Trầm Hương Tỏa

Chương 10: Chương 10: 2




Huhu dạo gần đây không ai cmt hết, toàn like buồn quá huhu, người ta thà trả lời từng cmt chứ không muốn chả có cái nào đâu ∈(´﹏﹏﹏`)∋

♥Chương 5.2♥

Edit: Kuri

Beta : Min, Tiêu tỷ

“Xem trộm một chút, nhìn một cái……….”

Trong chợ, mọi người thấy được một cảnh tượng kỳ quái như thế này.

Một nam nhân diện mạo tuấn tú, trước mặt bày một bức tranh, trong bức tranh hình như là một gốc cây quân tử lan. Nam nhân rao bán bức họa kia, nhưng hô đến hô đi, lại toàn là nghìn bài một điệu “Xem trộm một chút, nhìn một cái”, hơn nữa hắn mỗi lần hô, sẽ quay đầu về phía sau nhìn xung quanh một chút, giống như là có người nào đó đứng ở phía sau, dường như đang xem hắn làm như thế nào.

Tránh ở trong ngõ nhỏ, trên trán Trương Siêu hiện ra gân xanh.

Ngốc Mao…….Ngươi không thông minh hơn trẻ con chút nào sao?

Đúng thế đúng thế, Ngốc Mao nếu thông minh, thì còn có thể gọi là ngốc mao sao?

“Xem trộm một chút, nhìn một cái……….” Mao Phương Viên lại hô một tiếng, sau khi hô hết, vẫn giống như vừa rồi quay đầu nhìn Lý Trương Siêu phía trong ngõ nhỏ.

A? Siêu Nhi đâu? Như thế nào lại không thấy………….

Quán trà cách đó không xa, Trương Siêu ngồi ở trên lầu, một bên mỉm cười thưởng trà, một bên quan sát biểu tình mờ mịt của Mao Phương Viên.

Đứa ngốc, nếu không đổi nơi khác, bản công tử thể nào cũng không thể không bị phát hiện.

Mao Phương Viên khó hiểu quay lại, trước mắt, thế nhưng lại có thêm hai nữ nhân.

“Cô nương…….. Là mua tranh sao?” Nhớ lại vừa rồi Trương Siêu đi dọc theo con đường với mình từng lặp lại vô số lần trong lời nói, Mao Phương Viên nói.

“Đây là bức tranh quân tử trong gió sao?” Trong đó một cô nương hiểu tường tận bức họa cuộn tròn, nói.

Người nói: “ Xem chừng rất giống, nhưng mà…..Bức tranh của Vương công tử, như thế nào có thể bày trên mặt đất đây?”

“Muốn mua sao? Ba văn tiền……… Một bức.” Mao Phương Viên vươn ba ngón tay quơ quơ.

“Cái gì? Ba văn tiền?” Hai cô nương nọ trừng mắt.

“Cho dù là đồ dởm, bức tranh của Vương công tử chỉ bán được ba đồng tiền, ngươi ngay cả đồ cũng không nhìn được đi?”

“Chính là a, nhìn dáng vẻ của người thì ngốc đầu ngốc não, biết cái gì chứ……”

“Hai vị cô nương.” Lúc này một thanh âm ôn hòa vang lên, “Có thể để cho ta nhìn bức tranh này không?”

Trương Siêu buông chén trà.

Nhân vật mục tiêu xuất hiện.

Hai cô nương ngẩng đầu lên, lập tức kinh ngạc đến ngây người.

“Lý, Lý, Lý…….. Lý công tử?”

Thật sự là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, tuấn dật bất phàm, chậm rãi nhẹ nhàng như tiên giáng trần…..

Ánh mắt cô nương biến thành màu hồng phấn.

Lý Dịch Phong bình tĩnh mà cầm tranh vẽ lên, một nhìn, hai sờ, ba ngửi.

“Chất giấy nhẵn nhụi như tơ, nét bút có chứa hương hoa lan, bút pháp mềm mỏng giữa vỏ cứng rắn, sạch sẽ lưu loát……. Đây đích thật là bức tranh quân tử trong gió của vương truyện quân không thể nghi nhờ. Nhưng theo ta được biết, Vương công tử bình thường sẽ để bức tranh lưu lại không đem bán lấy tiền.” Lý Dịch Phong nhìn Mao Phương Viên, hỏi, “Tiểu huynh đệ, không biết ngươi làm sao có được bức họa này?”

