Trầm Hương Tỏa

Chương 15: Chương 15




♥Chương 9♥

Edit: Kuri

Beta : Tiêu tỷ

“Tìm được thiếu gia chưa?”

“Thưa lão gia, không thấy.”

“Tiếp tục tìm.”

“Vâng.”

Gia đinh trong phủ tìm rồi lại tiếp tục tìm, dường như đã phái tất cả đi tìm, trong mấy tháng, tới tới lui lui, tìm không dưới mấy trăm lầm, vẫn không tìm thấy bóng dáng Trương Siêu.

Từ nhỏ đến lớn. Trương đại công tử bỏ nhà ra đi, đã không chỉ một lần. Nhưng lần này, lại là lần lớn nhất.

Trương Khải Tuyên biết, với tính khí thiếu gia, con trai mình không đơn thuần chỉ là đang đùa. Tổn thương người khác, đồng thời cũng làm tổn thương chính nó.

Quả nhiên, cùng mình lúc trẻ giống nhau như đúc.

“Khải Tuyên.” Mao LĂng Hoa đi tới bên người hắn, chần chừ hỏi, “Con trai ngươi tìm thấy chưa?”

Ban đầu khi cho là Mao Mao chết, mình đã đau đến không muốn sống, bây giờ Trương Siêu mất tích, Trương Khải Tuyên hắn, nhất định cũng rất khó chịu đi……..

A? Không đúng a………. Người này sao lại cười?

“Ngươi cuối cùng cũng bắt đầu quan tâm ta.” Trương Khải Tuyên theo thói quen cầm tay hắn.

Mao Lăng Hoa lập tức đỏ mặt:

“Uy! Có ai làm cha giống ngươi không? Con trai chưa tìm thấy, còn nghĩ……. Nghĩ…..”

Càng nói về sau, thanh âm Mao Lăng Hoa càng nhẹ, cuối cùng, gần như trở thành tiếng muỗi kêu.

Trương Khải Tuyên cười càng đậm hơn: “Con trai ta có thể xảy ra chuyện gì? Không gây phiền toái cho người khác, cũng đã rất tốt rồi.”

“Này đúng là……… Cha cùng con đều giống nhau….”

“Ngươi nói gì?” Trương Khải Tuyên ôm lấy Mao LĂng Hoa từ phía sau, ở bên tai hắn thổi khí.

“Ta, ta không nói gì cả!” Mao Lăng Hoa thân thể run lên, vội vàng chối.

Trương Khải Tuyên cười một tiếng, ôm lấy Mao Lăng Hoa không nói lời nào.

Hắn bây giờ đã lờ mờ đoán được, con trai mình, đang ở chỗ người nào.

“Bá phụ đại giá đến chơi, không thể tiếp đón từ xa.”

Vương Truyền Quân tao nhã lễ phép chắp tay.

“Hiền chất khách khí quá.” Trương Khải Tuyên ngồi xuống ở đại sảnh, cha mẹ sống xa kinh thành, hậu thế một thân một mình gánh vác việc buôn bán gia truyền, hắn vẫn hết sức thảnh thơi.

“Không biết cơn gió nào đem bá phụ tới đây?” Vương Truyền Quân tự châm cho mình một ly trà, hỏi.

“Ai……” Nặng nề than thở một tiếng, Trương Khải Tuyên sầu khổ nói, “Còn không phải vì đứa con trai không chịu thua kém của ta?”

“Nga?” Vương Truyền Quân cao giọng, “Hiền đệ hắn thế nào? Gần đây con cũng không thấy hắn mấy, đang nghĩ không biết lúc nào nên tới thăm.”

Trương Khải Tuyên nói: “Hiền chất ngươi có việc không biết a, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chỉ mấy lời, ta cũng không có cách nào nói rõ.”

“Con biết.” Vương Truyền Quân gật đầu một cái, “Bá phụ nếu có gì bất tiện, cũng không cần nói ra, nhưng nếu có cần giúp gì, con nhất định làm hết sức.”

“Vậy làm phiền hiền chất phí tâm. Lần này tới, vốn là muốn xem nghịch tử kia có ở đây hay không, nếu hiền chất không thấy nó, trước mắt cứ vậy đi.” Trương Khải tuyên dừng một chút, nói tiếp, “Đúng rồi, còn có một việc.”

“Bá phụ mời nói.”

“Là một chuyện vui.” Trương Khải tuyên từ trong ngực lấy ra một tấm thiệp mời màu đỏ sẫm, “Tiệc rượu tổ chức năm ngày sau, hi vọng hiền chất đến tụ họp.”

“Đây là……” Mở ra tấm thiệp mừng, Vương Truyền Quân nét mặt thay đổi, “Mao Phương Viên?”

“Hắn là con nuôi ta mới nhận, muốn thành thân, bày rượu ở Tuyên hoa Các. Chờ đến tiệc vui hôm đó, sẽ giới thiệu ngươi gặp mặt đi.”

“Nga…… Được, bá phụ.” Vương Truyền Quân lấy lại tinh thần, cất thiệp mừng đi.

Trương Khải Tuyên chân trước đi ra thềm cửa, Vương Truyền Quân chân sau tiến vào hậu viện.

“Hiền đệ…..”

“Cha ta tự mình tới?” Trương Siêu đùa bỡn với chậu cây hoa đủ mọi sắc màu, thờ ơ hỏi.

