Tiếng mõ giờ Tý vang lên, lượn lờ quanh quẩn trên con phố dài vắng hoe, đêm đã rất khuya.
Xuyên thấu qua rèm trướng là ánh nến mịt mờ, ánh sáng tỏa ra thành một mảng màu ấm áp mông lung. Một con thiêu thân vật vờ xung quanh ánh nến, chợt bị cuốn vào ngọn lửa, trong nháy mắt, tiếng lửa thiêu vang lên rất khẽ, ánh nến trong phòng lay động trong thoáng chốc rồi lại trở về với tĩnh lặng.
Nghê Liệt cởi trần, đứng lên mặc lại quần áo. Vừa xỏ chân buộc giày rồi định rảo bước ra ngoài thì người sau lưng lại chợt nhẹ giọng gọi hắn. Nghê Liệt vốn định mặc kệ y, nhưng có lẽ là do tiếng gọi 'A Liệt' kia nghe ra yếu ớt quá, khiến hắn không cầm lòng được, bèn cau mày nhìn lại.
Cơ thể trần truồng của người nọ đẫm mồ hôi, trên người đầy những vết bầm loang lổ; vệt ửng hồng trên gò má đã tan đi, dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp của y nom thật nhợt nhạt. Nghê Liệt thấy vậy thì nhíu mày —— Dĩ vãng không phải như vậy. Trước đây, mỗi lần hắn rời khỏi cơ thể y, vẻ mặn mà quyến rũ trên mặt y đạt tới đỉnh điểm, da trắng dặm mây hồng, mắt biếc như hồ thu, vừa giận dỗi mà cũng vừa dịu dàng nhìn hắn, là vẻ đẹp hoa lệ đến nỗi khiến người ta không dời mắt được. Nhưng hôm nay, y lại tựa như một gốc cây bị gió dập mưa vùi, ngọc nát hương tan, chỉ còn lại tử khí nặng nề.
Trái tim Nghê Liệt thoáng chốc nghẹn lại.
Người trước mặt khe khẽ thở gấp, gắng sức gượng dậy, suối tóc đen từ trên vai trượt xuống, như nhành liễu dập dìu trong gió, đôi mắt long lanh ngân ngấn lệ của y nhìn về phía hắn đầy khẩn cầu.
Nghê Liệt nôn nao, nghĩ bụng, hay là cứ nghỉ lại đây, tối nay ta nghỉ lại nơi này, lỡ đâu y khóc nhè thì cũng đành dỗ dành ngon ngọt với y vài câu, cũng đâu có mất gì. Trong chuyện giường chiếu, ta hãy nhường nhịn y mấy phần, hạ mình trước y một chút, cũng nào có mất chi, dù gì cũng là người mà hắn coi trọng.
Hắn chậm rãi đi về phía giường, hương thơm thấm vào đệm chăn, quanh quẩn nơi chóp mũi, ấy là làn hương mà hắn phải tốn sức cả canh giờ mới ép ra được. Hắn nghĩ, tối nay hắn lại có thể ngủ một giấc ngon lành, hắn muốn dán vào da thịt của y mà ngủ, không cho y trốn, cũng không cho y mặc ba cái thứ quần áo bỏ đi ấy. Y sẽ vùi mình vào ngực hắn, có khi còn choàng tay ôm lấy cổ hắn, hai người họ, một tấm chăn, giấc hương nồng, da thịt kề nhau, êm đềm khôn xiết, tất cả đều là của hắn.
Nhưng người trước mặt lại mở miệng, xé rách ảo tưởng của hắn.
“Suốt tám năm nay... Ngươi không nhớ gì ư?”
Lời vừa ra khỏi miệng, dường như trong lòng y chợt dâng lên niềm hy vọng nhỏ nhoi, đuôi mắt hồng hồng, nhỏ giọng thì thào: “Ngươi không nhớ gì cả ư, dù chỉ là một chút thôi cũng được?”