“Đây là từ thiếu gia nhà ta……… Hắn cùng Vương công tử rất thân thuộc……” Mao Phương Viên nói.

Đầu tiên nghĩ đến một người, Lý Dịch Phong hỏi: “Không biết thiếu gia nhà ngươi họ gì?”

Mao Phương Viên hồi đáp: “Hắn họ Trương….”

Ánh mắt Lý Dịch Phong căng thẳng: “Chính là chủ nhân của Tuyên Hoa Các. Trương Siêu?”

Mao Phương Viên gật đầu: “Thiếu gia chúng tôi nói…… Nếu gặp Lý công tử ……. Sẽ …… Ân…. Nói cảm ơn.”

“Có gì phải tạ ơn?”

“Cám ơn công tử……. Đem Tiểu Kiều tặng cho thiếu gia nhà chúng tôi……. Sau đó làm cho thiếu gia chúng tôi…. Cái đó…… Cái đó…….”

Ai nha nha, phía sau là cái gì ấy nhỉ? Mao Mao như thế nào lại không nhớ rõ chứ?

Trương Siêu ngồi bên trong trà lâu cười đến mức hít thở không thông.

Mặt Lý Dịch Phong trầm xuống.

“Tiểu huynh đệ, phiền ngươi nói lại cho thiếu gia nhà các nguời một tiếng. Nếu đã chiếm được, vậy phải quý trọng. Hắn nếu dám phụ Tiểu Kiều, ta Lý Dịch Phong, sẽ là người đầu tiên không buông tha cho hắn.”

“Lý công tử…….. Thiếu gia còn nói……..” Mao Phương Viên gọi hắn lại, “Nếu trong lòng không phục………. Hãy đến Tỏa Ly biệt uyển……. Thiếu gia bất cứ lúc nào cũng kính cẩn chờ đợi……. Kính cẩn chờ đợi ngài đại giá.”

Ai…… Cuối cùng cũng nói xong tất cả, Mao Phương Viên thở ra một hơi.

Trương Siêu vẫy tay, nói: “Tiểu nhị, tính tiền.”

Trên đường quay về biệt uyển, công tử rõ ràng rất cao hứng.

“Vừa rồi, làm không tồi.” Trương Siêu không khỏi nói lời khen ngợi.

Cuộc sống cứ bình thản như vậy không thú vị, nếu không tìm việc tốt mà làm, kia chẳng phải sẽ rất nhàm chán sao?

Mao Phương Viên giơ lên bức tranh trong tay: “Nhưng mà………. Thứ này……. Chưa có bán đi a……”

“A.” Trương Siêu cầm qua bức tranh, “Thứ này, cho dù người có đầu óc đem giá trả cao đến đâu, bản công tử sẽ không chịu bán đâu. Lý Tiểu Bạch kia, vốn tưởng rằng hắn chẳng qua chỉ là con mọt sách mà thôi, không nghĩ tới, khả năng quan sát thật không kém.”

Mao Phương Viên lại nghe không hiểu lời hắn nói.

“Ngươi không hiểu cũng không có gì quan trọng.” Trương Siêu cười cười, nói, “Điều duy nhất ngươi phải hiểu được, chính là nghe lời bản công tử.”

“Vâng…… Thiếu gia của ta…..”

“Bản công tử trước kia như thế nào lại không phát hiện.” Trương Siêu nắm cằm hắn,

“Thật ra, ngươi là đồ Ngốc Mao, đôi khi, coi như đáng yêu.”

Mao Phương Viên đột nhiên cảm giác mặt mình rất nóng, giống như sắp muốn thiêu cháy đến nơi.

Ngốc Mao còn có thể đỏ mặt………….

Trương Siêu ý cười càng sâu, chậm rãi đưa môi qua.

Dù sao cũng đã đến vùng ngoại thành, cũng không có người, có đôi khi, đánh dã chiến tựa hồ cũng không có gì không tốt……

Thế nhưng, thời điểm Trương Siêu cùng Mao Phương Viên môi sắp giao nhau cùng một chỗ, một âm thanh vang lên.

“Trương Siêu!”

Hứng thú bị quấy rầy, đại công tử không kiên nhẫn mà nhíu mày, đi tới hướng âm thanh truyền đến.

Đối phương là một nam nhân trung niên ………….., làn da ngăm đen, tướng mạo chính trực, nhưng không biết vì sao, đáy mắt hắn ta, tựa hồ cất giấu nhiều hơn cả là căm thù cùng tức giận.

