Lục Kiều Kiều ngậm chặt miệng không nói không rằng, lòng thầm than: Nguy rồi, đây đâu phải động đất mà là đối phương đang "chấn khiếu hám long".
Vốn dĩ trong bố cục phong thủy do thiên nhiên hình thành, ngoài mấy nguyên tố quan trọng như long sa, thủy huyệt, mỗi đại cục đều có một long khiếu, long khiếu này khác với long huyệt, không phải nguồn cội phúc khí, mà là điểm cân bằng của toàn bộ long cục. Tác dụng của long khiếu tương đương với điểm tựa quan trọng nhất của một tòa lầu lớn, một khi long khiếu động, toàn bộ bố cục phong thủy sẽ động theo.
Trong huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, cả năm dãy núi hình rắn đều chỉ về một hòn đảo hoang giữa lòng hồ, hòn đảo hoang này chính là long khiếu được ngũ xà bảo vệ. Quốc sư đặt thuốc nổ trên long khiếu, chỉ cần làm chấn động long khiếu, năm con rắn sẽ phải bò khỏi hang. Muốn trấn áp ngũ xà, chỉ có cách sử dụng "Tứ Thần Ngự Long Khí" trong Long Quyết, Lục Kiều Kiều càng lúc càng hiểu rõ ý đồ của đối phương, bọn họ chính là muốn xem xem cô có biết dùng Long Quyết hay không.
Lúc này Lục Kiều Kiều càng không thể tùy tiện ra tay, cô hét lớn với mọi người: "Ở đây nguy hiểm, tất cả lên ngựa rời khỏi đây mau!"
Jack nhảy lên đầu xe ngựa giữ dây cương, An Long Nhi và Lục Kiều Kiều nhảy tọt vào khoang xe.
Mặt đất càng lúc càng rung dữ dội, Hồng Tuyên Kiều cũng đã cưỡi lên lưng ngựa, cô đột nhiên hét lớn: "Mau nhìn kìa, rắn đang bò xuống lòng hồ!"
Mọi người quay lại nhìn, năm dãy núi hình đầu rắn ở lòng hồ đang từ từ bò về phía hòn đảo hoang với khí thế núi long đất lở kẹp giữa tiếng sấm dội và đá tảng rơi. Nước trong hồ bị chấn động nổi bọt sóng ùng ục như bị đun sôi.
Chưa ai từng trông thấy cảnh tượng thế này, hết thảy đều kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Mạnh Hiệt nói: "Ở đây nguy hiểm lắm! Mau đi thôi!" Vừa quay đầu ngựa định đi, lại nghe Hồng Tuyên Kiều kêu lên một tiếng: "Cha!" đoạn nhảy xuống khỏi yên ngựa chạy bổ tới dốc núi sạt lở.
Cả bọn không hẹn mà đồng thanh kêu lên "Nguy hiểm", nhưng nhìn về phía mộ Hồng công thì thấy ngôi mộ đã bị sập trong cơn địa chấn dữ dội, cả cỗ áo quan lộ ra khỏi lòng đất, đang xóc nảy trượt xuống dốc cùng đá vụn. Nếu đất cứ tiếp tục động thế này, cỗ áo quan sẽ trượt xuống lòng hồ chìm nghỉm dưới nước.
Không xem được phong thủy có thể mời một minh sư khác, như nếu ngay cả áo quan của cha cũng không thấy đâu nữa, bảo Hồng Tuyên Kiều làm sao ăn nói với anh trai, họ hàng, tổ tông? Chẳng trách cô liều mình lao trở lại ngôi mộ trên dốc núi nguy hiểm như vậy.
Mạnh Hiệt và Lâm Phụng Tường xuống ngựa trước tiên, chạy theo Hồng Tuyên Kiều về phía sườn dốc, Lục Kiều Kiều ngồi trong xe ngựa bồn chồn bứt rứt. Lúc này là cơ hội tốt nhất cho cô bỏ chạy, nhưng Hồng Tuyên Kiều võ công cao cường, tính tình khéo léo lại trượng nghĩa nhiệt tình, cô khâm phục vị cô nương này từ tận đáy lòng, bỏ chạy lần này, về sau còn mặt mũi nào gặp lại Hồng Tuyên Kiều trên giang hồ?
Nghĩ vậy cô đấm tay xuống chân, nói: "Chết thì chết! Xuống xe giúp người!" Dứt lời mở cửa xuống xe, cùng An Long Nhi và Jack chạy lại sườn núi theo Hồng Tuyên Kiều.
Trong trận rung chuyển dữ dội, quan tài đã bắt đầu chúc đuôi trượt xuống lòng hồ, Hồng Tuyên Kiều và Lâm Phụng Tường nhanh chân giỏi khinh công, đầu tiên xông tới bên dưới chống giữ quan tài trước, Mạnh Hiệt chạy theo sau, giạng chân cắm vào đất, hai tay sống chết ôm rịt lấy đầu quan tài.
