Sài Thiệu thực nhàn nhã, thực bình tĩnh, chẳng sợ Minh Châu Phỉ Thúy hai nha đầu sốt ruột như ngồi trên đống lửa, hắn cũng chỉ là lạnh lùng liếc mắt một cái.
Lập tức liền tiếp tục cao quý lãnh diễm!
Hắn đang cầm quyển thoại bản khuê phòng, thoáng giở hai trang, sau khi nhẹ nhíu mày, còn đang bên cạnh, lập tức lại lấy một quyển sách khác.
Vẫn như cũ là quyển thoại bản không hề ăn khớp đáng nói.
Thưởng thức của nữ nhân này cũng cứ như vậy. Quả nhiên cũng không phải mỗi người đều mang trong lòng ý chí trị thiên hạ thưởng thức cao quý như trẫm.
Một người quyết định tương lai của nàng, vị Trầm Hàm Chương miễn cưỡng mà chết cũng chính là tại hậu trạch phung phí nhân sinh. Nếu không phải trẫm đến đây, ánh mắt này của nàng, căn bản sẽ không nhìn đến thế giới hỗn loạn này.
Sài Thiệu bỏ qua quyển thoại bản, rốt cuộc cầm lấy quyển sách địa lý tìm được trong phòng của Mục Thanh, tinh tế thưởng đọc.
Mỗi một chữ hắn đều ghi nhớ trong đầu, thêm vào đó là phân tích đánh dấu hoặc phân loại, qua nửa buổi sáng, tuy rằng mặt sách dị thường sạch sẽ, nhưng nửa bức bản đầu đã bày ra trong đầu hắn.
Trừng huyện, thuộc Tí Châu, nhờ vào nhiều núi nhiều đá mà nổi danh, trong núi có chuông nhũ ngọc, có mỏ quặng.......
Nếu có cơ hội, trẫm thật ra muốn nhanh chân đến xem, chuông nhũ rốt cuộc là cái gì?
Chờ Sài Thiệu buông quyển sách trên tay xuống, năm đĩa điểm tâm trước mặt đã bị ăn đến sạch sẽ. Minh Châu đứng ở một bên, vẻ mặt phiền muộn, mà Phỉ Thúy, lại là vẻ mặt không chút thay đổi.
Hắn nhíu mày, gõ gõ bàn : "Lại đi bưng đến đây cho trẫm mấy đĩa nữa."
Minh Châu nghe vậy, khiếp sợ nhìn về phía bụng hắn, thanh âm đều là run rẩy," Tiểu thư, người cũng không thể lại ăn, sẽ béo đó."
"Tiểu nha đầu biết cái gì, kia không gọi là béo, gọi là cao lớn, gọi là khỏe đẹp, ngươi xem thân thể này của trẫm bây giờ giống như cái mầm đậu vậy, trẫm mỗi lần soi gương, đều bị vẻ xấu xí của mình dọa đến phát khóc." Quả nhiên đúng là phàm phu tục tử, không thể bì được với ánh mắt của trẫm.
Minh Châu : " ... ..."
Loạn thất bát tao cái gì a! Nhưng những thứ này không phải trọng yếu a, nàng sợ hãi nhìn vẻ mặt vẫn như cũa không chút thay đổi, sợ tới mức Minh Châu nghẹn một hơi ở ngực, thiếu chút nữa không chịu nổi.
Nàng hoảng sợ nhìn hắn.
Chỉ thấy sắc mặt Sài Thiệu xanh mét, "Trẫm kính lão thái thái lớn tuổi, nhưng cũng không đại biểu có thế bị nàng tùy ý khi dễ. Trẫm lạy trời lậy đất lạy tiên đế, ngay cả mẫu hậu cũng chưa quỳ quá vài lần. Nàng có tài đức gì mà có thể, bắt trẫm mỗi ngày đều phải quỳ."
Trong lúc bỗng nhiên biến thành một nữ nhân đã đủ thê thảm rồi, còn động một tí liền bắt trẫm quỳ, quả thực là khinh người quá đáng!
Sài Thiệu thập phần vạn phần bất mãn, rốt cuộc bắt đầu tưởng niệm về hoàng cung xinh đẹp. Tuy rằng không được tự do, nơi nơi đều có nguy hiểm, nhưng là chỉ cần mỗi ngày soi gương, nhìn dung nhan tuấn mỹ , thân hình cao lớn kia của mình, hắn liền cảm thấy được an ủi.
Mà không phải giống hiện tại, hơi ăn một chút điểm tâm tiểu nha đầu kia lại cằn nhằn lẩm bẩm ngay bên tai! Nói đến cằn nhằn, Sài Thiệu nhưng thật ra nghĩ tới một chỗ tốt, chính là không cần phải nghe bà già Hạ phi mỗi ngày đều hồi tưởng lại chuyện xưa.
Minh Châu khuyên không được, Phỉ Thúy nghiêm mặt không quản, không có biện pháp, nàng từng nghĩ muốn quản, nhưng là quản không được. Vị trước mặt này, căn bản sẽ không đem lời nói của các nàng chân chính nghe vào.
Hắn căn bản không phải không sợ hãi, mà căn bản là không thèm quan tâm. Không quan tâm tình cảnh của tiểu thư sau khi trở về, cũng không để ý chính mình sẽ gặp phải chuyện gì.
Hắn chính là muốn tùy tâm sở dục làm chuyện mình muốn.
Trong phòng trừ bỏ chủ tớ ba người, nha hoàn khác đều không dám vào, có một kẻ cũng muốn ở cửa thò đầu nhìn xem, chờ sau khi gặp phải ánh mắt của Sài Thiệu, lại rất nhanh lui ra.
Mãi đến giữa trưa, Mục Thanh mới hồi phủ.