“Đúng vậy, nhưng mà hắn………..”

“Ta biết.” Trương Siêu cắt lời hắn, “Truyền Quân huynh, ngươi có khai ra chuyện ta ở đây không?”

“Hiền đệ lo thừa rồi, với giao tình của ta và ngươi, vi huynh làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?”

Ngoài miệng tuy là nói vậy, nhưng trong lòng Vương Truyền Quân đã sớm không ngừng kêu khổ.

Trương Siêu này, hễ bỏ nhà ra đi, cũng sẽ chạy đến nơi này, trước kia có mấy lần, đều là một, hai ngày sau cảm thấy không thú vị, cho nên liền trở về phủ. Lúc này, hắn ở khoảng bốn tháng, dù không có làm náo loạn gì, nhưng sự thật tình hình cũng không khá hơn là bao.

Điều chết người là, không biết có ai thêu dệt thêm, đem chuyện này truyền đến lỗ tai hai vợ vợ bảo bối của hắn, nói hắn Vương đại công tử kim phòng giấu “Kiều”, hết lần này đến lần khác hắn lại không thể giải thích rõ ràng là Trương Siêu ở. Kết quả, Vương Truyền Quân đã lâu không gần Trương Điện Phi và Trương Hiểu Thần.

Vốn là Vương Truyền Quân không chuộc bọn họ, mà để bọn họ ở lại Trầm Hương lâu, cũng là bởi vì sợ ba người cùng ở chung dưới một mái hiên, sẽ dẫn đến nhiều phiền toái không cần thiết. Nhưng bây giờ thì sao, phiền toái vẫn có thể như bình thường mà tìm tới cửa.

Đương nhiên, Vương Truyền Quân đã sớm âm thầm cảnh báo lão bảo nhiều lần, nếu như hắn dám để cho bất kỳ ai trong Trương Điện Phi hoặc Trương Hiểu Thần đi đón khách nhân khác, thì Trầm Hương lầu đừng hòng được hoạt động tiếp. Cho nên, về vấn đề này, hắn ngược lại không cần lo lắng.

Nhưng vấn đề là, Trương đại công tử, rốt cuộc lúc nào ngươi mới chịu đi a?

Đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó, Vương Truyền Quân lập tức cầm thiệp mừng Trương Khải Tuyên mới vừa đưa cho hắn, đưa tới trước mặt Trương Siêu: “Này, xem đi.”

Trương Siêu nghi ngờ nhận lấy, mở ra nhìn một cái, sắc mặt lập tức giống như chậu hoa bên cạnh hắn.

Vương Truyền Quân thở phào một tiếng to.

Thành công.

Tới đây mấy ngày, cho dù Trương Siêu không nói, Vương Truyền Quân cũng hiểu rõ, nên cũng đoán được, hắn nhất định có chuyện.

Người giống như Trương Siêu, bình thường chuyện tình cảm không xảy ra, nhưng nếu thật sự động tâm, sợ rằng, không đến mức long trời lở đất, chắc là sẽ không bỏ qua.

“Ba” khép lại tấm thiệp mừng, nét mặt Trương Siêu đã khôi phục bình thường.

“Năm ngày sau sao?” Trương Siêu âm u hỏi, thanh âm kia, Vương Truyền Quân nghe thấy cũng không khỏi rét run một cái.

“Ừ, đúng vậy…..” Vương Truyền Quân thử dò xét nói, “Nghĩa huynh của ngươi có tiệc vui, ngươi không đi sao?”

“Đi, đương nhiên là đi.” Trương Siêu ngắt từng cánh hoa, “Náo nhiệt như vậy, bổn công tử sao có thể không góp?”

“Ai ai ai!” Vương Truyền Quân đau lòng đoạt lấy chậu hoa, “Trong lòng ngươi không thoải mái, đừng trút giận lên hoa của ta.”

Trong khoảng thời gian Trương Siêu ở đây, đã có mấy chậu hoa bảo bối chết oan uổng.

“Trong lòng ta không thoải mái?” Trương Siêu cười lạnh nói, “A, ta có gì mà không thoải mái?”

“Được rồi, hiền đệ, ngươi lừa được người khác, còn có thể lừa được ta?” Vương Truyền Quân lắc đầu nói,

“Chuyện tình cảm, cho tới bây giờ cũng không có ai thắng ai thua, khó khăn vẫn là khó khăn. Ta thấy, ngày đó nếu ngươi đi thật, tám phần sẽ đem Tuyên Hoa Các của cho ngươi đập tan tành.

Tuyên Hoa Các từ ngày khai trương đến nay, đây là lần thứ hai cảnh tượng long tọng như vậy xuất hiện. Không, có lẽ phải nói, ngày hôm nay, so với lúc Tuyên Hoa Các khai trương còn tráng lệ hơn.

Pháo tre dây pháo đầy đủ, đội chiêng trống, đội múa sư tử một người lại tiếp một người, giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt. Chuyện tốt này người ta sau khi nghe ngóng, mới biết là con nuôi của Trương lão gia cưới, cho dù người đi đường không có chút quan hệ nào, cũng có thể vào uống ly rượu, cùng chung vui.

