Trầm Hương Tỏa

Chương 12: Chương 12: 2




♥Chương 6.2♥

Edit: Kuri

Beta : Min, Tiêu tỷ

“Thiếu gia, sớm a?”

“Ân, sớm.”

“Thiếu gia, tối qua có ngủ ngon không a?”

“Ân, hảo.”

“Thiếu gia, điểm tâm ăn ngon không a?

“Ân, ăn ngon.”

Những hạ nhân xung quanh ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú, đại công tử ngâm nga tiểu khúc ‘Tòng nhà thủy tạ’ đi qua, vẻ mặt thăng quan tiến chức rộng mở.

Bọn họ chưa từng thấy thời điểm đại thiếu gia vui vẻ như vậy.

Tiểu gia phó hôm qua thấy “Chân tướng” lần này không dám lắm miệng nói gì, cho dù hắn không nói, biết đến, cũng có khối người.

“Ai ai, thiếu gia hôm nay rất thích thú nha.”

“Đó là đương nhiên, tối hôm qua lăn qua lăn lại Ngốc Mao một đêm mà.”

“Cái gì? Thực sự là Ngốc Mao? Ta còn tưởng ta nghe nhầm…. Trời ạ. Tiểu Kiều chạy theo người khác, thiếu gia liền cam chịu như vậy?”

“Trời biết…….. So sánh với tính khí thiếu gia ngày xưa xem, nếu có ai cướp đi thứ hắn thích, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho người đó. Nhưng bây giờ, quả thực rất kỳ quái.”

“Nói chung là nhớ tới ban ngày Lý Dịch Phong kia vào trong biệt uyển đưa Tiểu Kiều đi, thiếu gia trở về sau đó cư nhiên hỏi cũng không hỏi, trực tiếp đi tìm Ngốc Mao……… Buổi sáng thiếu gia phái ta đi đưa nước ấm cho Ngốc Mao lau người, nhân tiện đem ra giường đi giặt. Kết quả cái ra giường kia…….. Ai u này, Ngốc Mao thật đúng là tạo nghiệp chướng a….”

“Đủ rồi! Đừng nói nữa đừng nói nữa!” Mấy nha hoàn bên cạnh ăn mặc diễm lệ che tai lại, tức giận đến mày liễu dựng thẳng, “Ngốc Mao cái quái gì? Mấy người các ngươi đừng vội ở đây bôi nhọ thiếu gia, cũng không nghĩ lại xem ánh mắt thiếu gia chúng ta như thế nào, ngốc tử kia, chẳng qua chỉ là thay thiếu gia cản một đao thôi, muốn làm ấm giường, thiếu gia có thể để ý hắn sao?”

“Yêu, ta thấy người nào đó, ngay cả làm ấm giường cũng chưa từng có cơ hội đi.” Bọn gia đinh cà lơ phất phơ mà chống cái chổi, “Thiếu gia thích cái gì, các ngươi có thể quản được chắc? Ta nói Ngân Hạnh, bình thường gặp ngươi quấn quýt lấy thiếu gia chặt chưa, như thế nào lại chưa từng nghe thiếu gia gọi ngươi vào hầu hạ buổi tối?”

“Ngươi…… Các ngươi……..” Nha hoàn gọi là Ngân Hạnh kia vừa xấu hổ vừa giận, nhưng vẫn nhiều hơn là ghen tị, “Các ngươi cứ chờ đấy! Các tỷ muội, chúng ta đi!”

Nói xong, dậm chân một cái, mang theo bọn nha hoàn rời đi, lại nghe được phía sau từng trận cười vang.

Ngân Hạnh nắm đôi bàn tay trắng như phấn, gắn như phải cắn chặt răng.

Bại bởi một tên ngốc tử, nàng thật sự không cam lòng!

“Uy, ngốc tử!”

Khi Mao Phương Viên thấy mấy cô nương nổi giận đùng đùng mà đi vào phòng của mình, lúc trừng mắt với hắn, hắn hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngân Hạnh đứng đầu, hai tay chống eo nói: “Ban ngày ban mặt nằm ở trên giường, ngươi không xấu hổ hay sao?”

Mao Phương Viên muốn đi xuống, nhưng do dự một chút, vẫn là không nhúc nhích.

“Siêu Siêu nói……… Muốn ta nằm……… Không được phép xuống.”

Nếu Mao Mao không nghe lời, Siêu Nhi sẽ lại đem Mao Mao khiêng lên vai, sau đó “Cái kia”……

Mông Mao Mao, đến bây giờ vẫn còn đau.