“Ngươi là ai?” Trương Siêu cảnh giác dò hỏi.

“Ngươi không cần biết ta là ai, nhưng ta biết, ngươi là đứa con của Trương Khải Tuyên!” Nam nhân rống lớn nói.

Ta nói cha a, người lại đắc tội với thần thánh phương nào a?

Việc buôn bán chọc tới mỗ nhân là điều khó tránh khỏi, Trương Siêu sớm đã thấy kỳ quái. Chẳng qua, cư nhiên còn có lăng đầu không quan tâm đến thế lực của Trương phủ, dám liều lĩnh đơn thương độc mã tự đến đây gây phiền phức, thật đúng là không có não.

“Ngươi muốn cái gì?” Trương Siêu hừ lạnh nói, “Vàng bạc châu báu? Hay là tiền? Ra giá đi, bản công tử bề bộn nhiều việc, không rảnh cùng ngươi ở đây dây dưa.”

Nam nhân nắm chặt tay kêu “răng rắc” nói: “Động một chút là dùng tiền đuổi người, cha ngươi và ngươi, quả nhiên đều cùng một loại.”

“Câm mồm!” Khuôn mặt Trương Siêu hiện ra sự phẫn nộ, “Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cho ngươi ngân lượng ngươi không cần, còn đạp lên mặt mũi?”

Bất kể là ai cũng không có tư cách, được phép sỉ nhục hắn cùng phụ thân.

“Hai mạng người, ngươi cho là, có thể dùng tiền mà được hay sao?” Nam nhân trên trán nổi gân xanh.

‘Ngươi…. Có ý gì?” Thanh âm của Trương Siêu, lần thứ hai trở nên lạnh lẽo.

Mao Phương Viên ở bên cạnh nhìn hắn, trong lòng có chút sợ hãi.

Siêu Nhi lại tức giận……..

Mao Phương Viên cầm tay hắn: “Siêu Siêu………….. Chúng ta về nhà…..”

“Tiểu công tử, ca ca mang ngươi về nhà, lại đây, cầm lấy tay ca a……”

“Ân, Siêu Nhi cùng ca ca trở về………….”

Trương Siêu ở trong lòng khẽ động.

Bình yên như vậy, cảm giác rất quen thuộc.

Ngược lại cầm lấy lòng bàn tay ấm áp kia: “Được, về nhà, người như thế, không để ý tới cũng được.”

“Đứng lại cho ta! Ngươi cho là ngươi vừa đi sẽ có thể về đến nơi được sao? Ta chờ ở đây suốt mười sáu năm, cha nợ con trả, hôm nay ta sẽ lấy mạng ngươi đền mạng cho vợ con ta !”

Trương Siêu khinh thường liếc nam nhân một cái “Đồ điên.”

Khi hắn đem tầm mắt thu hồi lại, bỗng dưng nhìn thấy một đạo hàn quang sắc bén.

Không xong ,trên người người nọ mang theo chuỷ thủ!

Bình thường cũng từng học qua một ít thuật phòng thân, Trương Siêu không hề nghĩ ngợi, liền kéo Mao Phương Viên ra sau.

Nam nhân nhìn Trương Siêu, bỗng nhiên hơi ngơ ngác một chút.

Ánh mắt như vậy, đối với hắn mà nói, thật quá quen thuộc. Kiên quyết, quyết đoán, mà liều lĩnh, như muốn bảo vệ gì đó.

Được rồi……….. Mao Lăng Hoa, ngươi không thể tiếp tục như vậy!

Một lần nữa nắm chặt chủy thủ, nam nhân trực tiếp xông lên phía trước.

Trương Siêu thấy tình hình không ổn, đành phải đem Mao Phương Viên đẩy sang một bên, sau đó tay không tiếp chiêu cùng hắn dây dưa. Dựa vào sức lực đối phương ra tay, hoàn toàn là liều mạng. Trương Siêu trên người không có gì để có thể làm vũ khí phòng thân, chỉ có thể tránh né, không có cách nào đánh lại. Dần dần, tình thế có chút yếu đi.

‘Soạt” một tiếng, ống tay áo của Trương Siêu bị cắt một đoạn dài.

Mao Phương Viên tránh ở một bên, đã hoàn toàn bị dọa cho choáng váng.

Không được!

