Trầm Hương Tỏa

Chương 11: Chương 11: 1




♥Chương 6.1♥

Edit: Kuri

Beta : Min, Tiêu tỷ

Trở lại Tỏa Ly biệt uyển, Trương Siêu trầm tư suy nghĩ rốt cuộc phụ thân mình vì sao lại có loại phản ứng như vậy, kết quả thì thấy một tiểu gia phó đang hoang mang rối loạn chạy về đây.

“Đại ………. Đại thiếu gia, không ổn rồi !”

“Làm sao? Người xảy ra chuyện gì?” Tâm Trương Siêu chợt trầm xuống, “Có phải thương thế của Ngốc Mao hắn…………”

“Tiểu Kiều hắn, bị người mang đi.”

“Nga……….”

Ngốc Mao không có việc gì là tốt rồi.

“Thiếu gia?” Thấy đại công tử dường như không có phản ứng gì đặc biệt, tiểu gia phó không khỏi hoài nghi thiếu gia tức giận đến hồ đồ rồi “Việc này……….. Nô tài nên làm sao bây giờ?”

“A?” Trương Siêu lấy lại tinh thần “Cái gì làm sao bây giờ?”

Xong rồi xong rồi, xem ra thiếu gia thật sự là tức giận không hề nhẹ ……….

“Cái đó……. Tiểu Kiều………” Tiểu gia phó còn chưa nói xong, liền thoáng thấy mặt đại công tử nhanh chóng nghiêm lại, giống như mây đen đến trước khi mưa lớn.

Chết chắc rồi chết chắc rồi, hiện tại thiếu gia ngay cả nghe tên Tiểu Kiều đã tức giận như vậy………

Tiểu gia phó sợ tới mức gắt gao nhắm chặt mắt lại, chờ đợi một trận mắng chửi thậm tệ đổ ập xuống. Nhưng, lời nói hắn nghe thấy, lại không giống với bên trong tưởng tượng ——

“Ngốc Mao !!!”

Ai?

Mở mắt ra, đã không thấy bóng dáng đại thiếu gia đâu.

Trương Siêu bước nhanh tới trước mặt Mao Phương Viên, trừng mắt nói: “Ai cho phép ngươi xuống giường, hả?”

“Ta…….” Mao Phương Viên ủy khuất mà nhếch miệng, “Tiểu Kiều đi rồi……… Ta đi tìm hắn……”

Trương Siêu đỡ trán: “Ngốc tử vẫn là ngốc tử.”

“Mao Mao không ngốc……..” Mao Phương Viên lần đầu tiên có can đảm phản bác lại những lời này của Trương Siêu, “Mao Mao biết……… Siêu Siêu thích Tiểu Kiều, Mao Mao đi…….. Tìm Tiểu Kiều về…..”

Trương Siêu không phân biệt nặng nhẹ chế trụ cổ tay hắn: “Theo ta trở về!”

Mao Phương Viên còn chưa kịp nói gì, đã cảm thấy cả người bị Trương Siêu kéo mạnh vào lòng, sau đó thân thể bay lên không, máu dồn lên não, bị hắn khiêng lên vai.

“Oa! Siêu Siêu, Siêu Siêu……..”

“Câm miệng!” Bàn tay dùng sức vỗ một cái lên cặp mông của Mao Phương Viên, Trương Siêu nâng hắn lên, lập tức hướng phía trước đi đến.

Tiểu gia phó đứng cách đó không xa, trợn mắt há mồm mà nhìn đại thiếu gia cao ngạo tự tại trước kia, trên vai khiêng Ngốc Mao, một cước đá văng cửa phòng ngủ, sau đó sải bước đi vào.

Hoàn toàn không giống với động tác thô lỗ vừa rồi, Trương Siêu hết sức ôn nhu, đem Mao Phương Viên đặt trên giường.

“Có làm đau ngươi không?” Có lẽ trong giọng điệu của đại thiếu gia, phảng phất, làm lộ ra một chút đau lòng.

Mao Phương Viên lắc đầu, nhìn Trương Siêu: “Siêu Siêu……… Tiểu Kiều không ngoan, Siêu Siêu không cần tức giận….”

“Ngươi chỉ cần an an phận phận mà ngốc, bản công tử cũng đã cảm ơn trời đất rồi.” Trương Siêu thở dài, sau đó hỏi, “Mang hắn đi, chính là vị công tử lần trước tới tìm ngươi xem bức tranh?”

“Ân” Mao Phương Viên đáp, “Người kia………. Bộ dạng nhìn tốt lắm.”

Nét mặt Trương Siêu u ám: “Nga? Thật không?”

Mao Phương Viên ngốc nghi vấn trong đầu: “Đúng vậy……….”

Trương Siêu bất ngờ đè lên Mao Phương Viên không kịp phòng thủ.

“A ——” Mao Phương Viên đau đến mức hô to.