Bước chân Nghê Liệt đột ngột dừng lại, mặt mày tái mét.
Y đang hỏi 'hắn', là 'hắn' trong lòng y, là 'hắn' của năm mười tám tuổi, là người mà Xích Hổ Vương hắn vĩnh viễn không thay thế được.
Hắn như bị người trước mặt đánh cho một quyền, mắt nổi đom đóm, làm hắn vừa giận dữ vừa bối rối, hận không thể lập tức tiến lên dùng tay vặn gãy cổ y —— Từ trước tới nay, chưa từng có ai làm hắn nhục nhã như vậy.
Hắn nghiến răng kèn kẹt, những lời cay đắng tàn độc đã dừng ở bên môi.
Hắn tự nhủ, hắn phải hủy hoại y, dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất, dùng những hành động tàn khốc nhất, để hủy hoại y.
Nhưng người nọ vẫn chưa phát hiện ra mối nguy gần kề, chỉ biết mím môi nhìn về phía hắn, tựa như một con thú nhỏ. Trên khuôn mặt chết lặng của y chợt bừng lên vầng sáng mong manh, leo lét lập lòe, dường như tất cả lẽ sống của y đều nằm gọn trong đáp án của hắn.
Ánh mắt Nghê Liệt u ám, nơi đáy mắt hắn lúc thì tuyết rơi băng phủ, khi thì lửa cháy phừng phừng.
Những lời nói nghiệt ngã cứ vòng vo trong miệng, cuối cùng nuốt ực xuống cổ, hắn phất tay áo bỏ đi.
***
Gần đây, Tào Cương phát hiện ra Nghê Liệt có điều thay đổi.
Phong cách làm việc của hắn càng trở nên sắc bén lão luyện, dần dần thoát ly tác phong có phần nhân từ nương tay trước đây, phảng phất như thể muốn nhanh chóng thoát khỏi cái bóng của người thanh niên mười tám tuổi thuở trước.
Sau khi Tiết Tái Hưng chết, Lý Nguyên Càn nhân cơ hội làm suy yếu quyền lực của Phủ Tổng đốc. Binh phòng các vùng Lĩnh Nam, Điền Tây, Lưỡng Quảng không còn nằm dưới quyền Phủ Tổng đốc nữa. Quyền lực của Phủ Tổng đốc đã bị phân tán cho ba nhánh quân, không còn quy về một mối, cũng tránh cho Thiên tử nghi kỵ. Nhưng phương pháp này của Lý Nguyên Càn lại khiến Nghê Liệt hết sức vừa lòng. Từ sau tiết Giao thừa, hắn bèn trắng trợn chỉnh đốn lại quân vụ, lại thay đổi chế độ trong quân. Việc thăng quan tấn chức không còn dựa vào xuất thân nữa mà chỉ xét trên quân công, vì vậy, trong quân Lĩnh Nam, có hơn một nửa binh tướng mang phẩm bậc từ cấp Phó tướng trở lên là kẻ xuất thân từ hàn tộc.
Từ trong ánh mắt quen thuộc của chủ soái, Tào Cương thấy được dã tâm to lớn của hắn.
Kiếp trước, đại quân trăm vạn người của Xích Hổ Vương có thể dẹp Loạn Bát vương, bình định thiên hạ, chính là nhờ vào những chiến binh hùng mạnh được lựa chọn, giần sàng từ tầng lớp hàn tộc này.
Vương triều Bắc An vốn trọng văn khinh võ, ngay cả Trấn Bắc Hầu Tư Mã Kỵ nắm giữ một nửa binh lực Bắc An, cũng là do nhờ vào kế tập chức tước cha ông chứ không phải quân công.