Mao Phương Viên mặc đồ cưới, ở trước tửu lâu nghênh đón tân khách, cả người hỉ phục đỏ thẫm, tôn lên da thịt trắng nõn, còn có dáng người cao ngất, khiến cho người tới không nhịn được tán dương:

“Trương lão gia, con nuôi của ngài quả thật tuấn tú lịch sự, không kém Trương đại công tử chút nào a.”

“Lưu viên ngoại khách khí.” Trương Khải Tuyên chào hỏi.

“Nghĩa đệ là nhân trung chi long, nhân vật như thần tiên vậy, ta làm sao có thể so với?” Mao Phương Viên đột nhiên mở miệng.

“Ai, Mao công tử khiêm tốn quá…….”

Mao Phương Viên không lên tiếng, trong con ngươi, nổi lên một tia đau buồn hờ hững.

Siêu Nhi, nói đến sự kiên quyết, ta vĩnh viễn cũng không bằng được ngươi.

“Tân nương tới!”

Đám người một trân ồn ào, đội ngũ rước dâu từ đằng xa chậm rãi đi tới, Mao Phương Viên nhìn kiệu hoa, nghĩ đến việc bên trong là một cô nương xa lạ, sắp tới sẽ cùng mình đi hết cả đời người, không khỏi cảm thấy đau xót.

Vì mình, cũng vì cô nương xa lạ kia.

Đột nhiên, đám người xôn xao ngày càng lợi hại, Mao Phương Viên nghe được mọi người hít một hơi lạnh cùng thanh âm kinh hãi:

“Tiên nữ hạ phàm sao….”

Mao Phương Viên trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, tân nương còn chưa xuống kiệu, hơn nữa trong bức họa lần trước, cô nương kia, hình như không đẹp đến thế……..”

Ngay sau đó, mắt hắn cũng trợn to.

Chỉ thấy, một người dung nhan xuất trần tuyệt thế, nữ nhân diện mạo nghiêng nước nghiêng thành, đi ra từ trong đám người, chầm chậm hước phía hắn đi tới.

Mao Phương Viên hung ác véo mình một cái, hắn không có nằm mơ a.

Nữ nhân kia dáng người cao gầy, một đôi mắt đẹp long lanh nhìn quanh, một cái nhăn mày một nụ cười lúc này, đã sớm làm mọi người rung động, đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào, in ở trên khuôn mặt “Nàng”, lại càng tăng thêm mấy phần động lòng người.

Hơn nữa, bụng “Nàng”, đã lồi ra rất cao, nhìn qua, có vẻ đã có bầu bảy, tám tháng.

“Như Oánh?”

Trương Khải Tuyên cùng Mao LĂng Hoa đồng thời kêu lên.

Không đúng…. Bây giờ là ban ngày a…….. Hơn nữa NHư Oánh không cao như vậy, khung xương thon gọn không lớn lắm, chẳng lẽ….. Đây là….

“Mao lang.”

Nữ nhân kia ôn nhu mở miệng, đại đa số mọi người đều bị vẻ đẹp của “Nàng” làm cho kinh hãi, cho nên cũng không có chú ý tới, giọng “Nàng”, hóa ra lại rất trầm thấp.

Mao …. Mao lang?

Mao Phương Viên chống trán, để tránh mình té xỉu.

Siêu Nhi……. Ngươi đây là, muốn làm gì?

“Mao lang, ngươi quả nhiên cùng nữ nhân khác thành thân.” Trương Siêu làm ra vẻ rơm rớm muốn khóc, “Ngươi lòng dạ thật độc ác…….”

“Ta ác?” Mao Phương Viên tỉnh táo lại, “Rốt cuộc là ai ác hơn?”

“Mao lang….” Trương Siêu cắn môi một cái, “Chắc ngươi không còn nhớ, chúng ta đã từng ngắm hoa dưới ánh trăng, trải qua những điều tốt đẹp trong cuộc sống, ngươi còn cầm tay ta, nói muốn cùng ta đi đến bạc đầu giai lão, hôm nay, nhưng lại….”

Trương Siêu lấy ra khăn tay có dính ít nước hạt tiêu, lau mắt hai cái, thoáng chốc, có giọt nước mắt treo trên lông mi thật dài. Nhìn qua, tất cả lại là tại ta.

Đã có người không nhìn nổi.

“Uy! Người có tiền thì sao? Có thể tùy tiện đùa giỡn cô nương nhà người ta?”

“Đúng vậy, đúng là làm mất hết thanh danh……”

Lúc này, cô dâu không nhịn được, xốc khăn đội đầu, từ trong kiệu đi ra.

“Này là có chuyện gì?” Xuất thân cũng không phải là tiểu thư khuê các, cho nên cũng không để ý việc mình đã xuất đầu lộ diện, thật vất vả mới tìm được một nhà tốt, lúc này, nàng chỉ muốn biết, mình có thể gả ra ngoài được nữa hay không.

Quay đầu trợn mắt nhìn người muốn xông tới cướp bằng được phu quân của mình, thật là đẹp……. Nhưng nhìn một cái liền biết là hồ ly, phi…..

Trương Siêu rụt người lại trốn sau lưng Mao Phương Viên: “Mao lang, tính cách của nàng……”

“Cướp phu quân người khác là ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ nói ta?” Cô nương kia hiển nhiên là người đanh đá.

“Các ngươi bái đường sao?” Trương Siêu cũng không yếu đuối chút nào.