Đá Phù Dung màu khói đen trên mặt đất vốn ghép chặt với nhau tạo nên ngọn núi Phù Dung vững như thành đồng, giờ mỗi tảng mỗi viên đều như sống dậy, mỗi kẻ một hướng tùy ý lay rung, hai người ở dưới đỡ quan tài, chân như đạp trên bàn tính, hoàn toàn không có điểm tựa.
Jack và An Long Nhi chạy tới cạnh Hồng Tuyên Kiều, Jack một tay chống lưng Hồng Tuyên Kiều, một tay chống lưng Lâm Phụng Tường; An Long Nhi thì rút cây gậy chặn đà trượt của cổ áo quan, nhưng mặt đất lúc này như gạo trắng vãi ra từ kho thóc, cây gậy cắm xuống đất chớp mắt đã lăn vào giữa kẻ đá, mất hút.
Lục Kiều Kiều vóc người nhỏ bé chẳng có mấy sức lực, ở phía trên giúp Mạnh Hiệt giữ đầu quan tài, Hồng Tuyên Kiều thấy cô cũng tới giúp sức thì hét lớn: "Kiều Kiều! Ở đây nguy hiểm lắm, cô mau đi đi!"
Lục Kiều Kiều thật không biết nên khóc hay nên cười, tình cảnh này ai mà còn đi cho được.
Mạnh Hiệt thấy Lục Kiều Kiều bên cạnh, cuống cuồng nói: "Chúng ta cứ thế này không thể giữ nổi quan tài, cô mau cứu huyệt đi! Cô có cách mà!"
Lục Kiều Kiều vốn không định xuống cứu huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, cô chỉ xuống giúp Hồng Tuyên Kiều vớt quan tài, giờ ra tay trấp áp long mạch, chẳng ngang với bán mình luôn ư? Kiên quyết không thể cứu!
"Tay tôi mỏi lắm rồi đấy! Năm trăm lạng có làm không?" Mạnh Hiệt người đầm đìa mồ hôi, hung dữ hỏi Lục Kiều Kiều.
Quan tài vẫn đang trượt xuống, An Long Nhi mất đi cây gậy, lập tức gia nhập hàng ngũ chống đỡ áo quan. Nhưng làm vậy cũng chỉ tổ uổng công, rốt cuộc sáu người đều bám chặt quan tài, cùng nó trượt xuống lòng hồ.
Một tảng đá đen trồi lên giữa dốc trượt, hất văng nhóm bốn người chống áo quan ra tứ phía, trong tiếng kêu thảm thiết kinh hoàng, quan tài cũng bị tảng đá chọc vỡ, bốn mảnh áo quan vỡ toác, thi thể Hồng Quốc Du lão gia mặc quan phục triều Thanh từ trong áo quan bay ra[1].
[1] Hồng Quốc Du mặc quan phục nhưng không phải là quan viên. Vốn đời nhà Thanh, nhà nào có chút tiền bạc, khi người thân qua đời, nam sẽ cho mặc quan phục giống quan viên, nữ sẽ cho đội mũ phượng khăn quàng giống phi tần, sau đó mới nhập thổ yên nghỉ. Điều này giống như chúng ta ngày nay thấy các vị tổ tiên đa phần đều mặc vest hoặc bộ đồ Tôn Trung Sơn ở nhà tang lễ.
"Cha!" Hồng Tuyên Kiều đã bật khóc thành tiếng.
Lâm Phụng Tường hét lên "Cẩn thận", đoạn tung cước đá bay mảnh áo quan ập xuống đầu mọi người, trong tay Mạnh Hiệt và Lục Kiều Kiều chỉ còn lại một mảnh đầu áo quan.
Jack chống ở phía dưới cùng quan tài, thi thể Hồng Quốc Du vừa hay bay qua đầu anh, anh thấy trên đầu có bóng người, liền giơ tay phải lên tóm lấy, ai ngờ Hồng lão gia nào phải người sống, bị Jack tóm lấy cánh tay thì rũ oặt xuống. Jack nhận ra mình vừa tóm phải một xác chết, nhìn trừng trừng vào đỉnh đầu Hồng lão gia gào lên hoảng loạn, giọng lạc cả đi: "Oh My God! Tôi tóm được cha cô rồi! A! A!"
Hồng Tuyên Kiều và Lâm Phụng Tường ở phía trên Jack, cùng giữ lấy tay trái anh, An Long Nhi gỡ sợi tiêu thừng trên cổ tay, cấp tốc trượt xuống dưới chân Hồng Quốc Du trói chân xác chết lại rồi lăn sang bên.