Trương Siêu càng dùng sức đè xuống: “Ngươi lại phát xuân, có phải hay không?”

Giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt Mao Phương Viên lăn xuống, làm cho hắn có vẻ đặc biệt ………… mê người.

“Siêu Siêu……” Mao Phương Viên khụt khịt, nói, “Đừng đè………”

“Hừ.” Trương Siêu vẫn không nhúc nhích, “Cho ta một lý do để không đè ngươi.”

“………. Siêu Siêu đừng đè………” Mao Phương Viên tiếp tục nức nở, “Mao Mao cảm thấy Siêu Siêu là người tốt nhất………”

Trương Siêu cúi đầu, đưa lưỡi liếm đi giọt nước mắt chảy ra vì đau của Mao Phương Viên.

“Ngươi cũng không phải quá ngốc đi.”

“Ân………” Trên mặt ngứa, Mao Phương Viên nhịn không được khẽ thở gấp.

Hô hấp của Trương Siêu dần nặng nề.

Đã nhiều ngày qua, hắn vẫn chưa hề thỏa mãn bản thân.

Có Tiểu Kiều, hoặc là đi nam quán mua vui uống rượu tán tỉnh, bất kể là ai, cũng không giống ngốc tử này, có thể dễ dàng khơi mào dục vọng của hắn.

Thật ra, bỏ qua cái điểm ngốc lăng của y, ở trong mắt Trương Siêu, cái người ngốc manh này vẫn có chỗ làm cho hắn mê muội.

Ví dụ như bây giờ, ánh mắt vô tội ngập nước như con mèo nhỏ bị vứt bỏ.

Trương Siêu cố gắng nhấc nửa người trên lên, không cho bản thân đụng tới vết thương của ngốc mao, mà bên dưới chỗ tượng trưng nam tính đã có phần sung huyết, trong phạm vi giữa hai đùi ngốc mao ma sát qua lại.

Cảm giác có điểm “là lạ”, Mao Phương Viên đặc biệt cảm thấy ngỡ ngàng hỏi: “Siêu Siêu………. Lại muốn cắm đại đồ vật này vào sao?”

“A.” Trương Siêu hôn chóp mũi hắn, “Không nhanh như vậy, sao thế? Chờ không kịp có phải không?”

Mao Phương Viên nhếch mông lên, chậm rãi xoay xoay phần eo, phối hợp với việc trêu đùa của Trương Siêu: “Mao Mao thích…… Thích Siêu Siêu tới……”

Tuy rằng sẽ có chút đau, nhưng lại rất thoải mái, chỉ là mỗi lần Mao Mao đều không nhịn được nước tiểu nước tiểu…… Thật mất mặt……..

Trương Siêu trừng phạt mà đánh một cái vào mông hắn : “Ngươi lại muốn hại ta chảy máu mũi, phải không?”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng, lại càng cảm thấy được đồ ngốc Mao này thật đặc biệt, không che dấu, không giả tạo. Muốn cái gì nói cái đấy, chân thật mà đơn thuần.

Này, có lẽ chính là điểm hấp dẫn chính mình trên người ngốc Mao đi.

Cúi đầu, áp lên đôi môi mềm mại của Mao Phương Viên hôn xuống, nhanh chóng tìm được cái lưỡi ẩm ướt trơn nhẵn linh hoạt mà mình nhớ đã lâu, cùng giao triền cuồng loạn.

Làm sao bây giờ………. Mao Mao không thở nổi……… Nhưng mà, nhưng mà không muốn buông ra, không muốn buông ra….

Hai tay Trương Siêu dò xét vào bên trong quần áo Mao Phương Viên, mơn trớn da thịt co giãn mười phần, tiếp tục kéo mạnh hai khỏa thù du.

“Ngô………” Mao Phương Viên nhịn không được ưm một tiếng.

Trương Siêu lật người lại, để cho Mao Phương Viên nằm sấp trên người mình, sau đó vội vã mà hai ba phát lột bỏ quần áo của hai người, rất nhanh, bọn họ đã lõa lồ mà dính sát vào nhau cùng một chỗ.

……….

Mao Mao không muốn rời xa Siêu Siêu, không bao giờ……… muốn nữa.

………

“Nga……Ta sắp hòa tan.” Sau khi Mao Phương Viên tẩy rửa, Trương Siêu nhẫn nại xúc động muốn làm thêm lần nữa, đem Mao Phương Viên ôm về giường, “Ai bảo ngươi muốn ép bản công tử làm gì? Con mèo nhỏ bé……..”

“Ân…….” Hừ nhẹ một tiếng, Mao Phương Viên rúc vào lòng Trương Siêu, tìm tư thế thoải mái, tiến vào mộng đẹp.

Khóe môi Trương Siêu khẽ nhếch, ngón tay lướt qua hai má Mao Phương Viên, sau đó ôm lấy hắn, nặng nề ngủ.

Hết chương 6.1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.