“Cho dù không bái đường, ta cũng là được hắn cưới hỏi đàng hoàng!”

“Nếu không bái đường, hắn làm sao có thể là phu quân của ngươi?”

“Ngay lập tức sẽ là!”

Nhưng bây giờ còn chưa phải, sau này cũng sẽ không phải!”

Mao Phương Viên chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Quay đầu lại, Trương Khải tuyên cùng Mao Lăng Hoa không biết đã dời đi từ lúc nào.

Hắn nên làm gì?

Lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Siêu và tân nương thật của mình, bọn họ vẫn đang hăng sau tranh cãi.

Đột nhiên Trương Siêu giơ cao cái bụng nhét gối, giống như khoe khoang mà nói: “Ta đã mang thai đứa con của Mao lang, ngươi mau dẹp ý niệm đó đi!”

“Ngươi, ngươi có còn liêm sỉ hay không?” Cô nương nóng nảy, đưa bàn tay ra, cắn răng, nhưng vẫn không có dũng khí đánh.

“Ai ui!” Trương Siêu đột nhiên hô to một tiếng, thống khổ ôm bụng.

“Này……. Ngươi……. Ngươi sao thế? Lại giả vờ gì nữa?” Cô nương thấy vậy, cũng không khỏi luống cuống.

“Nha, bộ dạng này của nàng……. Sợ là sắp sinh đi….”

“Đúng vậy, cô nương, này là ngươi không đúng, dù như thế nào đi nữa, cũng không thể động thủ đánh người đang mang thai đi!”

“Ta…… Ta không có…..” Cô nương khó cãi.

“Mau đi tìm bà đỡ a……”

“Muộn nữa là không kịp đâu!”

“Thật xin lỗi, cho qua một chsut.” Mao Phương Viên đẩy đám người ra, ôm ngang Trương Siêu lên.

Mặc dù có tóc dài che lại nửa nên mặt Trương Siêu, nhưng Mao Phương Viên có thể thấy được khóe miệng hắn không giấu được nét cười.

Chẳng lẽ lại như vậy, cả cuộc đời muốn trốn cũng không được sao?

Vào gian phòng trong Tuyên Hoa Các, Trương Siêu lập tức từ trong lòng Mao Phương viên nhảy xuống, rút ra từ trong quần áo cái gối, dùng tay áo lau qua loa son phấn đáng ghét trên mặt.

Hôm nay, hắn đúng thật là mất mặt!

Mao Phương viên mang đến chậu nước ấm, dùng khăn nhẹ nhàng lướt qua trên mặt hắn:

“Ai đề xuất cho ngươi chủ ý này?”

Siêu nhi tính cách kiêu ngạo như vậy, nhất định sẽ không vì nghĩ cho mình mà làm thế.

“Ngoại trừ Vương truyền Quân kỳ quái đó, còn có thể là ai?” Trương Siêu không chút nghĩ ngợi liền khai người đầu têu ra.

“Hiền đệ, ta muốn nói, ngươi cứ cải trang thành nữ nhân đi, hơn nữa còn là một nữ nhân đang mang thai, như vậy, chuyện nhất định đã thành công một nửa.”

Câu nói đùa này của vương truyền Quân, đã khiến hắn hy sinh một chậu hoa.

Nhưng hắn cũng sẽ không nghĩ tới, câu nói đùa này, Trương Siêu lại thật sự làm theo.

Nhưng thật ra mà nói, chủ ý này rất hữu hiệu, dù thất bại cũng rất hữu hiệu. Trương Siêu nghĩ, không thì hôm khác……….. Đền cho vương Truyền Quân một chậu hoa đi?

“Được rồi, sạch rồi.” Mao Phương viên cố nhịn cười, “Mau đi thay quần áo đi, nhìn……… không được tụ nhiên…….”

Trương đại công tử ngày thường ngông cuồng tự cao tự đại một đời, hôm nay lại làm ra những chuyện này, đây có phải hay không là chứng minh, Siêu Nhi hắn, thật ra vẫn còn quan tâm mình?

Trương Siêu đột nhiên ngây người.

Ngốc Mao hắn……… Sao không ngây ngô nữa?

“LÀm gì mà nhìn ta như vậy?” Mao phương Viên bị hắn nhìn chăm chsu đến mức cả người cảm thấy không được tự nhiên.

“Mao Mao…… Thật ra ngươi trước kia, vẫn luôn giả bộ ngu ngốc, có phải không?”

Trương Siêu đột nhiên cảm thấy, từ đầu đến cuối, người ngu nhất, chính là mình.

“Ta trước kia là ngốc thật.” Mao Phương Viên nhìn hắn nói, “Cho nên mới một mực không quan tâm tới bất cứ thứ gì, chỉ muốn ở bên cạnh ngươi. Nhưng trước đây so với bây giờ không giống nhau, ta phát hiện hóa ra sự quan tâm của ta, ta lại không thể rời xa ngươi dù biết rõ ngươi chán ghét ta, lại còn liều chết quấn quít ngươi không buông, ta cũng có tôn nghiêm của ta.”

