Trầm Hương Uyển

Chương 61: Q.2 - Chương 61




Trên thế giới này, hẳn không có người phụ nữ nào nói về chuyện đám cưới của mình mà không mỉm cười. Trần Uyển cũng không ngoại lệ.

Ba viên kim cương đặt song song, Tần Hạo nói chúng đại diện cho kiếp trước, kiếp này và kiếp sau.

Cô chỉ cười, không nói.

“Không phải em không thích thì anh đã khảm chín viên rồi.” Anh vò đầu khi nhìn thấy cô không tỏ rõ ý kiến, “Thật sự không thích? Nếu không thích thì đợi đến lúc chúng ta kết hôn chính thức sẽ mua kim cương độc nhất”.

“Không phải không thích, em vốn nghĩ chỉ cần một cái vòng đơn giản là được rồi.”

Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, “Vậy mua lại là được”.

Còn cái vòng tay, phải dùng ốc vít vặn chặt lại, anh cười, “Cái này coi như mua để khóa chặt em, xem em có thể chạy đằng nào”.

Anh cười đắc chí, giống như một đứa trẻ, Trần Uyển thấy rất buồn cười.

Hôm đó vì bị kích động đến mức không kịp suy nghĩ mà anh đã rêu rao khắp nơi. Nhẫn cũng không biết đã chuẩn bị sẵn từ khi nào, tương lai cũng đã nằm trong kế hoạch của anh từ lâu, ngay cả ngày gặp mặt cha mẹ anh cũng sắp đặt đâu vào đấy.

“Em đừng lo, yên tâm học hành, đừng lo nghĩ việc chạy khắp nơi để xin thực tập. Chuyện công việc cứ giao cho anh, tốt nghiệp xong mình cử hành hôn lễ”, anh ôm cô và hôn cô tha thiết, “Chúng ta sẽ chính thức chung sống với nhau phải không? Kết hôn, sinh con, có vợ, bế trẻ, những điều này rất tuyệt”.

“Phục anh thật đấy, có thể tưởng tượng xa đến vậy.”

Anh nắm chặt lấy bàn tay cô, hôn vào từng ngón, “Mèo con, em không phải là người giữa đường thay đổi phải không?”.

Trước ánh mắt nghiêm túc của anh, Trần Uyển chần chừ khó quyết. Mấy ngày nay anh rất hào hứng với những chuyện tương lai, nhìn vào mắt anh, tim cô khẽ xao động. Anh có khả năng biến những thứ phức tạp trở nên đơn giản, cũng có một vài tâm trạng không thể hiện ra ánh mắt. Trong lúc cô cần một cây đại thụ để nương nhờ, lấy anh, có phải là một lựa chọn thích hợp?

Nhưng, tất cả tựa như giấc mơ.

Mang tương lai của mình giao cho một người như vậy, có phải là quá khinh suất?

Anh thậm chí, ngay cả tình yêu cũng không có.

“Tới Nguyên đán gặp cha mẹ anh, sau đó đến nhà em? Tết cùng anh đến thăm ông nội? Không bao lâu nữa là em tốt nghiệp rồi, anh phải giải quyết những việc quan trọng trước mới được, nhà cửa cũng phải lo liệu...”

Nghe anh lải nhải suốt không thôi, dáng vẻ gấp gáp, Trần Uyển lại thở dài. “Thật sự anh có lòng tin vậy sao? Gia đình anh...” Cậu sẽ phản ứng ra sao, cô chưa dám nghĩ tới, chỉ cần nghĩ tới cánh cửa của gia đình anh đã đủ khiến cô chùn bước.

“Đừng nghĩ ngợi lung tung, cha mẹ anh cũng là người bình thường mà, cũng có hai con mắt một cái miệng, không ăn thịt em đâu.” Nói thế nhưng Tần Hạo cũng có chút lo lắng. Ngày mùng Một tháng Mười, lúc Ngô Lạc Nha đến, thái độ của mẹ anh vô cùng thân mật, thói quen từ trước tới nay không hỏi nhiều chuyện của anh cũng phá vỡ. Anh không phải là không đoán được nguyên nhân. Sau khi nghe anh nói đã tìm được người vừa ý, mẹ anh cũng chẳng có ý kiến gì nhiều, giống như ngầm đồng ý. Thái độ lặng im không nói của bậc trưởng bối đáng ra phải khiến anh yên tâm, nhưng trong lòng anh lại vô cùng lo sợ, luôn luôn cảm thấy có gì đó không thoải mái. Bàn tay Tần Hạo chầm chậm vuốt ve lưng cô, “Em không cần lo lắng chuyện gì, cứ để anh. Anh giống như đã chờ đợi cả đời vậy, chỉ cần em gật đầu đồng ý, bất kỳ điều gì anh cũng không sợ”.

