Lục Kiều Kiều cũng thò tay vào bới, sờ thấy một khúc gỗ tròn nhỏ, bên trên đục hai lỗ hổng hình chữ thập có thể xuyên dây thừng qua. Vừa sờ thấy vật này, Lục Kiều Kiều đã bừng bừng nổi giận ngoác mồm mắng: "Đám người kia càn quấy quá rồi! Long Nhi, đem dây thừng lại đây, nhổ thứ này lên!"
An Long Nhi xuyên sợi thừng qua lỗ nhỏ trên khúc gỗ, cùng Lục Kiều Kiều hợp sức giựt ra nhưng vẫn không xê xích gì. Lâm Phụng Tường bước tới nói: "Hai người tránh ra, để tôi thử."
Trong sáu người ở đây, Lâm Phụng Tường vóc người cao lớn tráng kiện nhất, anh ta đứng lên đầu mộ, hai tay quấn chặt lấy dây thừng, hét lớn một tiếng, từ trong ngôi mộ dần dần trồi lên một cây gậy đầu tròn mũi nhọn dài ba thước. Gậy vừa được nhổ ra, cơn đau đầu của Hồng Tuyên Kiều lập tức dịu lại, cô nằm vật ra đất thở hổn hển, mặt lấm lem nước mắt mồ hôi.
Thứ vừa được nhổ ra khỏi là một cây Đảo trượng tầm long của các thầy phong thủy thường mang theo bên mình, sau lưng An Long Nhi cũng có một cây. Đất dính trên gậy sạch mà hơi ẩm, có thể thấy gậy mới vừa cắm vào khi cả bọn đi xem giếng nước. Lục Kiều Kiều đưa tay đón lấy cây gậy, đảo mắt quan sát xung quanh, nhưng ngoài bản thân và năm người đi cùng, bốn bề hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Cây gậy này nói với Lục Kiều Kiều, đây là một cuộc chiến giữa các phong thủy sư, nếu hôm nay cô không tiếp chiêu, cây gậy này có thể đóng lên bất cứ chỗ nào trên mộ phần Hồng gia vào bất cứ thời điểm nào, hơn nữa còn có thể cắm sâu hút không để lại tăm tích. Nước đi cứng rắn này cũng là bước đe dọa đối phương gửi đến Lục Kiều Kiều.
Trên mặt hồ nơi năm dãy núi lặn xuống bên dưới ngọn Phù Dung, có một hòn đảo trơ trọi hình tròn. Hòn đảo chu vi chỉ chừng mười trượng, trên đảo mọc đầy cây cối nhỏ um tùm, dù nhìn từ vị trí nào quanh bờ hồ, hòn đảo đều có hình bán nguyệt, tựa một hạt trân châu màu lục nổi giữa mặt hồ.
Theo sắp đặt của Quốc sư, ba trong số năm viên Quan chính, Tiêu Kiếm, Lục Hữu và Kim Lập Đức, đã chia nhau ẩn náu quanh mộ Hồng công, riêng Quốc sư dẫn hai người còn lại chèo thuyền nhỏ lên hòn đảo giữa hồ, dùng ống nhòm quan sát Lục Kiều Kiều từ trong lớp cây lá rậm rạp.
Quốc sư trông thấy huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, cũng kinh ngạc không khác gì Lục Kiều Kiều. Bất kỳ thầy phong thủy có chân tài thực học nào cũng có thể nhìn ra đây không chỉ là một mảnh đất cầu vinh hoa phú quý, huyệt Ngũ Xà Hạ Dương này đủ để thành vương lập đế loạn thiên hạ, lật đổ vương triều Đại Thanh.
Quốc sư biết Lục Kiều Kiều hôm nay lên núi thăm huyệt, đã tới đây trước một bước, xem qua cách xử lý của Kim Lập Đức đối với Ngũ Xà Hạ Dương, đào giếng rò long khí ở sau đầu rắn bảy dặm, là chiêu thuật phá huyệt mà các phái phong thủy đương thời đều không sao tu sửa nổi, chỉ có thể chờ long mạch tự hồi phục trong một thời gian dài, mà quá trình hồi phục này nhanh cũng phải mười mấy năm, chậm là trên nghìn năm.