Râu đại thúc không được làm Siêu Nhi bị thương………….

Vội vội vàng vàng chạy tới, dùng hết toàn lực, vững vàng ôm chặt Trương Siêu.

“A………”

Có thứ gì đó đâm vào, đau……. Trên lưng ướt đẫm, dán vào quần áo, Mao Mao rất khó chịu………..

“Ngươi, đồ ngu ngốc này!” Trương Siêu điên cuồng hét lên.

Trên lưng Mao Phương Viên chậm chạp chảy ra dòng máu, hai mắt Trương Siêu đỏ ngầu.

Nam nhân trông thấy máu, dường như có chút hoảng loạn. Bỏ lại chủy thủ, xoay người nhanh chóng bỏ chạy.

Trương Siêu lúc này muốn bất chấp tất cả đuổi theo người kia, nhưng hiện tại, đầu óc hắn chỉ còn lại Mao Phương Viên.

Làm sao bây giờ…… Hắn nên làm gì bây giờ…….

Trương Siêu lần đầu tiên cảm thấy không biết phải làm sao.

“Siêu Siêu……… Đừng khóc………” Mao Phương Viên đưa tay sờ sờ mặt hắn, “Mao Mao không có việc gì…….. Mao Mao một chút cũng không đau………”

Lau khô chất lỏng không biết tên trên khóe mắt.

“Chỉ có kẻ ngốc, mới có thể vì người ngốc mà khóc.”

Vì không muốn động đến vết thương trên lưng của Mao Phương Viên, Trương Siêu bế hắn lên.

“Ngoan, mạng của ngươi là của ta, ngươi nếu dám gặp chuyện không may, bản công tử sẽ không tha cho ngươi.”

“Vâng……… Thiếu gia của ta……”

Nói xong câu đó, tay Mao Phương Viên buông xuống.

Bên trong ***g ngực Trương Siêu đột nhiên truyền đến một trận co rút đau đớn kịch liệt.

“Ngốc mao! Ngốc mao!……… Ngốc tử, ngươi phải chờ bản công tử!”

“Ca ca………..”

“Siêu Nhi chờ một lát………… Lập tức có táo ăn nga………..”

Mao Phương Viên tựa vào thân cây, một bên bộ dạng đắc ý cười hướng về phía tán cây, một bên vươn tay tới trái táo trước mặt cách đó không xa.

Còn thiếu một chút, thiếu chút nữa là có thể hái được rồi……..

Khi ngón tay Mao Phương Viên chạm được vào trái táo, đột nhiên, dưới chân trượt một cái, từ trên cây ngã xuống.

“Rầm.” một tiếng, cặp mông rắn chắc thực sự đã tiếp đất, Mao Phương Viên đau đến nhe răng nhếch mép.

Mao Mao không thể khóc trước mặt Siêu nhi……… Lần trước nói, Siêu nhi là đệ đệ của Mao Mao, phải làm ca ca tốt, không thể vô dụng như vậy………..

“Oa……….”

Mắt mũi Mao Phương Viên ngay lập tức đỏ bừng , khi nước mắt còn chưa rơi xuống, đã nghe thấy tiếng khóc của tiểu công tử bảo bối.

“ Siêu nhi không cần ăn táo……….. Siêu nhi chỉ cần ca ca…….”

Lúc nãy Mao Phương Viên không còn lo lắng cho cái mông của mình.

Vội vội vàng vàng chạy tới, cầm đôi tay phấn phấn nộn nộn của tiểu công tử lên lau:

“Đừng khóc……..Siêu Nhi đừng khóc……….Ca ca không sao.”

Tiểu công tử hít hít cái mũi, bàn tay nhỏ bé đột nhiên chạm vào cặp mông của Mao Phương Viên, vân vê vuốt ve.

“Siêu Siêu nhu nhu cho ca ca…………”

Bị làm cho ngứa, Mao Phương Viên có chút ý nghĩ không tốt lắm: “Siêu Nhi…. Không được…..”

“Tại sao không được?” Tiểu công tử tức giận.

Trước có lần, Siêu Nhi rõ ràng thấy phụ thân cũng sờ quản gia thúc thúc như vậy, hơn nữa, quản gia thúc thúc dường như còn rất thoải mái.

Mao Mao ca ca vì sao lại không thích Siêu Nhi như vậy?

Mân mê đôi môi xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn một ngụm cắn Mao Phương Viên………..

“Siêu…….”