Mang theo thánh chỉ!
Đại thái giám bên người hoàng thượng Tiểu Đăng Tử tự mình cầm thánh chỉ đến, mang theo một đội thị vệ, chậm rãi đi thẳng đến Mục phủ. Tư thế kia, không giống như là Mục Thanh dẫn tới, thực như là bị hắn kèm hai bên mà về.
Hắn đương nhiên là bị kèm hai bên.
Mục Thanh sắc mặt đen thui kia kêu một cái thẳng thắn, hắn không tình nguyện để người ta thông báo tới tất cả mọi người, đương nhiên quan trọng nhất là Trầm Hàm Chương.
"Thánh chỉ?"
Mỗi người trong lòng đều có một dấu hỏi chấm, không phải thực hiểu được không năm không lễ, hoàng đế ban ra cái thánh chỉ gì?
Sài Thiệu trái lại nở nụ cười.
Xem ra Trầm Hàm Chương này cũng không phải quá ngốc, ít nhất biết được trước phải đem chính mình tiến cung, mới sớm nghĩ ra biện pháp giải quyết sự tình.
Chính là.... ...
Đợi nghe rõ nội dung của thánh chỉ, Sài Thiệu liền nổi giận.
Nữ nhân vô liêm sỉ này lấy việc công làm việc riêng, trắng trợn đem trẫm tiến cung còn chưa tính, đồng thời còn đem đệ đệ nàng cũng tiến vào là cái ý gì?
Cái gì gọi là nghe nói hai tỉ đệ Trầm gia dung mạo như tuyết, nhạy bén hơn người? Chẳng lẽ không phải là cái quái nữ mầm đậu mạnh mẽ, kéo ra ngoài có thể xấu dọa chết người sao?
Khoe chính mình như vậy, không cần mặt mũi có phải không?
Tấu chương có tính ám chỉ cực điểm như vậy, rốt cuộc là kẻ hỗn đản nào viết cho nàng!
Sài Thiệu sắc mặt đen thui, đường dưới chân bị hắn đạp cho thành hai cái lỗ. Cố tình Tiểu Đăng Tử sau khi đưa thánh chỉ cho Mục Thanh còn lắm mồm nói : " Tạp gia ( Người có kiến thức rộng) trước đi Hoàn Nam đón tiểu công tử, Mục đại nhân nhớ rõ ngày mai đem Trầm cô nương đi vào cung trước.
Nói xong liền cười hắc hắc, bước chân chữ bát mà đi. Tiểu Đăng Tử trong lòng cười ha hả, không nghĩ tới tên hoàng đế béo chết tiệt khẩu vị thật tốt a.
Nhìn bộ dáng này của hắn, cho dù không nghe được ý nghĩ trong lòng, Sài Thiệu cũng biết hắn suy nghĩ cái gì.
Hắn nắm chặt tay, cân nhắc xem muốn hay không một quyền đánh chết tên Tiểu Đăng Tử ngu xuẩn này.
Mục Thanh không tình nguyện nhận lấy thánh chỉ, thở dài thật mạnh. Hắn lau mặt một phen, đi đến trước mặt Trầm Hàm Chương, muốn nói lại thôi đến nửa ngày sau, lại giận giữ nói : "Là cậu thực có lỗi với con a."
Sài Thiệu : "... ........"
Cho cháu gái ngươi vào cung, liền ủy khuất như vậy a ?
Trương Thị hai ba bước tiến lên, cũng không quan Trầm Hàm Chương còn ở trước mặt, thập phân không hàì lòng lôi kéo Mục Thanh hỏi : " Bệ hạ có ý tứ gì, cho dù là muốn tiến cung, cũng nên là.... ...."
Không đợi Trương thị nói xong, Mục Thanh liền hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, " Ngươi câm miệng, nơi này không phải chỗ ngươi nói chuyện."
Nói xong, hắn đối Sài Thiệu mở miệng, thanh âm trong nháy mắt ôn nhu rất nhiều, "HàmChương đi theo ta, cậu có chuyện muốn nói cùng ngươi."
Trẫm nhất định phải giết chết nàng!
Sài Thiệu đi theo phía sau Mục Thanh, trong lòng chỉ có một ý nghĩ như vậy. Cái đồ mầm đậu ngu xuẩn này, thành công làm cho người trong thiên hạ nghĩ trẫm là kẻ biến thái nam nữ đều ăn.
Nhưng lần đầu tiên của trẫm còn chưa có dâng ra nữa! Nghĩ đến ngọc thể thuần khiết cùng thanh danh cao quý của chính mình, đều bị cái mầm đậu làm bẩn, Sài Thiệu tim liền đau như cắt.
Hai người còn chưa có gặp mặt, liền đối với thân thể lẫn nhau khắc sau nhận thức, đương nhiên cũng đối lẫn nhau sinh ra cừu hận thật lớn.
Thiên lôi câu địa hỏa, đại thể là như thế!
Sao chổi đụng địa cầu, chính là như vậy!
Lúc đó, hoàn thành một việc đại sự, Trầm Hàm Chương thảnh thơi nằm trên giường, bị Vương thái hậu triệu kiến.
Nàng tim run rẩy, ở trong Văn Hiên điện, dùng cách thức cao quý nhất, bái kiến thái hậu.
Nàng cũng không muốn, nhưng là không còn cách nào, ai bảo nàng thấy Vương Thái Hậu liền nhũn hết chân đâu.
Nhất là, Vương thái hậu còn ném đến một đống tấu chương, đập thẳng vào khóe mắt của nàng, dùng sức hít hít cái mũi, mới không khiến cho nước mắt chảy ra.
"Chuyện tốt mà ngươi làm."
Vương thái hậu thanh âm là nổi giận đùng đùng.