Ông ta rất vừa lòng với cách làm này, vì phá huyệt chỉ nhằm ổn định triều cương, chứ không phải giết thêm người vô tội. Hậu nhân của ngôi mộ Hồng công này là anh em nhà họ Hồng, chẳng qua chỉ tổ chức một Bái Thượng đế hội tuyên dương hành thiện tích đức, sau khi chết có thể lên Thiên quốc, qua điều tra do thám, thấy trong hội toàn người già kẻ yếu phụ nữ trẻ em, chứ không hề có binh mã. Kiểu hội bái thần chốn thôn quê này đem so với Hồng Môn thâm căn cố đế, có biên chế quân sự hoàn chỉnh, cách dăm ba năm lại dấy quân tạo phản, rõ ràng không đáng để ý.
Đối phó với Hồng Môn, bắt buộc phải phòng họa từ trong trứng nước, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót; còn đối với Bái Thượng đế hội kể chuyện Giê su cho mấy mụ đàn bà, chi bằng giữ lại kết hợp với kiểm soát, chỉ cần long khí của huyệt Ngũ Xà Hạ Dương rò rỉ hết, để người trong thiên hạ hưởng thêm vài ngày an lạc cũng không phải chuyện không thể. Hơn nữa, theo báo cáo của đám thương nhân, Bái Thượng đế hội phát triển rất chậm, ít tín đồ, bà con dân quê thà tin thổ địa chứ không tin Thượng đế, thà thắp hương bái Bồ tát chứ không hát Thánh ca làm lễ Mi sa, giờ người cầm đầu Hồng Tú Toàn chẳng rõ tung tích chốn nào, chỉ để lại mỗi cô em gái Hồng Tuyên Kiều chủ trì Tuyên đạo hội của đám đàn bà con gái, càng không thể uy hiếp gì đến triều đình, xem ra Kim Lập Đức phá huyệt thế là thành công rồi.
Quốc sư trước nay vốn có thành kiến với Phó sư Chương Bỉnh Hàm, cho rằng người này làm việc chắc chắn đáng tin, trình độ phong thủy huyền học cũng rất uyên thâm, nhưng có phần hơi đao to búa lớn, hành sự cấp tiến, chuyện nhỏ xé thành chuyện to, thường gây tai vạ lớn.
Chương Bỉnh Hàm gần đây không biết là gấp gáp lập công thăng quan hay vì lo lắng thay triều đình, mà thủ đoạn phá huyệt đã đổi từ lắt léo khó hiểu như Quốc sư yêu cầu sang nhanh chóng kịch liệt, có mầm mống giết nhầm hơn bỏ sót. Người này mấy lần hung hăng phá huyệt, giết hại người không có chứng cứ phản nghịch nhưng vẫn báo cáo tranh công; hễ làm loạn hao binh tổn tướng, khiến quan phủ và dân chúng chú ý đến chuyện rắc rối quanh phong thủy, thì báo cáo trình lên lại nói do thuộc hạ ra tay quá nặng… Thân làm thủ lĩnh, khuynh hướng hành vi lời nói của y đều có thể ngấm ngầm ám thị đám thuộc hạ dùng thủ đoạn nào, vậy mà sau khi xảy ra chuyện lại như đẩy hết trách nhiệm lên đầu thuộc hạ, điều này khiến Quốc sư lo lắng hậu quả nếu để y tiếp tục nhúng tay vào chuyện này.
Tiếc rằng thiên hạ côn đồ lừa đảo nhiều như lông trâu, mà cao thủ huyền học có chân tài thực học lại như lông phượng móng lân, trong số cao thủ các phái triều đình khó khăn lắm mới khai quật được trong dân gian, thì Chương Bỉnh Hàm cũng được coi như một nhân tài, nếu không dùng y, tạm thời chẳng có ai thích hợp hơn nữa.