Trương Siêu yên lặng nghe hắn nói xong những lời này, đột nhiên có chút tức giận:

“Ngươi có tôn nghiêm, chẳng nhẽ ta không có sao? Rõ ràng là người khiến ta chìm sâu, dựa vào cái gì mà còn giả vờ làm ra bộ dạng oan ức đáng thương? Vì ngươi, bản công tử đến nữ nhân cũng cải trang, cũng giả bộ là nữ nhân có thai, rốt cuộc ngươi còn muốn ta phải làm như thế nào, mới chịu tha thứ cho ta?”

Trương Siêu đang tức giạn, Mao Phương viên lại một lần nữa không nhịn được, “Phì” cười.

“Ngươi là đang đùa ta sao? Ca.” Trương Siêu nheo lại đôi mắt đầu quyến rũ.

Khi Mao Phương Viên cuối cùng cũng ý thức được biểu tình nguy hiểm này, đã không còn kịp rồi.

“Ngô……. Siêu Nhi, ngươi làm gì?”

Cả người bị đè trên bàn không thể động đậy, Mao Phương Viên hốt hoảng nói: “Bên ngoài bây giờ rất loạn, hơn nữa còn có nhiều khách như vậy..”

“Ngươi là đang nói những người tới tham gia tiệc vui của ngươi sao?” Hơi thở của Trương Siêu phả lên mặt Mao Phươn viên, khiến hắn cảm thấy nóng lên, “Nói với bọn họ, có thể giải tán.”

Mao Phương Viên giãy giụa muốn đứng lên: “Siêu Nhi…….. Không được…….. Phải rồi, quần áo, ngươi vẫn chưa thay quần áo!”

Trương Siêu cười lộ ra má lúm đồng tiền mê người đủ khiến người khác bị mê hoặc: “Ngươi giúp ta cởi, Mao lang……”

Nhìn sổ sách chất đống cao như núi, Trương Siêu tính toán khổ sở không chịu nổi.

Nửa tháng trước. Cha hắn lưu lại một phong thư, bảo là muốn cùng Mao Lăng hoa đi du sơn ngoạn thủy, liền biến mất không thấy tăm hơi. Vì vậy việc làm ăn của Tuyên Hoa Các, cũng một cách rất tự nhiên mà rơi xuống vai Trương siêu.

Nhưng mà, chỗ tốt duy nhất, chính là lại không có ai quản hắn cùng……. Mao lang.

Nghỉ một lát đi.” Mao Phương viên bưng trà để trước mặt hắn.

“Sổ sách hôm qua còn chưa xem xong.” Trương Siêu xoa xoa mi tâm, “Mới vừa nhận lấy, những thứ này thật phiền phức, qua một thời gian ngắn quen là tốt thôi.”

“Nga…” Mao Phương viên ngồi ở một bên, nhìn hốc mắt Trương Siêu hõm sâu xuống mà đau lòng, chỉ tiếc, mình cái gì cũng không hiểu, bận bịu như vậy một chút cũng không giúp được.

Trương Siêu vẫn chuyên chú nhìn chằm chằm sổ sách, thời gian từng giờ trôi qua, đợi đến khi hai mắt ê ẩm sưng lên, khi không nhìn nổi nữa, cũng đã là đêm khuya.

Ngáp một cái. Trương Siêu đứng lên, đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng lại liếc thấy, Mao Phương Viên đang nằm ngủ bên cạnh.

Trương Siêu ngẩn người, thì ra Mao Phương viên vẫn luôn ngồi bên cạnh hắn, chưa từng rời đi.

Mao ngốc vẫn là Mao ngốc, dù là thông minh hơn, cũng vẫn giống như cũ rất ngốc.

Trương Siêu đi tới, muốn ôm hắn trở về phòng ngủ, Mao Phương Viên vốn là ngủ không quen, động một chút, liền giật mình tỉnh giấc.

“Siêu Nhi……..” Mao Phương Viên mơ mơ màng màng kêu một tiếng, sau đó từ từ thanh tỉnh, “Ta ngủ sao?”

“Đúng vậy, mèo lười.” Trương Siêu cưng chiều khều tóc hắn, “Mệt sao không trở về phòng ngủ? Nằm ở đây, nhỡ đâu cảm lạnh thì làm thế nào? Chẳng lẽ, ngươi lại muốn trở lại đần độn như trước?”

Thật ra thì, bây giờ Trương Siêu cảm thấy, trước kia Mao Phương Viên ngốc, nhưng hắn cũng có chỗ đáng yêu. Ít nhất, bất kể mình làm gì hắn, cũng sẽ rất “Nghe lời”………

“Ta….” Mao Phương Viên không có lên cơn sốt, nhưng mặt cũng rất nóng, “Ngươi để ta xuống đi, tay không mỏi sao?’

“Mỏi nhừ ” Trương Siêu cố tình kéo dài âm cuối, “Ngươi lại mập lên.”

Trên mặt Mao Phương viên xanh trắng một trận: “Ta không cần ngươi ôm ta. Hơn nữa, ta mập, không phải là do ngươi sao…..”

“Ngươi còn dám mạnh miệng? Bổn công tử tình nguyện, cho dù gãy tay cũng không buông.” Trương Siêu hôn trán hắn, tỏ vẻ chiếm hữu làm của riêng.

Mao Phương Viên cảm thấy trán hơn ngứa một chút, buồn cười, cố chịu đựng không cười.

Hắn từ trước đến giờ chưa từng vui mừng như vậy.