Nghe thấy Ngốc Mao thế nhưng lại chỉ gọi thiếu gia là “Siêu Siêu”, bọn nha hoàn càng ghen tỵ thêm.

“Đây chính là phòng của chủ nhân, ngươi dựa vào cái gì mà ở lại chỗ này?”

Mao Phương Viên mờ mịt ngẩng đầu nhìn cách bài trí xung quanh, mới phát hiện nơi này cùng lúc đầu không giống nhau, nơi này…….. Là phòng Siêu Siêu?

“Ngốc tử, chúng ta đang nói chuyện với ngươi đấy!” Ngân Hạnh đi đến bên giường, giọng sắc bén.

Mao Phương Viên quay đầu nhìn nàng, trên mặt đột nhiên “Ba” mà trúng một cái tát. Một cái này, Ngân Hạnh xuống tay rất nặng. Đánh cho Mao Phương Viên khóe môi rách ra, gò má bên phải nóng rát như bị bỏng, bên tai nghe thấy tiếng “ong ong” rung động.

“Ngươi……… Ngươi vì cái gì đánh ta?” Mao Phương Viên che mặt, dằn xuống đau đớn hỏi.

Từ lúc đi theo Siêu Siêu, Mao Mao chưa từng bị ai đánh.

“Ta đánh ngươi đấy, thế nào? Nhìn mặt ngươi cũng chả có gì để mê hoặc người khác, làm sao có chuyện câu dẫn được đại thiếu gia? Chắc hẳn, ở trên giường, ngươi nhất định là rất buông thả đi?”

Lời vừa nói ra, mấy nha hoàn phía sau bắt đầu cười chế giễu.

Các nàng cười thật chói tai……… Mao Mao không thích nghe!

Mao Phương Viên che tai, tay bị mạnh mẽ kéo ra, chửi mắng cùng điệu cười châm biếm khó nghe, tràn vào trong đầu hắn.

“Hóa ra ngươi cái tên ngốc tử này cũng biết nhục a, có điều, nói cho cùng cũng là từ trong Trầm Hương Lâu đi ra, cho dù trước kia không phải tiểu quan, nhất định cũng là được nghìn người cưỡi, tao hóa vạn người đè qua, bây giờ còn đến làm bẩn cơ thể thiếu gia chúng ta? Phi! Đồ nam kỹ không biết xấu hổ!”

“Nam kỹ không biết xấu hổ………..”

“Đúng! Không biết xấu hổ!”

Mấy nha hoàn nói xong, lại muốn đem người trên giường kéo xuống.

Mao Phương Viên tuy nói là một đại nam nhân, nhưng hai ngày trước vừa mới bị trọng thương như vây, vết thương còn chưa khỏi, tối hôm qua lại bị Trương Siêu làm cho sức cùng lực kiệt, hiện tại ngay cả đứng cũng không vững, hơn nữa đối phương có rất nhiều người, giãy dụa vài cái thì cả người đã lăn xuống.

“Giường của thiếu gia, có thể cho ngươi ngủ chắc?”

“Siêu Nhi.” Trương Khải Tuyên lão gia vừa gạt bàn tính, vừa nói, “Nghe nói, con mua một tiểu quan, ở Tỏa Ly biệt uyển bị người mang đi?”

Trương Siêu đang lật sổ sách dừng một chút, rồi sau đó nói: “Đúng vậy, làm sao? Cha.”

“Ngươi không đi tìm người phiền phức kia?”

Trương Siêu ngẩng đầu: “Không.”

“Hiếm thấy.” Trương Khải Tuyên uống một ngụm trà, tiếp tục tính sổ, “Lý gia kia ở thành Dương Châu cũng là có quyền thế, trước đây ngươi cùng Phó Tân Bác trở mặt, cũng biết chặt đứt mấy việc làm ăn của Tuyên Hoa Các?”

“Cha.” Trương Siêu đột nhiên nói, “Hóa ra, mỗi chuyện của con, người đều biết?”

Trương Khải Tuyên liếc mắt nhìn hắn: “Ta tốt xấu gì cũng là cha ngươi.”

Trương Siêu cười cười, không thèm nói (nhắc) lại.

“Hai ngày nay, có còn gặp lại người lần trước hành hung ngươi?” Trương Khải Tuyên hỏi.

“Không có.”Trương Siêu lắc đầu, “Cha, người đi báo quan sao? Người này, nhất định không thể xem nhẹ.”

Phải biết rằng, hắn thiếu chút nữa là sẽ không thể thấy được ngốc tử kia……..

Trương Khải Tuyên trầm mặc một lát, nói:

“Chuyện này, ta sẽ đích thân giải quyết.”