Mạnh Hiệt quăng mảnh áo quan trong tay đi, vừa nhào xuống dưới, vừa ngoảnh đầu gào rát cổ với Lục Kiều Kiều đang trên đà trượt xuống: "Một nghìn lạng! Một nghìn lạng bạc!"
Đất trời chìm trong tiếng ầm ầm vang dội, không biết là vờ vịt hay không nghe thấy thật, mà Lục Kiều Kiều hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào trước cái giá Mạnh Hiệt đưa ra, chỉ ra sức giữ thăng bằng trong khi trượt dốc, định trượt xuống cạnh Hồng Tuyên Kiều giúp cô giữ Jack.
Jack vẫn ngoác mồm gào: "A! Tay cha cô liệu có đứt không?! Tôi sợ ông ấy rách!"
Hồng Tuyên Kiều vừa nghe xác cha mình có thể rách, liền sợ hãi hét lên: "Chớ buông tay! Chớ buông tay!"
Lục Kiều Kiều trượt nhanh xuống bên cạnh Jack, cũng kéo giữ tay anh gào lớn: "Sắc mặt Hồng lão gia tốt lắm! Không rách đâu!"
Lục Kiều Kiều quả không nói dối để Hồng Tuyên Kiều an tâm, cô thật sự có kiến thức chuyên sâu về phương diện này. Xác chết có sắc mặt tốt là thi thể được bảo quản cực kỳ tốt, trong xác vẫn còn khí huyết, da thịt vẫn còn tính đàn hồi, cánh tay đương nhiên cũng không dễ dàng bị giựt đứt như vậy. Âm thi trong phong thủy có một sức mạnh đặc biệt lớn, điểm không tốt duy nhất chính là có khả năng biến thành cương thi chạy khắp nơi, vì vậy thầy phong thủy có công phu thực sự đều sẽ dùng bùa Hóa thi, khiến xác chết có niên đại quá lâu hóa thành xương trắng, tránh xảy ra thi biến."
Lúc này trên trời mây đen cuồn cuộn, đã không còn phân biệt nổi tiếng sấm là từ trên trời vẳng xuống hay là từ dưới đất vọng lên. Năm dãy núi vẫn sụt lở dữ dội, mặt hồ sôi sục đã không còn cuộn sóng bạc đầu xô bờ mà bắt đầu xoáy tròn, từ đáy hồ xuất hiện ba dải trắng như ba con rắn trắng sống động, chia nhau lặn về dưới năm dãy núi đầu rắn, một dải trong số đó chầm chầm lưu động tới dưới chân bọn Lục Kiều Kiều.
Long huyệt thiên tử mà các phong thủy sư trên đời không ai hay biết xuất hiện rồi! Các sách phong thủy trong khắp thiên hạ đều chưa từng nhắc tới tình cảnh này, chỉ duy có phần thượng Long Quyết, "Tầm Long Quyết" chuyên ghi chép việc tìm kiếm phong thủy cho bậc thiên tử là có ghi chép lại tường tận, khi xảy ra động đất, mặt đất sẽ nứt ra nuốt vào thi thể tiến hành thiên táng, dù danh xưng hay biến hóa địa hình khác nhau, các lỗ huyệt thiên tử thiên táng kiểu này đều được thống nhất gọi là "Sinh long khẩu".
Năm đó thi thể song thân Chu Nguyên Chương vào một lần sạt núi lớn trong cơn cuồng phong vũ bão đã bị cả ngọn núi dùng Sinh long khẩu nuốt vào hoàn toàn thành thiên táng, Chu Nguyên Chương nhờ vậy mới có thể lập nên Minh triều.
Đáy hồ lúc này đang mở ra năm lỗ huyệt ngầm, hút hết nước hồ vào bên trong, dải nước trắng dưới hồ chính là vòng xoáy cuốn nước xuống huyệt ngầm. Một trong các loại Sinh long khẩu, huyệt thiên tử trong nước: Tiềm Long Thôn Kim, đang hiện ra trước mắt Lục Kiều Kiều và Quốc sư.
Người không biết ngỡ ngàng chẳng hiểu ra sao, người biết huyệt tức thời còn chấn động hơn cả long mạch rung chuyển. Lục Kiều Kiều và Quốc sư đều đờ đẫn tại chỗ, bọn họ ý thức được mình đang đối diện với một thời khắc làm nên lịch sử!
Quốc sư vừa rồi vẫn đứng bên bờ hồ, dùng ống nhòm quan sát bọn Lục Kiều Kiều ra sức cứu di thể Hồng lão gia, giờ thấy Tiềm Long Thôn Kim đột ngột xuất hiện, không khỏi rùng mình. Ông ta nhận ra có lẽ đã phạm phải một sai lầm động trời, nếu ông ta không gây chấn động long khiếu, cái Sinh long khẩu này có lẽ vĩnh viễn sẽ không được mở ra.