Trước kia Mao Phương Viên ngốc, cho nên mới cố chấp muốn Trương Siêu nói một tiếng “Thích”, nhưng bây giờ, hắn hiểu được rất nhiều chuyện, đôi lúc, tình cảm không cần phải nói ra, chỉ cần một ánh mắt của đối phương, một nụ cười, là có thể hiểu tâm ý của nhau.

Ví dụ như vào giờ phút này, Trương Siêu ôm mình, trong con ngươi xinh đẹp….. Phát ra ánh sáng gì đó?

“đi tắm đi.” Thanh âm trương Siêu, giữa ôn nhu còn mang theo chút dụ dỗ, “Chsung ta cùng nhau.”

Mao Phương Viên cúi đầu xuống.

Hắn không cự tuyệt, hơn nữa, cũng không muốn cụ tuyệt.

“Tới, Trương công tử, chúng ta uống một ly nữa!”

Nhìn ly rượu đưa đến trước mặt, Trương Siêu hơi nhíu mày một cái, rồi sau đó lập tức khôi phục nụ cười: “Cung kính không bằng tòng mệnh.”

Nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.

“Được, thẳng thắn! Quả nhiên là cha nào con nấy, phong độ của Trương công tử, cùng với lệnh tôn có thể nói là không phân cao thấp a.”

“Tào lão gia khách khí……” Vừa nói, Trương Siêu liền cảm thấy một trận choáng váng đầu óc.

Nhiều vò rượu như vậy, hơn phân nửa là mình uống, thật không biết những đại lão gia lại có hứng thú với đối ẩm rượu như vậy cha mình có như vậy đâu a……

Nhưng mà vì chuyện làm ăn, hắn cũng không nên đắc tội người khác. Hiện ngồi quanh bàn, đều là nhân vật có mặt mũi trong thành Dương Châu, ngoài mặt nói là uống rượu ăn cơm, thật ra là kết giao nhiều khách hơn, xã giao một chút với bọn họ, là đương nhiên.

Nhưng mà…….. Đã trễ thế này, con mèo nhỏ còn đang chờ ở nhà………

Trong lòng nóng nảy, nhưng lại không cách nào nói rõ, Trương Siêu trong bụng càng bực mình, chỉ có thể vùi đầu tiếp tục uống rượu.

“Trương công tử tửu lượng cao.” Một vị lão gia khác tán dương, đổi đề tài câu chuyện, “Nhưng mà, uống rượu xuông, chẳng nhẽ không nhàm chán sao?”

“Ý Trượng lão gia là……” Trương Siêu chống trán hỏi.

“Đương nhiên là, phải có mỹ nhân làm bạn.” Lão gia ngồi bên Trương Siêu mở miệng nói, “Nghe nói Trương công tử luôn luôn là người phong lưu đa tình, đối với đồ vật đẹp, hẳn sẽ không từ chối đi.”

Người nói câu này không phải ai khác, mà là cha Phó Tân Bác. Trương Siêu cảm thấy, trong lời nói của hắn hình như có ẩn ý.

Vì vậy Trương Siêu hướng hắn chắp tay nói: “Phó lão gia, tại hạ ngày trước cùng lệnh công tử có chút hiểu lầm nho nhỏ, mong được tha thứ.”

Ngay cả Trương Siêu cũng không chú ý, sau khi cùng Mao Phương Viên ở chung một chỗ, sự tàn ác ngày thường của hắn, đã sớm mất đi không ít.

“Ai…….” Phó lão gia phất tay, nói, “Chuyện đã qua, còn nhắc lại làm gì? Hôm nay tất cả mọi người đều muốn vui vẻ, đừng làm mất hứng thú.”

“Đúng vậy, Trương công tử, mọi người vui vẻ đi.” Tào lão gia mập mạp rộng lượng quay đầu (mọi người nghĩ tới ai? Phốc.. Ta cũng chưa nói gì….., “Phó đại lão bản, ngươi không phải có thứ tốt muốn chúng ta xem sao? Thế nào, còn không mau lấy ra?”

“Nóng lòng cái gì?” Phó lão gia cười nói, “Đồ tốt, đương nhiên là muốn lấy ra cuối cùng.”

Nói xong, vỗ tay ba tiếng.

Sau màn che, một bóng người thướt ta, mơ hồ xuất hiện.

Tiếng đàn lưu loát trút xuống, những người ở đây say mê nhắm mắt lại, Trương Siêu chỉ cảm thấy, bài hát này, hình như có chút quen tai.

Hết khúc, màn che chậm rãi vén lên, ngược lại một mảng âm thanh hít khí lạnh vang lên, có kinh ngạc, có sửng sốt.

“Phó lão gia, ngươi lúc nào cũng học những người trẻ tuổi kia, cảm thấy hứng thú với tiểu quan?”

“Thượng lão gia đây là đang cười nhạo lão phu sao? Ha ha…..”

Trong tiếng cười mập mờ, Tỉnh Bách Nhiên đứng một bên, vẻ mặt phức tạp nhìn Trương Siêu.

Trương Siêu trong nháy mắt kinh ngạc, lại nghe Phó lão gia nói: “Trương công tử, lão phu biết trước đó xảy ra chuyện gì, vốn là cướp đoạt người yêu, đắc tội với Trương công tử. Hôm nay, lão phu coi như nhận chỗ sai.

Vừa nghĩ tới đứa con trai không chịu thua kém, Phó lão gia trong lòng liền buồn bực.

