Trẫm Đâu Dễ Bị Trói Buộc

Chương 9: Chương 9: Trầm Hàm Chương dũng cảm tự mãn.




Trầm Hàm Chương cúi đầu quỳ gối ở đó, có chút không biết làm sao.

Trước kia ở Trầm gia, Tôn thị lúc nào cũng nhằm vào nàng, có đôi khi nàng nhịn, nhưng đôi khi cũng là muốn nghĩ đáp trả. Tôn thị đối với nàng mà nói, cố nhiên được tính là hơn cả đáng sợ. Nhưng mà trong thời gian dài, mình chưa hẳn đấu không lại nàng ta.

Nhưng Vương thái hậu, người này cùng Tôn thị tuổi không sai biệt lắm, cũng bất quá là hơn ba mươi tuổi, Trầm Hàm Chương ngay cả mở miệng cũng không dám.

Đáng tiếc nàng càng thông minh như vậy, thái độ mềm dẻo, Vương thái hậu lại càng sinh khí, đại điện rộng rãi, vọng lại tiếng của nàng bởi vì tức giận mà thêm phần hổn hển.

"Ai gia thực sự là xem thường ngươi." Bởi vì tức giận, vốn là thanh âm trầm thấp càng trở nên âm trầm, Vương thái hậu sắc mặt nặng nề, mắt lạnh như băng nhìn đang quỳ Trầm HàmChương quỳ.

Hận không thể giơ tay tát hắn hai cái.

Trầm Hàm Chương thập phần vô tội, tuy rằng không biết sai cái gì, nhưng thấy thái độ nhận sai tốt như vậy, thế nào cũng phải trước cho nàng đứng lên, ban thưởng ghế cho nàng ngồi đã chứ.

Cứ quỳ sấp như vậy, đỡ hai cái đùi quá nặng rồi, sẽ gãy mất thôi. Trầm Hàm Chương cẩn thận lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu sợ hãi lén nhìn Vương thái hậu một cái.

Kết quả lại bị ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của nàng nhìn, cả người co rụt lại.

Nàng cố gắng đem chính mình co thành một rúm, nhưng cho dù co thành một rúm cũng là một cái rúm thật to, "Nhi thân không rõ ý tứ của mẫu hậu."

Trầm Hàm Chương thực sự là không rõ.

Còn dám giả bộ hồ đồ! Vương thái hậu lại đập bàn, lập tức lại ném đồ vật này nọ, loảng xoảng rơi xuống bên chân Trầm Hàm Chương, thế nhưng là một nghiên mực.

Tràm Hàm Chương tuy không bị ném trúng, nhưng là bị dính tung tóe một thân đầy mực. Nàng đáy lòng lắc đầu, Vương thái hậu này tức giận này liền có thói quen ném đồ vật, rất không tốt rồi.

Rất lãng phí rồi.

"Chính mình nhặt lên xem đi." dĩ nhiên Vương thái hậu đâu để nàng giả ngu mà lừa bịp qua mặt.

Được rồi, Trầm Hàm Chương cũng mới nhớ tới thì ra nàng còn có thể xem tấu chương. Tùy tiện nhặt một quyển lên xem. Cơ hồ là quỳ rạp ra mặt đất mà xem.

Còn chưa xem xong một quyển, ngoài điện liền vang lên âm thanh bẩm tấu : "Khởi bẩm thái hậu, thừa tướng đại nhân có việc cầu kiến."

Sắc mặt Vương thái hậu dịu đi vài phần, tựa lưng vào ghế nhẹ nhàng nhu nhu thái dương, nói : " Thỉnh thừa tường vào."

Thừa tướng?

Trầm Hàm Chương phân tâm, lặng lẽ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nam nhân mặc áo màu nâu, đi lại vững vàng mà thong dong vừa nhìn liền biết là người có địa vị cao.

Còn chưa kịp nhìn lên, Vương thái hậu hừ lạnh một tiếng, Trầm Hàm Chương vội lấy lại tinh thần, giả bộ tập trung tinh thần xem tấu chương, kỳ thật hai lỗ tai đã sớm dựng thẳng.

Suy nghĩ của thừa tiếng đại nhân, nhanh nhanh vào tai ta đi.

Thế nhưng, vang ở bên tai, là thanh âm thỉnh an của thừa tướng đại nhân, " Thần bái kiến thái hậu nương nương, bái kiến bệ hạ."

Phía sau chữ bệ hạ mơ hồ mang theo ý cười.

Tuy rằng hắn đang chê cười chính mình, nhưng Trầm Hàm Chương vẫn như cũ cảm thấy âm thanh của hắn rất êm tai, thuần hậu động lòng người.

Tiêu Quyền Tăng buồn cười nhìn Trầm Hàm Chương trên mặt đất, nói với Vương thái hậu : " Người hà cớ gì lại làm vậy."

Vương thái hậu thuận theo ánh mắt hắn, nhìn đến Trầm Hàm Chương cúi đầu cong mông quỳ rạp trên mặt đất, tư thế kia ... ....

Không khỏi cảm thấy thực hại mắt.

Quả thật là một chút bộ dáng hoàng đế cũng không có, Vương thái hậu phất tay, giọng căm hận nói : "Quỳ cũng không đứng đắn, đứng lên nói đi."

Trầm hàm Chương vụng về đứng lên, phun ra một hơi thật lớn, hướng về phía Vương thái hậu thật thà cười, đôi mắt híp thành một đường.

Vương thái hậu quay mặt đi, không nỡ nhìn kỹ.