Đợi Trương Siêu trở lại Tỏa Ly biệt uyển, bóng đêm đã khắc sâu. Không thể chờ đợi được, Trương Siêu liền hướng phía phòng ngủ đi đến.

Ban ngày không ở đây, không biết Ngốc Mao có nghe lời mình nói ngoan ngoãn nằm trên giường không, trưởng tượng đến vẻ mặt ngây ngô cười của Ngốc Mao sau khi nhìn thấy mình và bộ dạng khi hắn gọi “Siêu Siêu”, Trương Siêu không nhịn được hơi hơi giương khóe môi.

Đi vào phòng, màn che cạnh giường đã thả xuống, Trương Siêu thấp thoáng chỉ nhìn thấy chăn trên giường hở ra một khối, xem ra, Ngốc Mao đang ngủ.

Ngốc tử, ngươi chẳng lẽ không biết thiếu gia của ngươi buổi tối sẽ trở về sao?

Cười cười, Trương Siêu thổi tắt ngọn nến. đi đến bên giường cởi giày gấm, dự tính tiến vào ổ chăn ôm hắn.

Tối nay, sẽ không làm đi. Hôm qua mình muốn nhiều như vậy, Ngốc Mao kia tám phần là mệt không nhẹ.

Trèo lên giường, Trương Siêu ôm trụ người bên cạnh, đột nhiên phát hiện được điểm không thích hợp.

Cơ thể Ngốc Mao, từ lúc nào lại trở nên nhỏ nhắn mềm mại, còn tỏa ra mùi son phấn tầm thường phản cảm như vậy?

Xốc chăn lên ngồi dậy, Trương Siêu trầm giọng nói: “Ngươi là ai?”

“Thiếu gia……..” Âm thanh mềm mại đáng yêu như chim oanh chim yến vang lên, “Nô tỳ là Ngân Hạnh, thiếu gia chẳng lẽ không nhận ra sao?”

“Tiểu Kiều đi mất, thiếu gia người không thấy tĩnh mịch sao? Nô tỳ đến hầu hạ thiếu gia……..” Ngân Hạnh trên người chỉ khoác một cái voan mỏng, nâng vai lên một chút , voan mỏng cũng rơi xuống. Thân thể mê người duyên dáng giống nê-phrit ấm áp thơm ngát, hiện ra trước mặt Trương Siêu.

Trương Siêu vẫn không nhúc nhích, hỏi: “Ngốc Mao đâu?”

“Thiếu gia…….” Nghe thấy cái tên này, Ngân Hạnh trong lòng lại uất ức mà đứng lên, đem bộ ngực đầy đặn của mình hướng tay của Trương Siêu mà chen vào, “Cái tên ngốc tử kia đến tột cùng có cái gì tốt? Tấm lòng của nô tỳ, thiếu gia nhất định so với người khác cũng rõ ràng, chỉ cần thiếu gia người nói một câu, nô tỳ làm cái gì cũng đều nguyện ý……….”

Ngân Hạnh này vốn là nha hoàn bên người Trương Siêu ở Trương phủ, sau khi Tỏa Ly biệt uyển xây dựng, liền bị Trương Siêu điều lại đây làm quản sự nha đầu, địa vị cùng tính tình cao hơn so với hạ nhân bình thường. Trong lòng nàng đối với thiếu gia nhà mình vốn thập phần ái mộ, cuối cùng ảo tưởng có ngày có thể lên làm Thiếu phu nhân của Trương phủ, cài lên đầu cành phượng hoàng. Ngày thường, đối với Trương Siêu ra vẻ nịnh bợ không ít. Mà đại công tử thấy nàng diện mạo không tồi ngẫu nhiên cũng sẽ cấp chút lợi lộc nếm thử, thật không ngờ lần này lại khiến cho Ngân Hạnh càng thêm cả gan làm loạn lên.

Khoảng thời gian trước có Tiểu Kiều ở đây, Ngân Hạnh hiểu được Trương Siêu sủng hắn, cũng không dám đối với Tiểu Kiều có hành động gì. Nhưng hiện tại Tiểu Kiều đã bị Lý Dịch Phong kia mang đi, nàng thật vất vả mới có cơ hội, làm sao chịu dễ dàng buông tha?

Trương Siêu lùi về phía sau, tránh xa Ngân Hạnh, xuống giường rút tay lại, bên trong đôi mắt thâm thúy xuất hiện ánh sáng hung ác:

“Ngốc Mao ở đâu? Nếu không nói, bản công tử cho cơ thể ngươi vinh dự, dạo phố thị chúng.”

Đá văng cửa sài phòng, Trương Siêu nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn gần như cảm thấy trái tim mình vỡ vụn.