Mơ mơ màng màng gọi một tiếng, Mao Phương Viên mở to mắt, phát hiện bản thân mình đang nằm sấp ở trên giường, muốn xoay người, nhưng lại cảm thấy đau đớn, trên lưng hình như có một chỗ bị xé rách.

“A, ngươi đừng cử động!” Trương Siêu vội vội vàng vàng chạy tới ấn xuống.

“Ngô……. Đau……..” Mao Phương Viên rên rỉ.

“Thật xin lỗi……”

Trời ạ, hắn vừa nói gì vậy?

Lần đầu tiên trong đời của đại công tử nói ba chữ này với người khác.

Mao Phương Viên không chú ý tới Trương Siêu lúc này đang trong trạng thái hóa đá, mà cười cười nói: “Không việc gì………. Mao Mao không trách Siêu Siêu…..”

“Khụ……” Không được tự nhiên vội ho một tiếng, Trương Siêu trầm giọng nói: “Trên lưng ngươi có thương tích, chỉ có thể nằm úp sấp, một chút cũng không được động đậy, nghe rõ rồi chứ?”

‘Vâng….. Thiếu gia của ta…”

Tuy rằng thanh âm Trương Siêu có chút hung ác, nhưng không biết vì cái gì, trong lòng Mao Mao lại cảm thấy ngọt ngào.

Sắc mặt Trương Siêu dần dần dịu đi: “Miệng vết thương, có còn đau không?”

Mao Phương viên lắc đầu: “Không đau……. Trước kia bị đánh…… So với lần này đau hơn…..”

“Bị đánh?” Trương Siêu không nhịn được nhíu mày, “Ai đánh ngươi?”

Nghe thấy ngữ khí Trương Siêu lại lạnh xuống, Mao Phương Viên vội vàng nói: “Không có……….. Không ai đánh Mao Mao…… Là Mao Mao nói lung tung……”

“Ngu ngốc, ngay cả nói dối cũng không đến nơi đến chốn.” Trương Siêu ngồi xuống ở bên giường, “Quên đi không nói nữa, lại đây, ta lấy thuốc cho ngươi uống.”

“Nga…….” Chống thân thể muốn đứng lên, rồi lại không cẩn thận động đến miệng vết thương, “A!”

Mao Phương Viên kêu đau khiến lòng Trương Siêu thắt lại.

“Nói ngươi ngốc ngươi sao có thể ngốc như vậy! Bản công tử xem như có hiểu biết, vừa mới nói ngươi không được lộn xộn, ngươi đem lời ta nói là gió thoảng bên tai sao? Còn không mau ngoan ngoãn nằm xuống?”

Siêu Nhi không phải nói muốn Mao Mao uống thuốc sao? Vì sao không cho Mao Mao đứng lên? Không đứng lên thì uống thế nào a………… Còn mắng Mao Mao ngốc……..

Mở to hai mắt nghi hoặc vô tội nhìn về phía Trương Siêu, giọng điệu đối phương, rõ ràng ngay lập tức mềm xuống.

“Há mồm.”

Mao Phương Viên nghe lời mở miệng ra.

Trương Siêu múc một thìa thuốc nước, sau đó thổi nguội, mang đến bên môi Mao Phương Viên.

Mao Phương Viên ngậm thìa bên cạnh đem thuốc uống xong, nhưng vẫn có một chút theo khóe miệng chảy ra.

“A……….” Trương Siêu tức giận, đưa tay áo thay hắn lau miệng, “Thế nào vừa vụng về lại ngốc? Bản công tử tự mình bón cho ngươi, ngươi còn không biết uống?”

Nhớ đại công tử hắn từ nhỏ y phục thì chỉ tay, cơm đến thì há miệng, được người khác hầu hạ nuông chiều, làm gì có chuyện từng bón thuốc cho người khác? Hôm nay, trái lại để cho Ngốc Mao hưởng phúc.

Nhìn khóe miệng Mao Phương Viên lưu lại dấu vết chất lỏng, cổ họng Trương Siêu đột nhiên cảm thấy một trận khô nóng.

Ân………… Nếu như vậy không uống, vậy đổi cách bón khác tốt hơn.

Đem một ngụm nước thuốc to ngậm vào miệng, Trương Siêu cau mày, như thế nào lại đắng như vậy? Ngốc tử còn có thể nuốt xuống………

Cúi người xuống, ngậm lấy cánh môi khẽ nhếch của Mao Phương Viên, chậm dãi đem thuốc đẩy vào trong miệng hắn.