Xe đi vào con đường phía nam của hồ Minh Nguyệt, nơi đây được phòng vệ nghiêm ngặt, tâm trạng thấp thỏm lo lắng của Trần Uyển dần lắng lại. Những việc tồi tệ nhất đã xảy ra, còn có thể có chuyện gì nữa chứ?

Mẹ Tần Hạo vừa nhìn là biết ngay một phụ nữ thông minh sắc sảo, bà cầm chặt tay Trần Uyển cười thân thiết: “Con trai bác quả nhiên là có con mắt tinh tường”. Bà liếc xéo qua Tần Hạo rồi nói với Trần Uyển: “Miêu Miêu tính khí nóng nảy, sống với nó lâu vậy thật làm khó cháu rồi”.

Miêu Miêu? Trần Uyển quay nhìn Tần Hạo cười thầm.

“Được rồi, mẹ, con bao nhiêu tuổi rồi? Lớn thế này mà còn gọi tên đó”, Tần Hạo lúng túng, “Vào trong nói chuyện tiếp nào”.

Sau khi ngồi xuống, bà liền hỏi tình hình gia đình, Trần Uyển sớm đã chuẩn bị tinh thần. Chỉ là lúc cô nói tới tuổi tác của mình thì mẹ Tần Hạo kéo dài giọng, nói ý sâu xa: “Vậy vẫn còn nhỏ”. Bà liếc mắt qua chiếc nhẫn cô đeo rồi đề cập tới vấn đề khác. Trần Uyển lo lắng, Tần Hạo dần dần mất kiên nhẫn, “Con đã báo với mẹ một lần rồi, còn phải nhắc lại lần nữa sao? Cha vẫn chưa về ạ?”.

Nụ cười của bà Thạch Hương Lan tắt dần, bực bội nói: “Con không phải là không biết cha con bình thường rất bận, lớn vậy rồi mà không rõ à? Ngồi một chút cũng không chịu sao?”, nói rồi quay sang Trần Uyển giải thích, “Cha của Tiểu Ngũ nhiều việc, bình thường về nhà muộn, buổi trưa bác cũng nhắc qua rồi, chắc không phải đợi lâu đâu. Lẽ ra gặp mặt ở ngoài thì chính thức hơn, nhưng Tiểu Uyển, cháu cũng biết hoàn cảnh nhà bác đấy, không tiện lắm”.

Trần Uyển gật đầu lia lịa, bà Thạch Hương Lan nghe thấy tiếng người giúp việc mở cửa liền đứng dậy. Trần Uyển cũng đứng dậy theo, bàn tay được Tần Hạo nắm chặt. Cô ngước mắt lên thấy anh cười vỗ về nên cũng an tâm phần nào.

Không khí khách sáo này đã vượt quá kỳ vọng của cô, nhưng sự xa cách và thận trọng phía sau nụ cười so với lời từ chối thẳng thừng còn khiến người ta lo sợ hơn.

Trên đường về, Tần Hạo khẽ hát, sau đó bình thản nói: “Anh nói có sai đâu, cha mẹ anh là người rất dễ gần. Cha anh thì nghiêm nghị hơn chút, bình thường nói chuyện với anh cũng bằng nét mặt nghiêm khắc, không riêng gì với em đâu”.

Trần Uyển khẽ ậm ừ, không biết nói gì trước vẻ hớn hở của anh.

“Sao trông vẫn buồn thế?”, lúc xuống xe anh hỏi, “Đừng nghĩ ngợi rồi chuốc ấm ức vào thân, nghĩ xem về nhà nói với cậu em làm sao, tính toán thời gian hẹn gặp mới là việc quan trọng”.

Trần Uyển gật gật đầu, đẩy cửa định xuống xe thì bị anh kéo lại, “Quên gì rồi?”, nói rồi nghiêng mặt.