Mao Phương Viên nằm trong đống củi, ánh sáng nửa người trên, trên người, rất nhiều vết thương chi chít những chấm loang lổ máu cùng những vết bầm xanh. Có lẽ là bị cành cây nhỏ đánh, có thể, còn bị cây trâm đâm, hoặc là, là dấu vết cấu véo. Hai tay hắn bao bọc ở trước ngực, cơ thể không biết bởi vì đau đớn hay là còn liên quan đến trời lạnh, không nhịn được mà run rẩy.

“Ngốc Mao!” Cởi ra quần áo của mình, Trương Siêu tiến đến, chặt chẽ bao lấy Mao Phương Viên.

“Siêu Siêu……..”

Mỗi lần, khi Trương Siêu ôm Mao Mao như vậy, Mao Mao đều cảm thấy rất vui vẻ, rất vui vẻ.

Mao Mao chỉ biết, Siêu Nhi nhất định sẽ đến.

Chất lỏng ấm áp, từng giọt từng giọt rơi xuống khuôn mặt Mao Phương Viên, hắn ngẩng đầu, mở ra đôi mắt sáng nhìn Trương Siêu.

“Ngay cả mấy người phụ nữ cũng đánh không lại, ngươi nói, ngươi không phải ngu ngốc?”

Tay Mao Phương Viên, lại lần nữa xoa hai gò má Trương Siêu: “Mao Mao hôm nay rất ngoan, không có xuống giường. Nhưng mà………… Tỷ tỷ đuổi Mao Mao xuống, Siêu Siêu đừng mắng Mao Mao, đừng khóc, đừng tức giận……….”

“Đừng nói nữa, ngốc tử.” Trương Siêu ngồi xuống ghế ôm lấy hắn, Mao Phương Viên rất tự nhiên mà ôm lấy cổ hắn.

“Mao Mao cùng các tỷ tỷ nói………. Người có thể mắng Mao Mao, chỉ có mình Trương Siêu……….. Sau đó……….. Các nàng liền đánh Mao Mao, còn dùng kim đâm………”

Hô hấp của Trương Siêu bởi vì phẫn nộ trở nên nặng nề.

“Người đâu.”

Một gia đinh chạy chậm tiến vào, thấy một cảnh tượng này, cả kinh nói không ra lời, sau đó rất lâu, mới nâng cằm khép lại.

“Thiếu gia……….. Có, có gì dặn dò ?”

“Đem đám nha hoàn Ngân Hạnh, Phù Dung, Mạt Ly kéo ra ngoài.” Sắc mặt Trương Siêu, u ám đến nỗi có thể giết người, “Đánh một trăm gậy, cho dù giữa đường tắt thở, cũng phải đánh hết cho bản công tử một trăm gậy.”

Gia đinh rùng mình một cái, nhìn vẻ mặt đáng sợ của thiếu gia, gật đầu vâng dạ nói:

“Vâng………….. Vâng, thiếu gia.”

“Đừng……..” Mao Phương Viên ở trong lòng Trương Siêu chuyển động, giống con mèo nhỏ, “Siêu Siêu không nên đánh người………… Mao Mao không thích, không thích Siêu Siêu đánh người……….”

Vẻ mặt Trương Siêu dịu đi một chút: “Bản công tử muốn làm, không quản ngươi có thích hay không.”

Rồi sau đó, đối với gia đinh run cầm cập nói: “Đánh ba mươi gậy, còn không mau đi?”

Gia đinh kia gật đầu như giã tỏi, tiếp theo vội vàng rời đi.

Trương Siêu sửa sang lại sợi tóc lộn xộn trên trán Mao Phương Viên đã hôn mê, bước nhanh ra khỏi sài phòng.

“Mao gia, Mao gia………”

Mấy người hầu tranh nhau chen vào phòng, gần như muốn đem cánh cửa đạp vỡ.

Mao Phương Viên tỉnh tỉnh mê mê quay đầu nhìn bọn họ.

“Mao gia……….” Một người trong số đó lách vào trong, trên tay cầm một bàn điểm tâm, đặt xuống trước mặt Mao Phương Viên, “Mao gia, mời nếm thử, này là điểm tâm Tuyên Hoa Các làm ra………..”

“Nga, cảm ơn……..” Mao Phương Viên cầm lấy ăn một cái.

Hai ngày nay, Siêu Siêu cho hắn ăn rất nhiều món ngon, Mao Mao cũng không còn giống như trước kia vừa nhìn thấy một chút liền thèm ăn……….. Còn có, bọn họ vì sao lại gọi Mao Mao là “Mao gia” a? Mao Mao chưa già a, cũng không phải ông…….

