều cao quý, bởi vậy có thể đi theo Hạ Thục phi vào trong cung điện của hoàng đế, thưởng thức tư thế oai hùng của hoàng đế.

Không cần hoài nghỉ, Hạ Thục phi dùng mỹ mạo của mình, chinh phục toàn bộ đám quỷ trong cung.

Đối với điều này, Trầm Hàm Chương chỉ có ha hả.

Nàng đã không còn nước tiểu rồi, chỉ có thể tận lực làm cho ánh mắt của mình chỉ dính trên mặt Hạ Thục phi, tốt xấu gì âm thanh nói chuyện cũng không đến mức đều run rẩy. Nhưng mà.......

Cứu mạng a!

Có dám hay không không cần đem đầu của mình đá vào ngực ta chứ, ta một chút cũng không muốn chơi cùng ngươi a.

Chính điện kim quang lấp lánh, đám quỷ này không thể tiến vào, cuối cùng chỉ có thể xếp hàng đứng ở đó, ánh mắt ẩn dấu tình cảm nhìn theo nàng.

Trầm hàm Chương : "... ...... ......."

Có bao nhiêu người có thể thấy rõ nước mắt trong mắt ta? Kia không phải vì khốn đốn, mà là bởi vì ta âm thầm sợ hãi. Cảm tạ lâm triều ta yêu ngươi, có thể cho ta tạm thời rời xa thời buổi nước sôi lửa bỏng này.

Sài Thiệu chưa kịp bình minh, liền bị Minh Châu cùng Phỉ Thúy gọi dậy, hắn phải cùng Mục Thanh vào cung.

Thời điểm trước khi đi, Minh Châu quyến luyến không rời, cho dù tiểu thư điên mất rồi, nhưng vẫn như cũ là tiểu thư nàng yêu nhất.

Phỉ Thúy cũng muốn nói lại thôi, một hồi lâu mới hướng Sài Thiệu quỳ xuống, Minh Châu vừa thấy cũng vội vàng đi theo quỳ rạp xuống đất.

"Xin người chiếu cố tiểu thư nhà ta nhiều hơn." Phỉ Thúy cầu xin nói.

Sài Thiệu quay đầu liếc nàng một cái, khoát tay từ chối cho ý kiến, cắn rắng nói : "Trẫm sẽ."

Trẫm sẽ đặc biệt phi thường chiếu cố nàng ta.

Nghĩ như vậy, Sài Thiệu bẻ bẻ cổ tay, "rắc" một tiếng giòn tan, đó là lực lượng hồng hoang đang trong cơ thể gào thét ca xướng, đang không thể chờ được lao tới bừa bãi tàn sát nhân gian.

Hắn ngồi xe ngựa, một tấc lại một tấc tới gần bức tường thành kia, thần sắc nguyên bản thản nhiên bỗng trở nên chăm chú.

Đây là địa phương của hắn, chiến trường của hắn, cho dù vô số lần hắn từng muốn thoát ra, hướng tới thế giới tự do tự tại bên ngoài. Nhưng Sài Thiệu biết, hắn không thể.

Thân là người họ Sài, thân là hoàng đế của mấy vạn dân chúng, hắn không thể bỏ lại bọn họ càng không thể ruồng bỏ tổ tông.

Trẫm đã trở lại, cho dù hiện tại là cái hạt mầm đậu.

Cung điện quen thuộc của trẫm a, các ngươi có cảm nhận được khí chất không gì sánh kịp của trẫm không? Các ngươi khẳng định đang hoan hô cùng run rẩy đi.

Sài Thiệu hơi xốc màn xe lên, hướng tới tòa cung điện sừng sững trăm ngàn năm kia vẫy vẫy tay.

Mục Thanh tiến vào triều, mà xe ngựa của Sài Thiệu chậm rãi tiến vào hậu cung, cuối cùng dừng lại trước cổng, hắn nhảy xuống, không cẩn thận đem mặt đất đạp thành hai dấu chân thật sâu.

Mọi người : "... ......."

Sài Thiệu lựa chọn không nhìn, dứt khoát tiếp tục đi. Uy vũ sinh phong, từng bước chói sáng.

Mỗi một con đường hắn đều rất quen thuộc, mỗi một đường hắn đều đi qua mấy trăm lần, đó là nhắm mặt lại hắn đều có thể dễ dàng đi qua.

Trẫm từng nghĩ rằng, bầu trời bên ngoài sẽ đẹp hơn. Chờ sau khi âm kém dương sai đi ra ngoài một vòng như vậy rồi, trẫm mới biết được, đẹp nhất vẫn là nơi này.

Vài người hộ tống hắn, mắt thấy Sài Thiệu càng chạy càng nhanh, cuối cùng thế nhưng vẫn tiếp tục chạy , khiến cho người ta mắt hoa mày choáng.

Người này điên rồi đi?

Bằng không thế nào lại vừa chạy vừa hướng hai bên vẫy tay?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.