♥Vĩ thanh♥
Edit: Kuri
Beta : Tiêu tỷ
Ngủ ở Trầm Hương lầu một đêm, sau khi thuận tiện thay Truyền Quân huynh giải thích với Trương Điện Phỉ cùng Trương Hiểu Thần tình hình thực tế, Trương Siêu liền mang theo Mao Phương Viên trở về Tỏa Ly biệt uyển.
Tuy nhiên, khi vào đại sảnh, hắn lại thấy một người khiến hắn hết sức bất ngờ.
“Bảo Nhi……”
Mao Phương Viên có chút không được tự nhiên.
Chuyện khuya ngày hôm trước, dù sao Siêu Nhi cũng không giải thích rõ ràng. Mà mình, thế mà lại hồ đồ bị lừa gạt mang đi lừa gạt, còn bị lừa gạt mang đi ăn, cứ như vậy tha thứ cho hắn. nếu như tất cả đều không nhắc chuyện đã qua, như vậy, sau khi Trương Siêu có mình, thì tại sao phải cùng Bảo Nhi….. Bây giờ vừa lúc, người ta cũng đã tìm tới cửa.
Mao Phương Viên suy nghĩ một chút, lửa giận trong lòng thật vất vẻ mới lắng xuống giờ lại lần nữa dâng lên, muốn rút ra bàn tay đang nắm tay Trương Siêu, nhưng động một cái cũng không nhúc nhích được.
Trương Siêu liều mạng kéo hắn, không muốn hắn rời khỏi mình nửa bước.
“Có chuyện gì?” Trương Siêu không có chút nào chột dạ, nhìn Tỉnh Bách Nhiên hỏi.
“Ta là tới tìm Mao Mao, có mấy lời, muốn một mình nói với hắn.” Tỉnh Bách Nhiên không nhanh không chậm trả lời,
“Trương công tử có tiện tránh đi một lát không?”
Trương Siêu không hiểu dụng ý của Tỉnh Bách Nhiên, đứng nguyên bất động.
Cảm thấy lòng bàn tay hắn tất cả đều là mồ hôi, Mao Phương Viên đột nhiên cảm thấy mình không thể nào tức giận được, ngược lại lại rất muốn cười.
“Siêu Nhi, ngươi đi ra ngoài một chút đi, ta sẽ không đi đâu.”
“Thật sự không đi?” Trương Siêu tỏ ra nghi ngờ, con mèo nhỏ này, tốc độ chạy rất nhanh a.
“Bây giờ người ta đang ở Tỏa Ly biệt uyển, có thể chạy đến chỗ nào chứ?” Trong lòng Mao Phương Viên một bên trách cứ tính độc chiếm làm của riêng của Trương đại công tử quá mạnh mẽ, bên kia, thế nhưng lại mơ hồ cảm thấy một tia ngọt ngào.
Trương siêu lúc này mới buông tay hắn ra, hậm hực đi ra ngoài.
Mao Phương Viên đưa mắt nhìn hắn rời đi, cảm thấy mình vừa rồi thật là không phóng khoáng, quay đầu nhìn về phía Tỉnh Bách Nhiên, mỉm cười hỏi:
“Bảo Nhi, sao vậy? Có chuyện gì? Lâu không thấy…… Bao thiếu gia…… Thất lễ, Phó công tử ngươi vẫn khỏe chứ?”
Tỉnh Bách Nhiên kinh ngạc trong chốc lát, rồi sau đó cảm thán nói: “Ta rất tốt, ngươi thì sao? Thật giống như…… Thay đổi rất nhiều a.”
Thật vất vả giải thích mình cùng Trương Siêu không hề xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn bị bình giấm chua kia giằng co đến quá nửa đêm, làm một ngày không thể xuống giường. Sáng sớm hôm nay, việc đầu tiên Tỉnh Bách Nhiên nghĩ đến chính là muốn đến xwm Mao Phương viên một chút.
Việc đời khó lường, những lời này quả thật một chút cũng không sai.
Nếu đổi thành trước kia, Tỉnh Bách Nhiên vô luận thế nào cũng không nghĩ tới Trương đại công tử phong lưu ngang ngạnh, sẽ siết chặt tay của một người không cho hắn đi, trong mắt viết đầy hai chữ chân thành.
Mao Phương Viên ngượng ngùng gãi đầu một cái: “Thay đổi tốt hơn hay là xấu đi?”