“Hắn ăn, hắn ăn!” Gia phó kia cuời giống một đóa hoa loa kèn.

“Mao gia. Mao gia, người xem xem nô tài này………..” Một người hầu cầm một cái bình lớn đi đến đặt ở trên bàn.

“Đây là cái gì?” Mao Phương Viên vì tò mò mà hỏi một chút, mở ra liền bị sặc mà hắt xì lien tục.

“Hắt xì! Hắt xì! Thật khó ngửi……… Mao Mao không cần thứ này…….. Hắt xì…………”

Nhìn những người khác vẻ mặt vui sướng khi có người gặp họa, mặt người nọ hết xanh lại trắng, lập tức lại trở lại khuôn mặt tươi cuời một bộ nịnh hót, nói:

“Mao gia a, ngài hẳn là không biết cái này đi, đây là rượu hổ tiên, kết âm bổ thận, để có thể hầu hạ thiếu gia thật tốt, ngài nhất định phải nhận lấy phần đại lễ này của tiển nhân…….”

“Đi đi đi, Mao gia đã nói là không thích rượu này, đến, Mao gia, hãy xem thứ này của tiểu nhân.” Người thứ ba thoát ra được đi tới, từ trong ngực lấy ra một hòm bạc nho nhỏ, vừa mở ra, mùi thơm thoang thoảng liền tỏa ra.

“Ta biết ta biết!” Giống như đang say mê một thứ trò chơi, Mao Phương Viên giơ tay lên nói, “Đây là đồ ở trên mông.”

Trước kia hắn thường thấy ở Trầm Hương Lâu.

Bọn gia đinh không nghĩ tới Mao Phương Viên thế nhưng lại ………..nói thẳng ra như thế. Cả đám đều hai mặt nhìn nhau.

“Mao Mao đoán đúng không?” Mao Phương Viên ngây ngô nháy mắt.

“Khụ……..” Một tiếng ho khan từ cửa vang lên.

Bọn gia đinh vội vã ngậm miệng, cùng nhau soàn soạt đứng thẳng người, lại cùng nhau soàn soạt mà xoay người đi tới, cuối cùng cùng nhau soàn soạt mà hô:

“Thiếu gia hảo!”

“Ân.” Trương Siêu bất động thanh sắc gật đầu, sải bước vào phòng, trong lòng thì hờn giận đủ kiểu.

Đám hạ nhân này chen chúc ở trong phòng Ngốc Mao làm gì? Tán gẫu rất vui vẻ sao……….. Ngốc Mao còn cười vui vẻ đến vậy……… Còn nháy mắt với người khác???

Nhận ra tâm trạng đè nén không bình thường của đại công tử, đám gia đinh lựa chọn bo bo giữ mình mà không tiếu tịch nịnh nọt Mao gia, lục đục cáo lui.

Trương Siêu chậm như rùa mà bước thong thả đến trước bàn, không chút để ý mà liếc những thứ gì đó trên bàn:

“Những thứ này, đều là bọn họ tặng cho ngươi?”

“Đúng vậy.” Mao Phương Viên gật gật đầu.

“Có biết tại sao họ lại tặng ngươi những thứ này không?”

“Không biết a.” Mao Phương Viên lắc đầu.

Trương Siêu cười cười, cầm lấy cái bình rượu hổ tiên kia: “Này ngươi không cần dùng, tịch thu.”

“Nga………” Mao Phương Viên tiếp tục gật đầu.

Dù sao đồ vật này cũng khó ngửi như vậy, hắn vốn sẽ không muốn………

“Cái này……..” Trương Siêu khéo léo mở ra hòm bạc, “Ngươi đặt ở dưới gối đầu đi.”

“Vâng, thưa thiếu gia của ta……..” Mao Phương Viên nghe lời nhận hòm, chạy đến đầu giường, đem nó nhét xuống dưới gối đầu. Sau đó ngồi ở trên giường, mở to mắt nhìn chằm chằm Trương Siêu.

Cổ họng Trương Siêu lại bắt đầu cảm thấy khô nóng.

“Đêm nay đến phòng ta.”

“Không……… Không được………” Trong mắt Mao Phương Viên hiện lên chút hoảng sợ.

Hắn dám cự tuyệt mình?

Trương Siêu nắm cằm hắn: “Vì sao không được? Lời bản công tử nói, ngươi không nghe?”

“Không nên……. Mao Mao không muốn ngủ trong phòng Trương Siêu……. Mao Mao sẽ lại bị đánh………”

Ký ức đáng sợ bất ngờ ùa về, cơ thể Mao Phương Viên run rẩy một hồi, khóe mắt chảy ra giọt nước mắt nhạt nhòa.