Chính vì vậy mà chuyện một giám chính chết trên dãy Kê đề, rồi hai ngày trước lại bức ép khiến Tôn Tồn Chân phải làm phản, đều khiến Quốc sư trăn trở không thôi.
Nhân tài huyền học không giống như tráng hán dũng phu, không phải cứ bỏ nhiều tiền là có thể mua được. Để thành một nhà huyền học, ngoài siêng năng khổ luyện, thiên tư thông minh, còn cần phải có thiên phận, duyên phận, không phải cứ mở một lớp là có thể đào tạo được cả lô. Còn chết thêm mấy mạng nữa, phủ Quốc sư đừng mong có thể mượn được những nhà huyền học chân chính từ các bộ ban.
Nhân tài vĩnh viễn không đủ, chỉ có tìm ra phong thủy vương đạo mạnh nhất mới có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, giữ cho giang sơn Đại Thanh vạn năm bền vững. Lần này bức ép Lục Kiều Kiều lên đường tới Giang Tây tìm Long Quyết, Quốc vốn định để sau mới theo về Giang Tây đối phó cô, không ngờ cô giở chiêu Hồi Mã thương, dọc đường bày đủ trò phá rối kế hoạch của Quốc sư, điều này quả thật nằm ngoài dự liệu của ông ta. Từ bấy đến giờ đã hơn nửa tháng, Lục Kiều Kiều vẫn ở Hoa Huyện chỉ cách thành Quảng Châu có chín mươi dặm, còn bắt sống một tên mật thám, nên Quốc sư đã hạ quyết tâm, dứt khoát ngay trong đêm đuổi tới đích thân đốc chiến.
Ông ta bắt đầu cảm thấy đối thủ của mình không chỉ là một cô gái hai mươi tuổi, mà là một người có thể kiềm chế cả phủ Quốc sư! Ông ta muốn thử xem cái Lục Kiều Kiều có rốt cuộc là thực lực, hay chỉ là may mắn?
Quan trọng hơn, còn phải thăm dò xem Lục Kiều Kiều có biết dùng Long Quyết hay không. Nếu Lục Kiều Kiều biết dùng Long Quyết, mục tiêu Quốc sư cần tìm sẽ đổi thành Lục Kiều Kiều, với tính tình như thế, bắt về rồi không cần dùng đến cực hình tra khảo, chỉ cần bỏ bộn tiền là có thể moi được Long Quyết thôi.
Long Quyết gồm ba phần, lần lượt là "Tầm Long Quyết", "Ngự Long Quyết", và "Trảm Long Quyết", nếu Lục Kiều Kiều biết "Ngự Long Quyết", cô ta nhất định có thể vá long khí, cứu sống huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, vì vậy lúc nãy ép cô ta ra tay là cách làm duy nhất.
Lục Kiều Kiều vừa rồi đã thấy giếng ngầm rò long khí nhưng lại không ra tay cứu, điều này khiến Quốc sư có chút bất ngờ, lẽ nào Lục Kiều Kiều thực sự không biết Long Quyết? Thế nên Quốc sư lập tức sắp đặt một chiêu bài khiêu khích mà Lục Kiều Kiều nhất định có thể phá giải, cũng có thể nhìn ra được, hướng dẫn dụ cô quay lại trước mộ Hồng công.
Lục Kiều Kiều nhìn khắp xung quanh, không hề phát hiện thấy gì bất thường, Mạnh Hiệt và Hồng Tuyên Kiều đều vô cùng căng thẳng bước tới cạnh cô.
Mạnh Hiệt bảo: "Lục tiểu thư, giờ phải làm thế nào?"
Lục Kiều Kiều đáp: "Tôi không biết bọn họ định làm gì, đây chỉ là một chiêu thức bình thường các thầy phong thủy thường dùng để hại người, chắc hẳn đối phương biết rằng tôi có thể phá giải bất cứ lúc nào… Vấn đề bây giờ là hễ chúng ta đi khỏi, bọn họ có thể sẽ tới phá phách, e chúng ta phải ở đây cả đời mất. Thật khốn khiếp."