Cô khẽ cười, hôn nhẹ lên má anh một cái. Ánh mắt anh rạng rỡ niềm vui, tim cô đập mạnh. “Anh từng nói, cho dù là lúc nào anh cũng đứng bên em đúng không?”.

“Dĩ nhiên rồi, em là vợ anh, anh không đứng bên em thì đứng ở đâu?”, anh nói như lẽ đương nhiên. Thấy cô đứng bên cạnh xe, nghe từ “vợ” mà hai má ửng hồng xấu hổ, anh bất giác thấy vui vui: “Lên đây, ngồi xuống, chúng ta nghiên cứu xem em nên gọi anh là gì?”.

Trần Uyển xì một tiếng, “Chẳng đàng hoàng chút nào”, rồi quay người chạy, đến đầu cầu thang mà gương mặt vẫn nóng bừng và trái tim vẫn không ngừng loạn nhịp.

Về đến nhà, việc đầu tiên cô làm là báo tin cho Hà Tâm Mi, rõ ràng là cô ấy đang sốt ruột, hỏi dồn: “Sao rồi?”.

“Thì thế, nói chuyện, cha anh ấy về cùng ăn cơm, sau đó ngồi chơi, vào phòng anh ấy tham quan, rồi về. Thường thì đi thăm nhà đều vậy phải không?”

“Tớ không hỏi cái đó, mà hỏi thái độ của nhà anh ấy. Thầy Tống nói mẹ Tần Hạo là người rất sắc sảo, tớ sợ cậu phải chịu thiệt thòi.”

“Sao thế được? Người nhà anh ấy rất nhã nhặn, cũng rất khách khí”, khách khí đến mức xa cách, “Nói đến gia cảnh nhà tớ mà cũng chẳng thấy họ thay đổi sắc mặt”.

“Vậy thì tốt”, Hà Tâm Mi thở ra nhẹ nhõm, “Kiểu gia đình đó rõ ràng là rất khách khí, lịch sự một cách thái quá, rốt cuộc cũng chỉ để tôn lên thân phận của họ. Cậu được đấy, tốt nghiệp xong lấy chồng, tớ tốt nghiệp xong thì thất nghiệp. Ngưỡng mộ chết đi được”.

Trần Uyển bật cười, “Cậu ngưỡng mộ cái gì, mấy ngày trước còn mắng mỏ anh ấy mà”.

“Đó là vì anh ấy có lỗi với cậu, bấy giờ anh ấy mới chịu chăm sóc cậu, dù là chưa hết giận, nhưng cũng coi như có tiến triển tốt.”

“Nhưng chăm sóc là biểu hiện của tình yêu sao?”, Trần Uyển buồn bã hỏi.

Hà Tâm Mi im lặng, lúc sau mới nói: “Việc đó, cậu vẫn buồn à?”.

“Không”, Trần Uyển lắc đầu, “Có nghĩ cũng chẳng làm được gì, vì vậy thỉnh thoảng nghĩ đến nơi nào đó để tới, để chuyển sự chú ý, để bản thân dần dần quên nó đi. Tớ chỉ không chắc chắn, mọi chuyện có thật sự như vậy không? Sau này sẽ sống cùng anh ấy?”.

“Cậu bị chứng bệnh tiền hôn nhân thì phải. Thích hay không thích anh ấy lẽ nào cậu không biết? Tớ thấy cậu thích anh ấy rồi, quan trọng là người trong gia đình anh ấy thế nào, mà cậu cũng đâu phải sống với cha mẹ anh ấy suốt đời.”

“Nhưng kết hôn không phải chuyện của riêng hai người, là chuyện của hai bên gia đình. Nếu người nhà anh ấy không hài lòng…”

“Cậu đừng lo bò trắng răng, chưa tới nước đó đâu. Huống hồ, nếu thật sự có vấn đề thì cũng phải xem thái độ của Tần thiếu gia chứ, coi như là kiểm tra, nếu không đạt thì đá anh ấy đi.”

Trần Uyển khẽ cười, sau đó trịnh trọng nói: “Hà Tâm Mi tớ thật sự rất thích cậu”.