Trương Siêu đột nhiên lại không đành lòng.

Buông tay ra, lau đi giọt nước mắt đã lăn tới cằm trên mặt Mao Phương Viên, sắc mặt Trương Siêu thoáng dịu đi một chút:

“ Được rồi, ta sẽ ở lại đây.”

Dù sao, cái giường trong phòng hắn bị nha hoàn không biết trời cao đất rộng kia nằm qua, đại công tử hắn ngại bẩn.

Nhưng không biết vì cái gì, cho tới bây giờ luôn chán ghét người khác chạm vào mình, vậy mà đối với Ngốc Mao, cảm giác của Trương Siêu, thế nhưng lại không giống như vậy.

Tuyên Hoa Các

Mao Phương Viên nhìn chằm chằm những món đồ chất đầy bàn bình thường ngay cả thấy cũng chưa từng thấy qua, miệng há hốc, gần như ngay cả nước miếng cũng muốn chảy ra.

Siêu Nhi trước kia cũng cho Mao Mao nếm qua rất nhiều đồ ăn, nhưng mà cho dù đem tất cả gộp vào, cũng không như bây giờ nhiều đến như vậy nha……..

Trương Siêu cười, dùng đuôi quạt giấy vỗ cằm Mao Phương Viên:

“Khép miệng lại. Làm người của bản công tử, cũng không được thể hiện như chưa từng thấy qua như vậy.”

Mao Phương Viên “ừng ực” nuốt nước miếng, tay nhịn không được vươn ra muốn cầm lấy một khối bánh thạch anh đang bốc hơi nhìn thập phần đẹp mắt trên bàn, lại bị Trương Siêu dùng quạt đánh vào tay.

“Siêu Siêu, đau!” Mao Phương Viên ủy khuất bưng tay.

“Bản công tử đưa ngươi đến, không phải vì cho ngươi đỡ thèm.” Bất đắc dĩ mà cầm lấy cổ tay hắn, Trương Siêu hướng tới chỗ có chút đỏ trên mu bàn tay mà thổi, “Thực sự đau như vậy sao?”

Hơi lạnh trên tay thật thoải mái, Mao Phương Viên trong lòng chợt thấy nóng, hốc mắt cũng cảm thấy nóng.

Lại là loại ánh mắt ngập nước này…………..

Trương Siêu lúc này đột nhiên xúc động muốn đem tất cả bát đĩa trên bàn đẩy ra, sau đó sẽ đè Mao Phương Viên lên rồi ăn luôn.

“Siêu Siêu……” Mao Phương Viên như trước khờ dại nhìn hắn, “Đồ ăn không dùng để ăn, thì dùng để làm gì chứ?

“Khụ!” Trương Siêu vội ho một tiếng, nghĩ thầm, đêm nay quay về Tỏa Ly biệt uyển cái kia thật tốt, sau đó chỉ vào món ngon này nói:

“Cho ngươi thời gian đến giờ ngọ, đem tất cả tên của các món ăn này nhớ kỹ.”

“A?” Mao Phương Viên đau đầu. Hắn biết, đối với hắn mà nói đây không phải là một chuyện dễ dàng

“ ‘a’ cái gì mà ‘a’ “ Trương Siêu đột nhiên cuời, “Nếu như không nhớ được, sau khi bản công tử trở về, sẽ trừng phạt ngươi.”

Về phần nội dung cụ thể của việc “Trừng phạt”, nói thì thầm………..

“Vâng, thưa thiếu gia của ta………..” Mao Phương Viên dụi dụi cái mũi, “Mao Mao tại sao lại phải nhớ?”

“Bản công tử nói ngươi nhớ thì ngươi nhớ, từ lúc nào bắt đầu nói nhiều lời vô nghĩa như vậy?” Trương Siêu có chút luống cuống.

Đúng vậy, hảo hảo, vì cái gì lại muốn đồ Ngốc Mao này nhớ tên món ăn? Hay là……….. Về sau còn có thể để hắn giúp đỡ việc làm ăn?

Như thế nào có thể………

Trương Siêu lấy lại tinh thần, thở ra một hơi, nói: “Được rồi, bắt đầu đi.”

Trương Siêu không thể không thừa nhận, bản thân mình trước kia, quả thật đã xem thường Mao Phương Viên.

Tuy rằng đầu óc cháy hỏng, nhưng trí nhớ lại không chút nào thua người thường, thậm chí, so với người bình thường còn tốt hơn.