“A, ngươi nói gì?” Đã lâu không gặp, từ nhỏ cùng nhau ở Trầm hương lầu, bạn bè cùng nhau lớn lên, Tỉnh Bách Nhiên cảm thấy một trận thân thương, đột nhiên nghĩ đến cái gì, Tỉnh Bách Nhiên liền vội vàng nói, “Liên quan tới chuyện đêm trước, hoàn toàn chỉ là hiểu lầm….”
Ngày đó, Tỉnh Bách Nhiên say gục trước, mơ mơ màng màng nhìn thấy Mao Phương Viên đi vào, sau khi thanh tỉnh, nhớ lại vẻ mặt bi thương của hắn lúc ấy, Tỉnh Bách Nhiên liền biết Mao Phương Viên đối với Trương Siêu, nhất định là động tấm chân tình.
Mao Phương Viên sửng sốt một chút.
Nghe Tỉnh Bách nhiên nói xong, hắn càng thấy buồn cười.
Hừ, đêm đó, vốn là mình ở trên, Siêu Nhi ở dưới mà…
Tỉnh Bách Nhiên nói tiếp: “Tóm lại, đêm hôm đó chính là như vậy, chúng ta chuyện gì cũng không có.”
Mao Phương Viên nói: “Không sao, ta tin tưởng ngươi, cũng tin tưởng Siêu Nhi.”
Thật ra thì, hai người ở chung một chỗ, ngoại trừ tình cảm ra thì tin tưởng cũng là một tỏng những nhân tố quan trọng nhất cần duy trì, nếu như cả sự tin tưởng tối thiểu cũng không có, vậy thì nói gì là yêu chứ? Cho nên, mình cũng không nên giống như một cô nương, lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Tỉnh Bách Nhiên cười một tiếng: “Ngươi có thể nghĩ thông như vậy, thì ta an tâm rồi, thật ra lần này tới, ta còn có một việc, đó chính là….. Trước khi đi, cùng ngươi nói lời từ biệt.”
“Từ biệt? Nói cái gì thế?” Mao Phương Viên truy hỏi, “Ngươi phải đi sao?”
“Đúng vậy, đồng cam cộng khổ.” Nét mặt của Tỉnh Bách Nhiên khiến Mao Phương viên thấy được hai chữ “Hạnh phúc”, “Cha hắn dùng mọi thủ đoạn nhằm chia rẽ chúng ta, cho nên chúng ta quyết định dời Dương Châu, đi đâu đó thật xa.”
“Thì ra là như vậy.” Mao Phương Viên một bên xúc động sự khoan dung độ lượng của cha mình và cha Siêu Nhi (phốc….), một bên lo lắng hỏi, “Nhưng, nếu đi như vậy, các ngươi chẳng phải sẽ rất cực khổ sao?”
“Như vậy có là gì đâu.” Nụ cười của Tỉnh Bách Nhiên vẫn treo trên môi như cũ, “Chỉ cần cùng người mình yêu ở một chỗ, những thứ đau khổ khác, đều không thể tính là khổ. Chúng ta có tay, có chân, sẽ không sợ chết đói. Ngược lại vất vả, bình thường quen sống trong nhung lụa, ban đầu có thể sẽ rất khó, nhưng mà, nếu như ta chỉ vì phải chịu chút tủi thân mà muốn dời bỏ hắn, vậy thì không xứng có được tình cảm của hắn.”
Những lời này, mặc dù đơn giản, nhưng tràn đầy tình cảm nồng nàn, ngay cả Mao Phương Viên khi nghe cũng không khỏi cảm thấy kích động.
“Kia….” Mao Phương Viên từ trong thâm tâm nói: “Ta chúc ngươi hạnh phúc.”
“Cảm ơn.” Tỉnh Bách Nhiên lần nữa mỉm cười, mắt ngọc mày ngài, giống như ngôi sao lóe lên sáng chói trong màn đêm.
Trương Siêu phát hiện, từ ngày sau khi Tỉnh Bách Nhiên đi, Mao Phương Viên bắt đầu có chút không thích hợp.
Trước khi ngủ, nằm dài trên giường, con mèo nhỏ nào đó trở người hướng về phía mình, Trương Siêu rốt cuộc không nhịn được hỏi:
“Mao Mao, ngươi đến cùng là làm sao? Có phải Bảo Nhi hắn nói điều gì…….”
“Không liên quan đến người khác!” Mao Phương Viên ồm ồm nói, “Là do ta…..”