Người bị đau đầu là Hồng Tuyên Kiều, nếu đối phương tiếp tục phá huyệt thì người bị hại vẫn là cô. Nghĩ vậy, cô bèn nắm lấy tay Lục Kiều Kiều năn nỉ: "Kiều Kiều, cô phải cứu tôi với, cô đi rồi bọn họ không biết sẽ còn làm gì trên mộ cha tôi nữa!"
"Tôi không biết bọn họ muốn làm gì! Nếu như bọn họ muốn lấy mạng cô, thì dù chúng ta có ngồi canh ở đây cả đời, họ vẫn có thể giết chị như thường, căn bản không cần động đến mộ cha chị!" Lục Kiều Kiều cũng cuống, hất tay Hồng Tuyên Kiều ra.
Mạnh Hiệt nói: "Trước tiên đừng loạn lên, giờ chúng ta thế này chính là điều đối phương muốn nhất, bọn họ biết chúng ta không dám bỏ đi, bọn họ muốn giữ chúng ta lại đây, chúng ta cứ canh phòng cho tốt, xem tình hình thế nào hẵng tính."
"Không, hắn muốn giữ thì chúng ta càng phải đi, một khi chúng ta đi, bọn họ nhất định sẽ lập tức ra tay…" Lục Kiều Kiều nghe lời Mạnh Hiệt nói liền bình tĩnh lại, cô chẳng màng gì đến Mạnh Hiệt, Hồng Tuyên Kiều và Lâm Phụng Tường, quay đầu nói: "Jack, Long Nhi, chúng ta đi!"
Ba người Mạnh Hiệt nghe thấy cũng có lý, lập tức theo Lục Kiều Kiều quay người bỏ đi.
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Quốc sư từ hòn đảo giữa hồ thấy Lục Kiều Kiều dám quay lưng bỏ đi thì vừa yêu vừa hận. Yêu ở chỗ cô gái này táo bạo mà thận trọng hiếm có, khiến ông ta như gặp được tri âm; hận ở chỗ Lục Kiều Kiều mỗi lần ra tay đều nhằm vào chỗ ông ta không ngờ nhất, muốn ép cô ta dùng Long Quyết cô không dùng, muốn giữ cô lại cô lại quyết đi, lần này đúng là kỳ phùng địch thủ.
Lục Kiều Kiều bỏ đi như thế, rõ ràng là ép ông ra tay trước, nước cờ đầu tiên coi như đã thua rồi, ra tay thôi.
Quốc sư lập tức dẫn hai viên quan lên thuyền, con thuyền nhỏ nhanh như tên bắn rời khỏi hòn đảo nhỏ từ một góc chết mà đứng ở phần mộ Hồng công không thể trông thấy được.
Một tiếng sấm vang lên, Lục Kiều Kiều cùng mọi người đang đi tới xe ngựa chuẩn bị lên xe, nghe thấy âm thanh kỳ lạ ấy lập tức quay đầu lại nhìn. Phía trên hòn đảo nhỏ bay lên một làn khói xanh, cả hòn đảo như đang chấn động khe khẽ, mặt hồ cũng gợn sóng lăn tăn, những gợn sóng từ hòn đảo nhỏ lan rộng ra bốn phía.
Tất cả quay người lại nhìn cho kỹ, thì thấy các đợt sóng nổi lên từ giữa đảo càng lúc càng dữ dội, trong nháy mắt đã biến thành sóng lớn ập vào dãy núi và bờ hồ xung quanh.
Bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất dội lên tiếng rền vang thấp trầm, ai nấy đều cảm thấy một trận nóng liên tiếp phả từ đảo tới, ngay mặt đất dưới chân cũng bắt đầu chấn động.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lâm Phụng Tường hỏi: "Có phải là động đất không?"