Không đến nửa canh giờ, Mao Phương Viên đã nhớ kỹ tên nhiều món ăn như vậy. Ngay cả tư liệu về món ăn, đều nói được tám chín phần mười. Ban đầu, Trương Siêu khi đó, ghi nhớ hết cũng phải mất rất nhiều thời gian.

“Đây là……….” Mao Phương Viên chỉ vào một mâm điểm tâm, suy nghĩ trong chốc lát, vẫn không nói được, “Đây là………”

Trương Siêu cuối cùng cũng có được một chút cảm giác về sự ưu việt: “Nói không lên lời? Để bản công tử nói cho ngươi, đây là……..”

Khi Mao Phương Viên đang nhìn mâm đồ ăn kiểu Trung Quốc tên là gì gì đó, thanh âm của Trương Siêu, đột nhiên trở nên tẻ ngắt:

“Điểm tâm này, tên là ‘Ngọc Tỉnh Mỹ Nhân’.”

“Nga………” Mao Phương Viên gật đầu, lại phát hiện sắc mặt Trương Siêu có chút không thích hợp.

Siêu Nhi không vui sao?

“Siêu Siêu………… Cười….” Mao Phương Viên dùng ngón trỏ nhẹ nhàng điểm điểm hai má Trương Siêu, sau đó vuốt ve, “Mao Mao thích nhìn Siêu Siêu cười.”

“Ngươi thích nhìn ta cười, chẳng lẽ ta sẽ cười cho ngươi xem sao?” Lời tuy là nói như thế, nhưng khóe môi Trương Siêu, lại lơ đãng mà cong lên.

Cầm lấy bàn tay đặt ở trên mặt mình, Trương Siêu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của Mao Phương Viên.

Tuy rằng ngốc, nhưng ít ra, vẫn rất đáng yêu.

“Siêu Siêu……..” Mao Phương Viên có chút chần chờ hỏi, “Siêu Siêu đang nghĩ tới Tỉnh Bảo sao?”

Trương Siêu sửng sốt.

Hóa ra hắn không ngốc nha.

Thực ra vừa rồi, Trương Siêu chỉ là nhớ lại mẫu thân mà thôi, không nghĩ tới, Mao Phương Viên thế nhưng lại nhắc đến Tỉnh Bách Nhiên.

Từ chối cho ý kiến mà dùng quạt gõ bàn một cái.

“Siêu Siêu……. chỗ Tỉnh Bảo từng đánh qua, Mao Mao giúp ngươi làm nó không đau.”

Mao Phương Viên cuối cùng đem suy nghĩ thật lâu này nói ra.

Trương Siêu như trước nắm tay Mao Phương Viên, thanh âm có chút run rẩy rất nhỏ: “Ngươi này…….. Ngốc tử.”

Người nào cũng biết Trương Siêu sủng Tỉnh Bách Nhiên, mà hắn cho tới bây giờ cũng hoàn toàn không sủng ai giống Tỉnh Bách Nhiên như vậy.

Nhưng đối với Mao Phương Viên, Trương Siêu hình như, thật sự đã yêu.

Úc, không………..

“Trương Khải Tuyên, mau thả ta a!”

Tay chân bị buộc chặt, Mao Lăng Hoa hổn hển quát.

Trương Khải Tuyên đi từng bước thong thả đến trước mặt hắn, vươn tay, khẽ chạm vào mặt hắn.

“Hoa, ngươi cuối cùng vẫn để râu lộn xộn như vậy.”

Mắt Mao Lăng Hoa trừng lớn, ngay sau đó liền thấy Trương Khải Tuyên cầm một con dao nhỏ sáng loáng đi ra.

“Trương Khải Tuyên…….. Ngươi, ngươi muốn làm gì, ta gọi người đó!”

“Hừ………..” Trương Khải Tuyên dùng ngón trỏ ma xát môi hắn, “Không ai biết ta có căn phòng ngầm này, cho nên dù ngươi có kêu, cũng sẽ không ai nghe thấy.”

Mao Lăng Hoa quả thực khóc không ra nước mắt.

Người này, mười mấy năm không gặp, như thế nào vẫn tính xấu không đổi?

“Đừng lộn xộn, ngươi mà bị thương, ta sẽ rất đau.”

Cảm giác được lưỡi dao lạnh như băng ở trên mặt mình cạo đến cạo đi, Mao Lăng Hoa quả thật sợ tới mức không dám động một chút nào.

“Được rồi, con mèo nhỏ.” Trương Khải Tuyên thu lại dao, vuốt ve hai má bóng loáng của Mao Phương Viên, “Ân……… Nhìn như vậy tốt hơn, ta thích bộ dạng sạch sẽ của ngươi.”