Gạt mình dùng số ngân lượng lớn cũng được đi, lại còn là vì một tiểu quan? Vì một tiểu quan cũng được đi, hắn lại còn nói gì, muốn “Cả đời bên nhau”? Hừ, thiên hạ xảo quyệt rộng lớn! Hai đại nam nhân làm sao có thể cả đời cùng nhau? Thiếu gia nhà người khác thích làm gì hắn mặc kệ, nhưng con trai hắn, tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy!

Hôm nay mời trương Siêu , thứ nhất là vì làm ăn, thứ hai là muốn gia Tỉnh Bách Nhiên cho hắn, để làm đứa con trai hồ đồ của mình hoàn toàn dứt nhớ nhung, còn có thể thuận theo làm một ân huệ, cùng Trương phủ dùng biện pháp hòa bình để giải quyết, một mũi tên trúng hai con chim, sao lại không làm chứ?

“Tiểu quan này đã từng đứng đầu bảng trong Trầm Hương lầu a, tuy nhiên, lão phu không có loại suy nghĩ đó. Báu vật như vậy, đương nhiên là phải giữ lại cho người trẻ tuổi dùng. Bảo Nhi, còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau tới hầu hạ Trương công tử?” Phó lão gia hướng Tỉnh Bách Nhiên liếc mắt, trầm giọng nói.

“Dạ, lão gia……..” Tỉnh Bách Nhiên ngẩn người, sau đó đi tới bên người Trương Siêu, “Đã lâu không gặp, Trương công tử.”

Sửng sốt một hồi, Trương Siêu cười cười, đột nhiên cảm thấy đồng tình với chuyện của Phó Tân Bác.

Quả nhiên, mỗi người cha đềuu không giống nhau.

“Ngươi vất vả nhỉ?” Trương Siêu rỉ tai Tỉnh Bách Nhiên, “Ngươi đoán một chút xem, hắn nếu như biết ngươi ở chỗ này tiếp ta, sẽ giết ngươi trước, hay giết ta trước?”

Tỉnh Bách Nhiên rủ mi mắt xuống, sau đó lại chậm rãi nâng lên, ánh mắt hình như lóe lên: “Hắn sẽ không quan tâm đâu.”

Trương Siêu mỉm cười: “Làm sao? Cãi nhau?”

Thật ra thì, hắn thật sự không muốn cười trên nỗi đau của người khác.

Hắn chỉ muốn biết, tại sao, dù giống Phó Tân Bác đã từng đem cái gọi là thật lòng treo ở trên miệng, mà hắn lại không giữ được người mình yêu?

“Trương công tử cũng quan tâm cái này sao?” Tỉnh Bách Nhiên nói, “Bảo Nhi còn tưởng rằng, công tử cho tới bây giờ cũng chỉ quan tâm kết quả, mặc kệ người khác thế nào, chỉ cần khồn từ thủ đoạn mà lấy được thứ mình muốn, không phải đủ rồi sao?”

Đã lâu không gặp Trương Sieu, Tỉnh Bách Nhiên cảm thấy, hắn đã thay đổi ở chỗ nào đó.

Trương Siêu mở miệng, mùi rượu nhàn nhạt phả lên mặt hắn: “Bảo Nhi, ngươi từ trước tới giờ đều không dời xa ta, không phải sao?”

“Trương công tử say rồi……” Tỉnh Bách Nhiên nhẹ nhàng tránh: “Đúng rồi, lần trước tát công tử một cái, Bảo Nhi sẽ không nói xin lỗi.”

Không biết Mao Mao bây giờ thế nào……. Theo thói quen của Trương Siêu thiếu gia nhà giàu này chơi đùa xong thì vứt, hoàn cảnh của Mao Mao hiện giờ, sợ rằng……

Vừa nghĩ tới Mao Phương Viên ban đầu là gián tiếp bị mình “hại”, trong lòng Tỉnh Bách Nhiên, áy náy không dứt.

“Không cần nói xin lỗi, bản công tử không phải dạng hẹp hòi như vậy… Trước mắt uống ly rượu này đã.”

Trương Siêu đem ly rượu mình đã uống qua đưa tới môi Tỉnh Bách Nhiên.

Giúp hắn uống cạn một chút, hắn thật sự không uống nổi nữa……

Tỉnh Bách nhiên nhắm mắt lại, cầm rượu uống vào.

Phó lão gia thấy bọn họ vừa mới xì xào bàn tán bộ dạng hết sức thân mật, hành động bây giờ thì lại mập mờ hơn.

Biết lúc này là cơ hội tốt, theo chân những lão gia khác lặng lẽ rời đi, chỉ còn lại hai người Trương Siêu, cùng Tỉnh Bách nhiên đang uống rượu.

“Này…… Dừng uống.” Trương Siêu ấn tay Tỉnh Bahcs nhiên làm đổ rượu ra tay, “Ngươi rốt cuộc làm sao?”

Vừa rồi sau khi Trương Siêu đưa hắn một ly, Tỉnh Bách Nhiên lại một mình tự uống.

“A.” Tỉnh Bách Nhiên hốc mắt đỏ ửng, “Không có gì. Chỉ là…… Trương công tử ngươi vừa rồi đoán rất đúng.”