Hảo ngoạn…….

Mao Phương Viên có chút nghiện, hàm trụ môi Trương Siêu không chịu buông ra.

Trương Siêu bị hắn khơi mào ***, mạnh mẽ áp lên trên cơ thể Mao Phương Viên, lại đột nhiên nghe thấy người dưới thân đau đớn mà rên khẽ:

“Ô ô ô………..”

Không xong, lại đụng vào miệng vết thương của hắn.

Ảo não xoay người xuống giường.

“Ngươi ở đây hảo hảo nằm úp sấp cho bản công tử, một chút cũng không được lộn xộn, lại càng không được xuống giường, có chuyện gì thì gọi người đến, đương nhiên sẽ có người đến hầu hạ ngươi, hiểu chưa?

“Vâng……….. Thiếu gia của ta……..”

Trương Siêu trong lòng có chút bực bội, cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Hắn chưa từng vì ai mà phải khống chế dục vọng của mình.

Chết tiệt.

Tám phần là bởi vì ngốc tử vô ích thay mình đỡ một đao, cho nên trong lòng áy náy đi?

Đúng thế, nhất định là như vậy, bằng không, còn có thể có nguyên nhân nào khác sao?

“Cha.” Sắc mặt âm trầm trở lại phủ, câu đầu tiên Trương Siêu nói đó là, “Người có đắc tội với người nào trên giang hồ không?”

Trương Khải Tuyên đánh giá đứa con của mình một chút, lập tức thản nhiên đáp: “Việc buôn bán, đắc tội với người là khó tránh khỏi. Có điều, cho dù nhiều tội, cũng nên là sống bằng cuộc chiến giữa các thương nhân, làm sao trêu chọc đến người trong giang hồ?”

“Ha.” Khẽ cười một tiếng, Trương Siêu nói, “Nếu như không phải, vậy xin hỏi, đứa con của người như thế nào lại bị người ta đuổi giết? Cũng may có người che chở cho, nếu không, hiện tại chỉ sợ người sẽ không bao giờ nhìn thấy con nữa.”

Mỗi một câu nam nhân kia nói, Trương Siêu đều nhớ rõ nhất thanh nhị sở.

Trương Siêu biết phụ thân mình vô tình, nhưng hắn tuyệt đối không tin, phụ thân vì muốn đạt mục đích mà làm ra loại việc tổn thương đến tính mạng người khác. Cho nên, hắn muốn đích thân hỏi rõ ràng.

“Đuổi giết?” Trương Khải Tuyên cuối cùng cũng bắt đầu nghi ngờ, “Xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt Trương Siêu theo dõi phụ thân, nói: “Vừa rồi ở trên đường, có một tên nam nhân cầm theo chủy thủ, nói muốn lấy mạng con để thay người trả nợ cho cái chết của vợ con hắn.”

Trương Khải Tuyên “nhảy” từ trên ghế dựa đứng lên.

“Ngươi nói……… Cái gì?”

Cảm giác sâu sắc phản ứng ngoài ý muốn của phụ thân, Trương Siêu lo lắng không nói nên lời.

“Nam nhân kia tướng mạo như thế nào? Chủy thủ……. Con nói trên người hắn mang theo chủy thủ? Chủy thủ kia như thế nào? Siêu Nhi, con một năm rõ mười nói cho cha!”

Trương Siêu lấy lại tinh thần, nói: “Nam nhân kia khoảng bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, ở trong tộc Lạc Tai. Chủy thủ có hình dáng như thế nào, con cũng không quá chú ý, chỉ biết là, trên chuôi đao có một khối bạch ngọc, quả thật rất hiếm thấy, cũng không xứng với y phục hắn mặc……… Cha……….. Người có thật biết hắn?”

“Siêu Nhi, con ra ngoài trước đi, để cha yên tĩnh một chút.” Trương Khải Tuyên phất tay, nói.

Trương Siêu cuối cùng rối rắm mà liếc phụ thân một cái nhìn sâu xa, rồi sau đó, rời khỏi đại đường.

Trương Khải Tuyên ngồi trở lại trên ghế, tay chống trán, thở dài một hơi.

Hoa ……….. Hóa ra, ngươi vẫn còn sống.

Chỉ là, ngươi vì cái gì, lại hận ta đến như vậy?

Hết chương 5.2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.