Trầm Hương Uyển

Chương 62: Q.2 - Chương 62




Bực mình, xấu hổ, hối hận,… cái gì cũng đều có cả, dồn ứ trong tim, muốn giải thích nhưng không nói được từ nào. Ngực Tần Hạo phập phồng, nghe mẹ anh nói bằng giọng bình thường nhưng vô cùng kiên quyết: “Mẹ chưa già, đầu óc cũng chưa lú lẫn. Từ nhỏ con đã có tính độc lập, mẹ luôn mặc kệ, không quản lý con nhiều. Con sống với cô ấy lâu như vậy, đã bao giờ mẹ nói gì chưa? Mỗi lần đến thăm con là thấy trong phòng xếp chồng đống quần áo mới, giày mới, mác vẫn chưa xé, giá mỗi cái bằng tiền lương nửa năm của người khác. Một cô gái mới hơn hai mươi tuổi đầu mà tham hư vinh…”.

“Quần áo đều là do con mua, không liên quan đến cô ấy…”

“Đưng nhiên mẹ biết là con mua, như hoàn cảnh gia đình cô ấy thì mua được à? Điều đó thì thôi không nói nữa, cái nhìn của thời đại các con khác cha mẹ, nếu hai bên tình nguyện thì mẹ không can thiệp. Nhưng con gái như vậy mà con còn muốn lấy về, đừng hỏi ý kiến cha con, mẹ là người thường nuông chiều con nhưng cũng sẽ là người đầu tiên phản đối. Mẹ và cha con là người có tư tưởng tiến bộ, gia cảnh không cần dựa dẫm vào ai, nhưng có thể dệt gấm thêu hoa là tốt nhất, nếu không thì cũng không có gì để nói. Chỉ hi vọng con tìm được một người biết lễ nghĩa, có học thức, có văn hóa, biết chăm sóc người khác, hoặc là giống như hai chị dâu họ của con, có thể giúp đỡ con trên đường sự nghiệp. Tiểu Uyển vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng hoa càng đẹp thì càng khó trồng. Kết hôn là chuyện cả đời, cô ấy là dạng người chuộng hư vinh mà không biết giữ thân, có thể cùng con hưởng vinh hoa phú quý nhưng có thể cùng con đi qua hoạn nạn không?”

Chuộng hư vinh, không biết giữ thân, từng từ từng từ như đập thẳng vào tai Tần Hạo. Càng nghe những lời phê phán Trần Uyển, anh càng cảm thấy mình nhục nhã vô cùng. Sau cơn giận giữ đến cực điểm là sự trấn tĩnh đến lạ thường, “Mẹ, con nghĩ mẹ hiểu lầm rồi. Con với Tiểu Uyển sống chung là do con chủ động, trước giờ cô ấy không tham lam của con cái gì. Như hiện tại, cứ khi nào rảnh rỗi cô ấy đều giúp mợ bán đồ ăn sáng ở góc đường, làm công việc nội trợ. Gia đình cô ấy khó khăn, nhưng trước giờ chưa từng mở miệng đòi hỏi con tiền bạc hay đồ đạc, có lúc con muốn giúp cô ấy nhưng bị từ chối thẳng thừng. Cả việc kết hôn cũng vậy, con nhắc đền gần một năm rồi, mãi cô ấy mới gật đầu. Con gặp được người con gái như vậy là phúc phần của con, cha mẹ hiểu sai cô ấy…”.

“Con có thể chắc chắn cô ấy không phải dạng lạt mềm buộc chặt chứ? Mấy cô gái bây giờ không ít người tinh vi”, bà Thạch Hương Lan nói mỉa, nói rồi nhấc chén trà lên, phát ra tiếng lách cách giữa không gian thanh vắng. Bà nhìn những đường gân xanh giật giật trên trán và nét mặt sầm xuống của con trai, thở dài nói: “Ý kiến của cha mẹ là đừng vội, cứ chờ một thời gian, để tìm hiểu rõ hơn. Nếu như cô ấy thật lòng yêu con… tuổi còn trẻ, đợi một hai năm nữa có gì là không được?”.

“Con hiểu suy nghĩ của cha mẹ, muốn tách tụi con ra đúng không?”.

Không thể nói lý với tính cách ngang bướng của anh được, bà Thạch Hương Lan bị chọc cho tức giận, “Thằng bé này sao hồ đồ đến vậy? Các con còn trẻ, nếu đã chân thành cùng sống với nhau thì cha mẹ ngăn được à? Mẹ chỉ không hiểu Tiểu Nha dễ thương, nhã nhặn thì con không cần, lại đi cần một đứa không rõ thân phận, con bị vẻ ngoài của nó làm cho lú lẫn rồi phải không?”.