“Không được phép gọi ta là con mèo nhỏ lần nữa!” Mao Lăng Hoa đỏ mặt gầm lên, mới phát hiện mình nói sai trọng điểm, “Trương Khải Tuyên, ngươi đồ cầm thú này!”

Trương Khải Tuyên khiêu mi, vẫn anh tuấn như cũ, mỗi lần hắn lộ ra biểu tình này Mao Lăng Hoa luôn không nhịn được mà rùng mình một cái.

“Ngươi đi ám sát con ta, trái lại còn mắng ta là cầm thú?”

“Đó là đúng người đúng tội!” Mao Lăng Hoa quát, “Trừ phi ngươi hiện tại giết ta, nếu không, chỉ cần ta có cơ hội ra ngoài, liền nhất định phải báo huyết hải thâm cừu này!”

Trương Khải Tuyên thở dài một tiếng, sau đó, tiến đến bên tai hắn, một hơi cắn vành tai hắn.

“A!” Mao Lăng Hoa kinh hô, “Trương Khải Tuyên, ta muốn giết ngươi……. Ân…………”

Phát ra một tiếng ưm ngựơng ngùng, Mao Lăng Hoa hận không thể kiếm cái lỗ chui xuống.

Vì cái gì, cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể kháng cự sự ngang ngược của Trương Khải Tuyên.

“Hoa, ngươi hận ta sao?” giọng nói trầm thấp của Trương Khải Tuyên, quanh quẩn bên tai Mao Lăng Hoa.

“Hận.” Không chút do dự trả lời.

“Vì cái gì?” Trương Khải Tuyên dùng sức nắm lấy vai hắn.

Mao Lăng Hoa cắn răng nói: “Vì cái gì? Ngươi sao không hỏi bản thân ngươi? Ngươi đã lấy Như Oánh, phải đối tốt với nàng, vì cái gì nàng lại cùng đường mà tự sát? Còn có Mao Mao……… Hắn đa tài như vậy, ngươi lại có thể nhẫn tâm xuống tay!”

“Nữ nhân kia nhảy xuống giếng tự sát, cùng ta không hề có nửa điểm liên quan.” Trương Khải Tuyên hờ hững nói, “Nàng cho là ngươi đã chết, cho nên mới muốn đi theo ngươi.”

“Cái gì?” Mao Lăng Hoa khó có thể tin được mà lắc đầu, “Ngươi gạt ta!”

Trương Khải Tuyên cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi không tin là chuyện của ngươi, ta chỉ là nói sự thật thôi.”

Nhưng Trương Khải Tuyên cũng không nói gì, lúc trước Mao Lăng Hoa làm phó Hàng Châu đi thực hiện việc làm ăn, nửa đường gặp thổ phỉ, tin tức hoàn toàn không có, chính hắn cũng có nghĩ tới, có hay không giống nữ nhân ngốc nghếch kia, đi sang thế giới bên kia tìm Mao Lăng Hoa.

Nhưng khi đó Trương Khải Tuyên cũng không thật sự làm vậy, bởi vì hắn có cảm giác, vợ hắn, vẫn còn sống.

Hiện tại, cuối cùng hắn đợi được, nghe thấy, cũng chỉ một chữ “Hận”.

“Mao Mao đâu?” Mao Lăng Hoa tiếp tục ép hỏi, “Cho dù Như Oánh trước khi gả cho ngươi đã sinh cho ta đứa nhỏ, ngươi cũng không nên đẩy hắn vào chỗ chết đi? Ngươi có trái tim không, ngươi nói cho ta biết a! Nói cho ta biết………”

Thấy hai mắt Mao Lăng Hoa vì nước mắt tràn đầy mà có vẻ phá lệ động lòng người, Trương Khải Tuyên nâng mặt hắn lên, nhấm nháp đôi môi cánh hoa mềm mại lâu ngày không gặp.

“Nếu ta là người không có trái tim, ta sẽ không mười mấy năm qua ngày ngày đêm đêm nhớ về ngươi.”

Trương Khải Tuyên lau lệ trên khóe mắt Mao Lăng Hoa, nói: “Ta không hề động đến đứa con của ngươi, về việc hắn đang ở đâu, ta thật sự không biết.”

Mao Lăng Hoa trầm mặc, trên môi, còn lưu lại hơi thở người kia, rốt cuộc hắn có nên tin tưởng hay không?

“Hoa.” Trương Khải Tuyên ôm trụ hắn, “Ở lại bên ta, ta đáp ứng ngươi, sẽ giúp ngươi tìm được con của ngươi, nhất định.”

Hết chương 6.2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.