“Ta sớm biết là do Phó Tân Bác, các ngươi nếu không có chuyện gì, hắn bây giờ đã sơm đuổi tới giết.” Trương Siêu nói, “Bây giờ hối hận lúc đó không đi theo bổn công tử sao?”

“Bảo Nhi nếu theo chân Trương công tử, há chẳng phải càng thảm hại hơn sao?” Tỉnh Bách Nhiên suy nghĩ một chút, thử hỏi, “Mao Mao hắn…….. Bây giờ thế nào? Sợ là đã sớm bị công tử ngài ném qua một bên đi?”

“Cái này…… Bảo Nhi không cần thay bổn công tử quan tâm. Ta cùng Mao lang, bây giờ có thể nói là rất khỏe mạnh đi……”

“Phốc!!!”

Tỉnh Bách Nhiên phun một hớp rượu ra ngoài.

“Đừng tưởng bổn công tử không biết giờ ngươi đang nghĩ gì….” Trương Siêu đột nhiên tiến tới.

“Bảo Nhi không dám.” Tỉnh Bách Nhiên nín cười nói.

“Trương Siêu choáng váng nói: “Bổn công tử………. Là ở trên……”

“Ta biết……” Tỉnh Bách Nhiên vẫn cảm thấy buồn cười.

Nhìn vẻ mặt của hắn, Trương Siêu đột nhiên giận không có chỗ phát tiết.

Đem rượu chéo và thức ăn trên bàn tất cả gạt hết xuống dưới đất, Trương Siêu kéo cổ tay Tỉnh Bách Nhiên, đem cả người hắn đặt lên bàn:

“Bây giờ, ngươi tin chưa?”

“Tin.”

Câu trả lời này, không phải là của Tỉnh Bách Nhiên.

Quay đầu về phía phát ra âm thanh, Trương Siêu thấy Mao Phương Viên sắc mặt tái nhợt đứng ở trước cửa nhã gian.

Mao Phương Viên nhặt lên áo khoác ở dưới đất bởi vừa rồi vì buông lỏng tay mà làm rơi, đem bụi bặm tỉ mỉ lau sạch sẽ, sau đó đi tới, khoác lên người Trương Siêu đã đứng nghiêm.

“Thời tiết lạnh, coi chừng bị cảm.”

Vốn chỉ là bởi vì đêm đã muộn, lo lắng Trương Siêu khi về phủ có thể bị nhiễm phong hàn, muốn tới đưa đồ có thể chống lạnh tới, nào ngờ, lại vừa đúng lúc nhìn thấy một màn như vayah…..

Tai sao, mình lại vẫn ngu ngốc nhưu trước kia vậy chứ?

“Mao Mao…..” Trương Siêu lập tức tỉnh rượu hơn một nửa, “Ngươi nghe ta giải thích….”

Mao Phương Viên cắt đứt lời hắn: “Không quấy rầy nhã hứng của Trương công tử, ngươi tiếp tục đi.”

Nói xong, Mao Phương Viên xoay người dời đi.

Trương Siêu muốn Tỉnh Bách Nhiên thay hắn đem mọi chuyện nói rõ ràng, nhưng quay đầu lại nhìn, mới phát hiện hắn đã say bất tỉnh nhân sự, gọi như thế nào cũng không đứng lên.

“Thật là….. Sớm không ngủ muộn không ngủ, hết lần này đến lần khác đều ngủ đúng lúc!”

Trương Siêu ảo não, vừa nghĩ phải đuổi theo Mao Phương Viên, nhưng lại cảm thấy Tỉnh Bách Nhiên một mình ném ở chỗ này không tốt. Đấu tranh một hồi, nghĩ Mao Lăng hoa hình như cunxg không còn chỗ nào khác để đi, liền quyết định đem Tỉnh Bahcs Nhiên tới nơi của Phó Tân Bác rồi nói sau.

Nhưng hắn vừa mới đem Tỉnh Bách Nhiên cõng lên, trên mặt đã bị đánh một quyền.

Nếu đổi lại lúc trước, hắn đã sớm dùng mười phần khí lực đánh trả lại, nhưng lần này, hắn lại không làm như vậy.

Bởi vì, có chuyện quan trọng hơn đang chờ hắn.

Trương Siêu ấn khóe môi đang rỉ ra máu, giận không kiềm chế được, lạnh lùng nhìn Phó Tân Bác đem Tỉnh Bách Nhiên vững vàng ôm vào lòng:

“Bổn công tử cái gì cũng không làm, nếu quả thật nói làm, cũng đã sớm làm. Phó thiếu gia, ngươi ngay cả người mình thương yêu cũng không giữ được, thì có tư cách gì động thủ với ta?”

“Ngươi có ý gì?” Phó Tân Bác nhìn hắn, cảm thấy có chuyện kỳ lạ, cơn giận dữ hơi lắng xuống.

“Đi về hỏi cha ngươi, cho qua.” Trương Siêu đẩy Phó Tân Bác ra, đi ra ngoài.

Vào giờ phút này, trong lòng hắn chỉ có suy nghĩ, cũng chỉ có một người là Mao Phương viên, làm ăn cái gì, xã giao cái gì, tất cả đều không còn quan trọng. Nếu có thể, hắn tình nguyện hôm nay không theo lời mời mà đế, như thế, có lẽ sẽ không phát sinh ra chuyện như vậy.

Hết chương 9

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.