“Ai nói không rõ thân phận, cô ấy là người thế nào, con quen bốn năm nay mà không rõ sao? Cha mẹ chưa hiểu cô ấy đã bảo người ta không có nhân cách, cha mẹ có biết cô ấy đã tự kiếm tiền để đóng học phí và chi tiêu sinh hoạt? Cha mẹ có biết là cả chục lần con để mười mấy vạn tệ ở trong nhà mà cô ấy chẳng thèm để mắt tới không?” Trước đây, Tống Thư Ngu từng khuyên bảo, trước mặt cha mẹ cần nói chuyện lý lẽ, không nên để cha mẹ tức giận mà đổ hết bực bội lên Trần Uyển. Nhưng lúc này bực quá, anh không kiềm chế được. “Ngô Lạc Nha là thiên thần, cái gì cũng tốt, không phải là người con muốn. Con chỉ biết Trần Uyển, việc này con sẽ làm đến cùng.”

Mẹ anh im lặng hồi lâu, rõ ràng là cũng đang cố nén điều gì, cuối cùng mới nói: “Vậy con biết cha cô ấy là ai không? Những vấn đề quanh cha cô ấy con có rõ không?”.

Tần Hạo hít một hơi thật sâu. Anh biết lần trước về có nói rõ mối quan hệ với Trần Uyển, thế nào cha mẹ anh cũng sẽ tìm hiểu, điều tra về gia đình cô. “Con rõ, con rõ hơn ai hết. Tiểu Uyển chủ động nói với con. Con không cảm thấy cha cô ấy có ảnh hưởng đến chúng con, người không còn sống nữa, những điều tiếng xấu cũng đã qua mấy năm rồi, có bao nhiêu người có thể nhớ chứ?”.

“Ấu trĩ. Thông gia với nhà ta mà vậy sẽ ảnh hưởng tới cha con như thế nào, mẹ tin là con hiểu. Miệng đời đáng sợ”, bà Thạch Hương Lan lại thở dài, “Được rồi, nếu như con kiên quyết kết hôn, cha mẹ cũng không ngăn được. Con người Tiểu Uyển thế nào, cha mẹ cũng sẽ tìm hiểu, muốn thế nào thì thế ấy, sau khi tìm hiểu kĩ hơn, nếu đúng như những gì con nói thì cha mẹ không phản đối”.

Sự thỏa hiệp của mẹ không khiến Tần Hạo thoải mái, ngược lại càng có thêm những áp lực vô hình. Cha của Trần Uyển chết rồi, là do Trần Uyển chủ động nói với anh, giọng nói đau đớn nghẹn ngào mà cũng chỉ có bản thân mới hiểu. Anh cố gắng quên đi sự buồn chán khi cô không tin tưởng mình, vẫn nhấn số gọi cô.

Cô oán trách nói không dám ngủ, nhất mực đợi tin tức từ anh.

Tần Hạo tưởng tượng đến gương mặt nhỏ nhắn của cô đang cuộn mình trong chăn khe khẽ nói chuyện, sự bối rối và nỗi buồn dần bị cảm giác hạnh phúc thay thế. “Anh nói với mẹ về chuyện của chúng ta, nên quên béng thời gian. Nói về những điều tốt của em mà không hết. Cha mẹ anh khen em không tiếc lời.”

Cô mím miệng khẽ cười, hỏi: “Thật à? Anh không lừa em chứ?”.

“Em không có lòng tin vào bản thân thì cũng đừng coi thường con mắt của anh. Người anh thích không tốt sao được?”

Tần Hạo vẫn cái kiểu nói chuyện thường ngày, lúc này Trần Uyển mới thấy yên tâm. “Vậy chắc là do em suy nghĩ nhiều, cứ cảm giác cha mẹ anh không thích. Giờ mới thấy thực tế hơn chút. Vậy em ngủ trước đây.”

“Đợi đã. Không có lời nào cần nói với anh à? Trước không thể nói thì bây giờ nói đi.” Tần Hạo im lặng đợi phản ứng của cô, có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp.

“Nói cái gì?”, cô hỏi, sau đó cười khanh khách, “Không phải anh muốn nghe em nói câu đó à? Cứ bắt bẻ em suốt”.

“Em biết anh muốn nghe câu nào?” Khi biết cha cô là Trần Hải Hành, anh mong có ngày có thể nhận được sự tin tưởng của cô, được nghe cô kể về quá khứ. Tới tận hôm nay, giữa hai người vẫn còn có một hàng rào sương mù. Anh không biết đến khi nào mới đủ tư cách đón nhận sự tin tưởng của cô.

Tần Hạo nghe cô khẽ lẩm bẩm, “Em thích anh”, anh cầm điện thoại hồi lâu không nói.

Mặc dù đó không phải là điều lúc này anh mong đợi, nhưng những khó khăn bấy lâu nay cuối cùng cũng được đền đáp, nhất thời anh cảm thấy vui buồn lẫn lộn. “Anh cũng thế, em không tưởng tượng được là anh thích em đến mức nào đâu.”

Sau Tết nguyên đán, Tần Hạo ân cần khuyên bảo Trần Uyển: “Đừng ngại, em nên thường xuyên đến nhà anh ngồi nói chuyện. Chẳng phải con người phải thường xuyên gặp mặt, thường xuyên nói chuyện mới có thể hiểu nhau sao? Sau này là người một nhà, giờ hiểu nhau trước thì chẳng phải sau này sẽ tốt hơn sao?”.