“Ngươi lại có chỗ nào không ổn? Hả? Là cơ thể không thoải mái sao?” Trương Siêu ôm hắn vào lòng, ở bên tai hắn nhẹ giọng nói nhỏ.
“Siêu Nhi……. Ta có phải hay không, không xứng đáng nhận được tình cảm của ngươi?” Trương Siêu ôm nhu như vậy, khiến cho hốc mắt Mao Phương Viên ẩm ướt.
Mình có cái gì tốt……. Mà hắn lại đối xử tự do phóng khoáng xa xỉ với mình nhiều như vậy.
“Tại sao lại nghĩ vậy?” Trương Siêu không vui nhíu mày.
“Trước kia ta ngốc….. Cái gì cũng không bằng người khác. Bây giờ không ngốc nữa, nhưng vẫn còn nhiều khuyết điểm như vậy…… Ta cũng muốn mình trở nên tốt hơn mới có thể xứng với ngươi, nhưng mà…. Đối với ta mà nói, rất khó làm được. Người như ngươi, có lẽ vĩnh viễn không biết cảm giác tự ti là gì. Bộ dáng ta không dễ nhìn, lại không thân thiện. Còn luôn chọc ngươi tức giận, ta…..
“Câm miệng!” Trương Siêu đột nhiên gầm lên một tiếng.
Mao Phương viên bị dọa sợ im bặt.
“Ngươi có còn nhớ không, ta trước kia đã từng nói, trừ ta ra, không ai có thể nói ngươi không tốt kể cả chính ngươi.”
“Ta…….”
“Này, ngươi thường xuyên nháo chọc ta nổi giận, giống như con mèo nhỏ hai ba ngày đầu đưa móng vuốt ra ở trên người ta cào loạn một trận. Nhưng, ngươi như vậy, ta cảm thấy yêu không hết.”
Sống mũi Mao Phương Viên cay cay, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.
“Hơn nữa còn rất thích khóc….” Trương Siêu nghiêng đầu, nụ hôn dây dưa tinh tế, rơi lên khuôn mặt tròn của Mao Phương Viên “Ai nói bộ dạng ngươi khó coi? Lôi ra đánh…..”
Nói xong, giả bộ đánh nhẹ một cái lên trên cặp mông tròn của hắn.
“Ca……. Tất cả mọi thứ của ngươi, ta đều say đắm không có thuốc chữa.” Trương Siêu đưa tay nhu phân thân tai mềm mại của hắn:”Thích nhất chỗ này của ngươi, thật là đáng yêu…”
Mao Phương Viên cảm thấy may là trời đã tối, cây nến đã bị thổi tắt, nếu không thì Trương Siêu nhất định sẽ cười nhạo mình đỏ mặt.
“Lại đỏ mặt sao?” Trương Siêu khẽ cười nói, “Ca thật dễ xấu hổ…..”
“Ngươi làm sao biết ta đỏ mặt? Ngươi đâu có nhìn thấy….” Mao Phương Viên đánh chết cũng không nhận..
“Bỏi vì chúng ta là huyết mạch tương liên a…..”
Bốn chữ nào đó, khiến cho thân thể Mao Phương Viên một trận khô nóng mà cứng lên.
“Cho nên, vĩnh viễn cũng không muốn chạy trốn.” Trương Siêu ôm chặt hắn, “Hơn nữa, cho dù ngươi có chạy đến chân trời góc bể, ta cũng không quan tâm, bằng mọi cách phải tìm được ngươi.”
Trong ***g ngực Mao Phương Viên đong đầy sự dịu dàng, ở trong lòng Trương Siêu cọ một cái, tìm một tư thế thoải mái, vừa vặn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nhịp tim đập của hắn.
Nếu như có luân hồi, ta hy vọng có thể đời đời kiếp kiếp tựa vào ngươi giống như vậy, cùng ngươi hít thở chung một bầu không khí.
Lúc một người cảm nhận được niềm vui sướng, thời gian, luôn luôn bất tri bất giác ở tại lúc đó, nỗi buồn lặng lẽ trôi đi.
Đây là năm thứ năm Trương Siêu cùng Mao Phương Viên ở chung với nhau.
Trong năm năm này, bọn họ có lẽ cũng có những cuộc cãi vã, nhưng hai người, ai cũng không muốn rời khỏi đối phương. Thật ra thì có lúc, thỉnh thoảng ồn ào một chút cũng là một thứ giúp điều hòa cuộc sống tình cảm.
Ví dụ như bây giờ ——
“Nơi này…… Không đúng không đúng, là nơi này….”