Hà Tâm Mi có chút xúc động, im lặng vài giây, cố ý tỏ vẻ sửng sốt: “Nghìn lần xin đừng, tớ chẳng có hứng với đồng tính đâu”, nói rồi bật cười, “Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, anh ấy bình thường kiêu căng, có việc gì cứ ném cho anh ấy gánh là được rồi”.

Tần Hạo cũng biết là có chút vấn đề nhưng anh chỉ có thể một mình đối mặt. Trên đường đưa Trần Uyển về, anh cố tỏ ra bình tĩnh là vì không muốn để cô phát hiện điều gì. Về đến nhà, anh thấy cha mẹ ngồi trong phòng khách nói chuyện, anh mím chặt môi, ngồi xuống không nói lời nào.

“Cha vừa nói chuyện với mẹ con, cũng thống nhất ý kiến rồi, Tiểu Uyển là người tốt, nhã nhặn, dịu dàng. Nhưng tuổi còn nhỏ quá, tính cách nhân phẩm còn phải đợi quan sát. Giờ nói đến chuyện kết hôn thì hơi sớm, cũng không thích hợp lắm”, Tần Trọng Hoài uống ngụm trà, đứng dậy: “Hai mẹ con nói chuyện đi, tôi vào thư phòng”.

Sau khi Tần Trọng Hoài đi, Tần Hạo ngồi xuống lại. Không ai hiểu con bằng mẹ, ngược lại cũng vậy. Sự soi mói giấu giếm sau nụ cười của bà có thể qua mắt được Trần Uyển, nhưng không qua mắt được anh. “Mẹ, ý của cha là gì?”

“Cha con nói rồi đó, không thích hợp. Người thì tốt nhưng không hợp với con, không hợp với gia đình ta.”

“Có gì mà không hợp? Cha cũng nói Tiểu Uyển nhã nhặn, có dung mạo, có học vấn, hiểu chuyện, biết chừng mực, con chưa gặp ai hơn cô ấy.”

“Mới nói mấy câu mà đã nhảy dựng lên thế làm gì?” Bà Thạch Hương Lan lườm con, khi con trai ngồi xuống lại, mới bình tĩnh nói: “Mẹ và cha con thấy Tiểu Uyển vẻ ngoài rất tốt, nhưng không thích hợp. Từ khi bước vào cửa đã thấy rồi, câu nệ, không có tư chất của danh gia vọng tộc, không phải mẹ soi mói, nhưng con có thể lấy cô ấy so sánh với hai chị dâu họ của con mà xem”.

Tần Hạo cười, “Có người con gái nào mà lần đầu tiên bước vào nhà đàn ông lại không câu nệ, không lo sợ chứ, mẹ quá soi mói rồi. Nếu như không câu nệ, không xấu hổ thẹn thùng thì có khi mẹ lại bảo người ta không có gia giáo. Hai bà chị dâu đó hả? Trông thấy mối có lợi thì cứ dán chặt vào, là khí chất danh gia vọng tộc? Họ chẳng bằng một ngón tay của Tiểu Uyển”.

“Nói vớ vẩn gì đấy?”, bà Thạch Hương Lan đột nhiên biến sắc, “Để bác cả nghe thấy con nói thế thì còn ra thể thống gì!”. Thấy Tần Hạo im lặng, bà mới nói tiếp: “Nó mới bao nhiêu tuổi? Chưa tốt nghiệp, cái gì cũng không xác định được. Có cần phải cưới vội vàng vậy không? Sao mà ngay cả nhẫn cũng đeo rồi?”.

“Mẹ, lần trước về con đã nói qua rồi, người gấp gáp không phải cô ấy, mà là con. Nếu như con không giữ chặt…”

“Không giữ chặt thì làm sao? Bay mất à? Tiểu Nha đã đợi con bao nhiêu năm? Mẹ thấy con bé trưởng thành rồi, từ nhỏ đến giờ lúc nào cũng bên con, mắt con bị sao mà không phân biệt được tốt xấu vậy?”

Tần Hạo định mở miệng nói chuyện này hoàn toàn không liên quan tới Ngô Lạc Nha, thì đã nghe mẹ nghiêm giọng: “Đừng nói với mẹ cái gì mà hiểu chuyện, biết chừng mực, người con gái có lòng tự trọng thì không bao giờ sống chung khi chưa cưới”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.