Huyệt Ngũ Xà Hạ Dương vẫn có thể phá bằng thuật phong thủy Dương công, thầy phong thủy nào nhận ra manh mối của khí thiên tử cũng có thể phá giải, ví nhứ Kim Lập Đức đào giếng rò khí cách đầu rắn bảy dặm là cách làm rất hay.
Nhưng Tiềm Long Thôn Kim trước mặt chỉ được ghi chép trong "Tầm Long Quyết", đồng thời cũng chỉ có "Trảm Long Quyết" mới có thể phá giải, nếu như Lục Kiều Kiều lập tức sử dụng Tiềm Long Thôn Kim này thì sao? Nếu như mấy người bên cạnh cũng nhận ra huyệt Tiềm Long Thôn Kim, biết rằng vì mình chấn động long khiếu mà mở ra Sinh long khẩu…
Cả người Quốc sư mướt mồ hôi lạnh, ông ta không dám đưa tay lau, sợ hai quan viên đằng sau trông thấy, cũng không dám nghĩ thêm bao điều "nếu như" nữa, sai lầm này quả thật quá lớn.
Ông ta lên tiếng hỏi hai viên quan đứng sau: "Hai vị đại nhân… hai vị có biết dải nước trắng dưới hồ là gì không?"
Sau lưng ông ta là hai người trẻ tuổi anh tuấn diện mạo giống hệt nhau, lại đều ăn vận theo kiểu quý tộc, là hậu duệ sinh đôi của Chính Lam Kỳ Mãn Thanh, vì thiên tư thông minh, từ nhỏ đã được gửi tới Khâm Thiên giám và Hàn Lâm viện học chuyên sâu huyền học, người anh tên Mục Linh, người em tên Mục Thác.
Bọn họ bước lên trước nhìn mặt hồ, đồng thanh đáp: "Thưa không, bọn tại hạ chưa từng thấy qua."
"Trong sách vở cũng không ư?" Quốc sư gắng trấn tĩnh thăm dò, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt họ.
"Cũng không." Câu trả lời của Mục Linh và Mục Thác đơn giản rõ ràng, hai người không thể không bàn bạc trước đã lập tức đồng thanh nói dối, Quốc sư gật đầu.
Nếu đã như vậy, chắc hẳn không ai biết trước mắt đang xảy ra chuyện gì, ngoại trừ Lục Kiều Kiều.
Nếu không phải không còn cách nào khác, quyết không ai lại đem di thể cha mình vứt vào lòng hồ, nhất là con người có tình có nghĩa như Hồng Tuyên Kiều. Nếu bọn họ bỏ xác vào hồ, đó nhất định là chủ ý của Lục Kiều Kiều, vậy thì lập tức có thể khẳng định cô ta chắc chắn đã từng học qua Long Quyết, ít nhất cũng là "Tầm Long Quyết".
Không, không thể nghĩ như vậy. Quốc sư nhận ra mình đã bị cảnh tượng trước mắt ép phát điên rồi. Việc ông ta phải làm là toàn lực ngăn cản di thể Hồng lão gia nhập hồ, chứ không phải mong chờ phát hiện Lục Kiều Kiều từng học "Tầm Long Quyết"!
Lục Kiều Kiều đứng ngây ra như phỗng trên sườn dốc, nhìn chăm chăm vào dải trắng giữa hồ, mặc cho mình và đất đá trên núi cùng lăn xuống.
Jack nín thở rúm chặt di thể của Hồng lão gia vào người, Hồng Tuyên Kiều cũng gần như phủ phục lên di thể bảo vệ cha, Lâm Phụng Tường và An Long Nhi đỡ ở vòng ngoài để bọn họ không trượt xuống.
Mặt đất càng lúc càng chấn động dữ dội, bọn họ không có cách nào bấu víu cho khỏi trượt. Những con sóng giữa hồ đã bị xoáy nước ngầm bên dưới hút sạch, mặt hồ trông có vẻ tĩnh lặng nhưng lại phát ra những tiếng gió rít, hệt như một con rồng khổng lồ ra sức hút khí không ngơi nghỉ, đất đá không ngừng rơi xuống nước, cũng chẳng bắn lên được mấy bọt nước.
Mạnh Hiệt chộp lấy tay Lục Kiều Kiều, hét vào tai cô: "Cô còn không mau ra tay! Chúng ta đều sắp ngã chết rồi!"
Lục Kiều Kiều mặc cho Mạnh Hiệt kéo chặt cổ tay mình, đôi mắt như có lửa của cô vẫn nhìn chằm chằm vào vệt trắng không ngừng cuộn dưới đáy hồ.