“Ôi, ngươi đừng lộn xộn….”
“Ta không động sao được? Ngươi vụng về như vậy, để cho ngươi đến, sẽ được sao?”
“Ai nói ta không được? Ta không phải kẻ ngốc……. A!”
“Làm sao làm sao?”
“Chảy, chảy máu….”
“Ngươi này….. Thật là!” Trương Siêu bắt được tay Mao Phuowgn Viên, nhìn ngón tay hắn chảy máu mà đau lòng,
“Bảo ngươi đừng làm ngươi không nghe, bây giờ thấy chưa? Đáng đời!”
(Hay lắm đmm — )
Hôm qua thấy đầu bếp ở Tuyên Hoa Các dùng củ cà rốt chạm trổ hoa, Mao Phương viên lúc đấy trong lòng ngứa ngáy, sau khi trở về, cũng cầm một của cà rốt ra thử, kết quả là….
“Đồ ngốc.” Trương Siêu vừa mắng, vừa đem ngón tay bị thương của Mao Phương Viên bỏ vào miệng liếm.
“Ừm…..” Hơi đau, đầu ngón tay bị không gian ấm áp bao bọc cảm thấy tê dại, khiến thân thể Mao Phương Viên run lên.
Chú ý tới phải ứng của hắn, Trương Siêu nhẹ giọng cười một tiếng, rồi sau đó, dùng đầu lưỡi mềm mại liếm ngón tay Mao Phương Viên, trượt lên xuống.
“Siêu, Siêu Nhi……” Run rẩy trào lên, Mao Phương Viên cơ hồ ngay cả đứng cũng không vững, hai chân mềm nhũn, liền ngã vào lòng Trương Siêu.
“Ca, ngươi càng ngày càng nhạy cảm.” Giữa giọng nói của Trương siêu mang theo chút *** khàn khàn, đưa tay thăm dò xuống giữa hai chân Mao Phương Viên, “Huynh đệ cứng…”
Huynh đệ….. Cứng?
Mao Phương Viên vốn là muốn hỏi hắn dùng “Em trai” theo ý nào, kết quả vùng vẫy một lúc lâu, vẫn không thể hỏi ra lời.
Thấy Phương Viên trợn tròn đôi mắt tròn vo nhìn chằm chằm mình, mặt đầy vô tội cùng dáng vẻ mơ hố, Trương Siêu rố cuộc không kiềm chế được, đoạt lấy một nửa củ cà rốt trên tay hắn, đè hắn lên bàn trong bếp.
“Siêu Nhi……. Ngươi làm gì?”
“Làm ngươi a…..”
“Này, bây giờ là ban ngày!”
“Chúng ta đâu phải lần đầu tiên làm chuyện này giữa ban ngày….”
“Củ cà rốt….”
“A, Mao lang, hóa ra ngươi thích dùng cà rốt làm a…. Trước kia sao lại không nhìn ra chứ? Bất quá yên tâm, vi phu sã thỏa mãn yêu cầu của ngươi…..”
“Ngươi ……… Ân ân ân ừ…..”
“Khụ!”
Một tiếng ho khan, từ cửa phòng bếp vang lên.
“Cửa còn chưa đóng đâu, hai huynh đệ các ngươi chú ý một chút đi.”
“Cha?”
Trương Siêu kinh ngạc nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Trương Khải Tuyên cùng Mao Phương Viên đang đứng ở đó, một người vẻ mặt đắc ý, một người vẻ mặt…… Quỷ dị.
Trương Siêu cùng Mao Phương Viên vội vàng đứng thẳng người, sửa sang lại vạt áo.
Trương Khải tuyên dắt Mao Lăng Hoa đi vào: “Không quấy rầy đến hai đứa chứ?”
“Đương nhiên là có quấy rầy.” Trương Siêu không chút khách khí nào trả lười cha mình.
“Không…… Không có……” Mao Phương Viên hốt hoảng vội vàng giải thích, đổi chủ đề nói, “Cha, các ngươi trở về từ khi nào?”
Mao Lăng Hoa trầm mặt nói: “Ngay lúc ngươi bị Trương Siêu đè.”
A a a a a …….
Hắn ở trong lòng thầm ngửa mặt lên trời thét dài.