Nghe ra cũng có lý, Trần Uyển không khước từ lời mời của anh nữa.

Lần thứ hai đến nhà anh, lúc Tần Hạo đi vào nhà vệ sinh, Trần Uyển ngồi sau mẹ anh xem mọi người chơi mạc chược. Cô không hiểu trò tiêu khiển này, liền xin phép đi vào bếp xem có việc gì làm. Bước ra đến cửa phòng khách, thì nghe thấy một cô trong bàn hỏi nhỏ: “Là đối tượng của Tiểu Ngũ à? Rất thanh tú”.

Mẹ Tần Hạo gượng cười nói: “Là đồng nghiệp của Miêu Miêu thôi”.

Sau đó là tiếng xoa quân bài và tiếng cười nói.

Trần Uyển chán nản. Là do cô quá dại khờ, mặc dù biết khó vào được cánh cửa nhà anh, nhưng ít nhiều cũng có chút mong đợi may mắn. Hơn nữa, nghe Tần Hạo nói cha mẹ anh tư tưởng tiến bộ, nên cũng tin lời. Hóa ra cô cũng chỉ là con ngốc mà thôi.

“Nói với cậu chưa? Cứ sắp xếp thời gian thuận tiện cho cậu em, ngày nào cũng được”, lúc về anh hỏi.

Trần Uyển im lặng. Mấy lần cô thăm dò, định nói với cậu, nhưng lần nào lời tới miệng cũng dừng lại, luôn là cảm giác chưa đúng lúc. Giờ mới thấy thật may mắn, nếu không phải thì cả cậu và cô sẽ phải đón nhận sự khinh miệt của người khác sao?

“Đang nghĩ gì vậy? Hồn phách ở đâu rồi?” Tần Hạo gõ gõ hai bên trán cô.

“Em nói…” Kết hôn là việc quan trọng, bây giờ cô bỏ cuộc giữa chừng có phải sẽ quá đáng lắm không? “Em nói, chậm mấy ngày nữa được không? Cậu em mấy hôm nay không khỏe, em không có cơ hội mở lời.”

“Không khỏe? Sao vậy? Do vết thương à?”

Trần Uyển gật đầu. Nói dối là do anh dạy, hôm nay cô lại dùng với chính anh, thật buồn cười.

“Vậy cụ thể là khi nào?”

“Sau Tết nói tiếp được không?”

Đã sống với nhau một thời gian khá dài nên Trần Uyển hiểu anh là người thô lỗ nhưng chu đáo, bề ngoài phóng túng nhưng bên trong tinh tế. Thấy anh không lên tiếng, Trần Uyển biết anh đang nghĩ điều gì đó. Trên suốt đoạn đường, hai người im lặng về tới cổng nhà Trần Uyển, anh mới nói: “Em dự tính thế nào? Thành thực với anh đi”.

Trần Uyển sao biết được là mình phải làm thế nào? Sự xúc động ngày hôm đó là do trong mưa gió muốn có được sự dịu dàng và yêu thương của anh, muốn nắm giữ anh thật chặt, hay đó chính là tình yêu thật sự và cô chấp nhận giao phó đời mình cho anh?

Do dự kiêng dè vì cô sợ hãi lớp vực sâu phía sau lớp sương mù dày đặc, hay vì tin bản thân không có may mắn như người khác?

Có yêu anh không? Cô không trả lời được. Nếu không phải tình yêu, thì tại sao khi nghĩ đến việc phải trả lại nhẫn cưới cho anh, trái tim cô lại nhói đau? Nếu như đó là tình yêu, thì tại sao lại sợ hãi e dè?

“Qua Tết bàn tiếp được không? Anh cũng khuyên em phải qua lại nhiều với cha mẹ anh, thực sự, em hiểu gia đình anh, muốn chấp nhận cũng phải có thời gian. Cậu em là người rất hiểu chuyện, nếu như cha mẹ anh có thể đồng ý thì em nghĩ cậu cũng không có ý kiến gì.”

Anh lặng người.

“Cha mẹ anh không thích em đúng không?”

Tần Hạo nắm chặt tay cô, Trần Uyển đau đến mức chau mày, anh mới ý thức được hành động của mình, liền buông tay. “Mẹ anh nhân lúc anh không ở đó đã nói gì với em?”, rồi hỏi nghiêm túc: “Có phải mẹ anh đã tìm em nói chuyện?”.

Trần Uyển có chút buồn cười, “Anh nói gì? Mẹ anh sẽ cầm một cục tiền đến ném chết em à? Bắt em và anh chia tay? Có phải là phim kịch gì đâu”. Cười xong cô trịnh trọng nói: “Thật sự là mẹ anh không có nói gì. Anh cũng biết em, nhiều khi ngốc nghếch, nhưng có khả năng phán đoán qua câu nói và sắc mặt người khác, từ nhỏ em đã được tôi luyện rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.