Tiêu Quyền Tăng cười cười, nói : "Thần nghe nói hôm nay bệ hạ hạ chỉ khiến cho hai cháu ngoại của Mục đại nhân vào cung bầu bạn?"

Nói đến điều này, Vương thái hậu vốn đang sắc mặt thư thả, lại trầm xuống.

"A?" Trầm Hàm Chương quay đầu chống lại Tiêu Quyền Tăng, nghiêng đầu chớp chớp mắt nói : " Không thể sao?"

Có lẽ là ánh mắt nàng quá thuần khiết thiện lương, Tiêu Quyền Tăng hơi ngây người, lập tức cười yếu ớt nói : "Tự nhiên là có thể."

Thời điểm hắn cười rộ lên, khóe mắt khóe môi hiện lên vài nếp nhăn, loại dấu vết của năm tháng này, không những không làm cho hắn có vẻ già đi, ngược lại tăng thêm sức quyến rũ không nói ra lời.

Nam nhân trước mắt này, thoạt nhìn bất quá hơn ba mươi tuổi, nhưng ánh mắt giấu đăng sau lông mi thật dài kia, lại rõ ràng biểu hiện hắn nhất định đã xem hết mọi chuyện trên thế gian, thâm sâu như biển lại thanh khiết như ngọc, làm cho người ta đoán không ra.

Liền ví dụ như hiện tại, hắn cười nhìn chính mình, nhưng cũng chỉ là cười nhìn thấy mà thôi, trong đầu một chút tạp niệm cũng không có.

Trầm Hàm Chương trong đầu rõ ràng hiện ra ba chữ : cáo già.

Nàng nhìn chằm chằm Tiêu Quyền Tăng cũng quá lâu, ngay cả Vương thái hậu đều nhận thấy có điểm quái dị, nghĩ đến nàng hôm nay ban bố thánh chỉ, Vương thái hậu không kìm được ho khan một tiếng.

Ai cũng đều không ngờ tới, hoàng đến lần đầu tiên trong cuộc đời chính mình ban thánh chỉ, cư nhiên là tuyên một đôi tỷ đệ vào cung. Nghĩ đến triều trước, cũng từng có một vị hoàng đế như vậy, ngay tại hậu cung của mình để một đôi tỉ đệ thời thời bầu bạn, ánh mắt Vương thái hậu liền có chút thay đổi.

"Ngươi làm sao biết biểu tiểu thư cùng biểu công tử Mục gia?" Vương thái hậu nhíu mày hỏi.

Trầm Hàm Chương thành thật đáp : "Nghe người khác nói a, trước không phải có cung nhân tuyên truyền, Mục đại nhân có cô nương khí lực cực lớn sao?, Trẫm rất hiếu kì, một cô nương khí lực có thể lớn đến đâu? Trẫm muốn nhìn nàng có thể tay không đem cây liễu bên hồ nhỏ lên hay không."

"Về phần Trầm Hàm Trinh sao, tỉ tỉ có chỗ khác thường, đệ đệ khẳng định cũng có chỗ hơn người, không bằng cùng gọi đến xem xem."

Vương thái hậu : "... ...... ......."

Đây là đem người coi như ca hát tạp kỹ sao?

Chăng qua là thật như vậy sao? Tiêu QUyền Tằng nhìn ánh mắt Trầm Hàm Chương, mang theo một chút thăm dò. Tổng cảm thấy có chỗ nào đó rất không bình thường.

Trầm Hàm Chương rất thông minh, không sợ bọn họ hoài nghi, dù sao hiện tại nàng là một hoàng đế, hơn nữa hoàng đế này dáng người quá mức đặc biệt, cho dù có người muốn giả mạo, cũng rất khó bất trước được.

Mà người bình thường, là sẽ không nghĩ đến, đường đường là long thiên tử đích thực, thế nhưng lại mơ hồ huán đổi được..

Bất quá, lời tuy là nói vậy, bị hai người kia đánh giá, Trầm Hàm Chương chân vẫn như cũ nhũn ra. Nếu hai người đồng thời tức giận nói, phỏng chừng nàng trực tiếp dị dọa chết rồi.

Nói đến, Vương thái hậu giống như quên đi chuyện lúc trước rồi, nàng có phải hay không nên vui mừng không có thay tên béo kia chịu tiếng xấu?

Đang nghĩ ngợi, Vương thái hậu hất cằm chỉ chỉ vào tấu chương trong tay nàng, trầm giọng nói : " Nói thử xem, sạo lại thế này?"

Tiêu Quyền Tăng đương nhiên biết trong tay Trầm Hàm Chương là thứ gì, lúc này hắn đến tìm Vương thái hậu, cũng là vì chuyện này.

Bởi vậy hắn rất có hứng thú, muốn biết tiểu hoàng đến sẽ giải thích như thế nào.

Hắn nhướn mày nhìn thoáng qua khuôn mặt đều nhíu lại của Trầm Hàm Chương, lập tức liền đem ánh mắt hướng về phía Vương thái hậu.

Y tứ hàm xúc trong mắt tuy không hoàn toàn giống nhau, nhưng cũng là trăm xong đổ về một biển.

Đương nhiên, Vườn thái hậu trong lòng là tức giận, dù sao bất luận một nữ nhân, bị bao nhiêu đám thư sinh châm chọc thành " gà mái gáy bình minh", đều sẽ tức giận.

Gà mái gáy bình minh.... .....

Không ai bày mưu đặt kế, mấy tên thư sinh vắt mũi chưa sạch ở Quốc Tử Giám, dám viết ra những câu từ như vậy, mà người này.......

Có lẽ chính là đứa con, ngốc nghếch bảo sao nghe vây này của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.