Tại sao, tại sao con trai mình lại nằm dưới? Mình vô dụng cũng được đi…. Bây giớ ngay cả Mao Mao cũng bị ăn mất….. Mao Mao, nhưng ngươi là ca, là ca a, làm sao có thể để cho em trai mình làm như vậy như vậy….. Sớm biết, đã không cùng tên Trương Khải Tuyên giảo hoạt kia đánh cược…… Tối hôm nay, hắn chết chắc a a a ……
Một nhà bốn miệng, đã lâu rồi không ngồi ăn cơm chung với nhau.
Mặc dù quan hệ có thẻ có chút “Kỳ quái”, nhưng nhìn lên, cũng hết sức ấm áp.
“Siêu nhi, những năm này, ngươi làm không tệ.” Trương Khải Tuyên nói, “Xem ra cũng đã đến lúc, đem toàn bộ Tuyên Hoa Các giao cho ngươi.”
Trương Siêu sửng sốt một chsut, sau đó cười một tiếng: “Chẳng lẽ bây giờ, không phải đã là như vậy sao?”
Trương Khải Tuyên cũng cười hai tiếng, đường vân nơi khóe mắt so với trước kia, lại sâu thêm một chsut: “Già rồi, rất nhiều chuyện, vẫn là giao cho người trẻ tuổi thì tốt hơn.”
Tay Mao Lăng Hoa dừng một chút, sau đó để đũa xuống, ở dưới bàn lặng lẽ nắm lấy bàn tay của Trương Khải Tuyên.
Người già rồi, không phải chỉ có một mình ngươi a.
Trương Khải Tuyên thấy con mèo nhỏ hiếm khi chủ động như vậy, ngược lại cũng không khách khí, dùng sức cầm ngược lại, cũng sẽ không để cho hắn chạy khỏi.
Sau đó Trương Siêi cùng Mao Phương Viên hết sức kinh ngạc nhìn Mao Lăng Hoa đỏ mặt.
Mao Phương Viên: Cha a…. Ngài phải bảo trọng….
Trương Siêu: Sách sách sách…… Sau này chờ Mao Mao đến tuổi này, khẳng định cũng sẽ đỏ mặt……. Thật đáng yêu a..
Bốn người, chỉ như (trong lòng mang suy nghĩ xấu xa?) vậy mà ăn xong bữa cơm này.
Buổi tối, trở lại phòng ngủ, Trương Siêu không kịp chờ liền đem Mao Phương Viên đẩy ngã xuống giường, muốn tiếp tục làm chuyện ban sáng bị hai người cha cắt đứt….
“Siêu Nhi…… Này, chờ một chút…”
“Sao?”
“Ừ….. Cái đó……”
“Cái nào?”
“Chúng ta……. Sẽ luôn luôn hạnh phúc, đúng không?”
“Đúng vậy, chúng ta bây giờ, không phải rất hạnh phúc sao…….. A……”
“Coi như già rồi…. Không thể cái kia….. Cũng sẽ một mực ở cùng với nhau, đúng không?”
Trương Siêu dừng lại, gò má in lên má lúm đồng tiền.
“Yên tâm đi Mao lang, cho dù già ròi, vi phu cũng sẽ hết sức thỏa mãn ngươi….”
“Ngươi….” Mao Phương Viên tức giận, “Ngươi nghiêm túc một chút có được hay không?”
Trương Siêu cầm móng vuốt nhỏ đang vẫy cảu hắn, đưa đến bên môi nhẹ nhàng hôn một cái: “Ta rất nghiêm túc.”
Trong mắt Mao Phương Viên lần nữa dâng lên nước mắt.
“Hảo hảo hảo, sợ ngươi…… Ta, Trương Siêu, cở chỗ này khởi thề, sẽ cùng Mao Phương Viên cả đời ở chung một chỗ, còn có đời sau, đời sau nữa…… Đời đời kiếp kiếp. Cho dù hắn già đi, tóc hoa râm, răng rụng mất, cũng sẽ không chê. Chỉ có ngươi, mới có tư cách vĩnh viễn bồi bên người ta. Thật là…….. Bổn công tử rốt cuộc tại sao lại phải nói những lời buồn nôn như thế chứ? Ngô……
Trương Siêu ôm eo Mao Phương Viên, cảm giác hắn ở trên môi mình thăm dò, sau đó, từng chút đi sâu vào đáp lại.
Bất luận tương lai đường dài bao xa, nhiều khúc khuỷu, chỉ cần có ngươi, đường đi này, có thể thẳng tắp mà đi.
Mao lang, bổn công tử ăn chắc ngươi!
Hết vĩ thanh
Chính văn hoàn