Cứ thế, như một lẽ dĩ nhiên, vào triều làm quan đã trở thành lựa chọn tối ưu nhất của con dân Bắc An. Thế nhưng, trên con đường quan lại này, hậu duệ thế gia có nhiều ưu thế hơn tất cả, còn tầng lớp bình dân nghèo khổ thì lại rất khó có cơ hội được điểm mặt trổ tài. Thậm chí ngay trong những kỳ khoa cử có tiếng là công bằng nhất, cũng có những yêu cầu về xuất thân hết sức ngặt nghèo. Sau tầng tầng lớp lớp sàng chọn như vậy, số lượng con cái nhà nghèo tham dự khoa thi các năm cũng không được một phần mười so với con số tổng. Vì lẽ đó, nếu kẻ bình dân muốn ngoi đầu thì hầu như chỉ có thể dựa vào con đường tòng quân. Tuy vậy, cơ hội thăng tiến trong quân của bậc con em quý tộc cũng nhiều hơn so với lớp thanh niên bình thường.
Trong kiếp trước, sau khi Xích Hổ Vương đăng cơ, tình hình này có điều giảm bớt. Hắn nằm gai nếm mật suốt mấy năm, đến khi căn cơ vững chắc, bèn mạnh tay bài trừ quy chế dựa vào thân phận mà tiến giai. Nhờ đó, nhân sĩ hàn tộc cuối cùng cũng nghênh đón ánh rạng đông. Cải cách này rót vào triều đại mới một luồng nhựa sống tràn trề, lớp lớp nhân tài xuất hiện, đời sống nhân dân dần phồn vinh. Chỉ trong mười năm ngắn ngủi, triều đại mới đã khôi phục lại quang cảnh cường thịnh huy hoàng của triều đại trước, khắp thiên hạ không còn ai thương tiếc nhớ nhung tiền triều nữa.
Có thể nói, Xích Hổ Vương vừa là bạo quân, mà cũng vừa là minh quân. Mặc dù hắn phạm vào sát nghiệt ngập trời, nhưng cũng có công lao lập nên thái bình thịnh thế mà muôn đời sau ngưỡng vọng. Hắn thành tựu chính mình, cũng thành tựu Tào Cương.
Cho nên, dù có thế nào, Tào Cương vẫn sẽ trung thành tuyệt đối với hắn, bất kể là kiếp trước hay kiếp này.
Trái tim Tào Cương lại tràn đầy nhiệt huyết.
Trong doanh trướng, đèn đuốc sáng choang, sau khi Nghê Liệt thông báo mọi việc xong, mọi người cùng nhau lui ra.
Tào Cương vừa định rời đi thì bị Nghê Liệt gọi lại: “Trong kinh thành có gì bất thường không?”
Tào Cương lắc đầu, nhẹ giọng thưa: “Đại nhân yên tâm, Lý lão tướng quân vẫn theo dõi rất sát sao.”
Nghê Liệt gật đầu, đôi mắt hơi nheo lại: “Khi không lại sống lại một đời, nếu như có kẻ nào khác cũng gặp phải việc quái lực loạn thần như vậy, e rằng khó giải quyết. Cần phải điều thêm tai mắt, nắm bắt cho thật cẩn thận. Từ mười ngày báo cáo một lần nay đổi thành ba ngày báo lại một lần, không được sơ sót!”
Tào Cương vâng mệnh, lập tức đi làm.
Trong đại doanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Nghê Liệt thở hắt ra một hơi, dựa vào trên ghế ngồi, hắn xoa trán một lúc, rồi chợt đứng phắt dậy đi về phía chuồng ngựa.
Không tới ba nén nhang, hắn đã trở về Quảng An Vương phủ. Bấy giờ sắc trời đã tối, người hầu kẻ hạ đang cầm nến châm đèn khắp nơi.
Nghê Liệt ném dây cương cho người chăn ngựa như thường lệ rồi một mình đi vào hậu viện.
Hắn vừa mới vào cổng, một bà vú già ăn mặc giản dị đã ra đón, cúi người vái chào rất là cung kính: “Đại nhân, điện hạ đã dùng cơm xong, lúc này đang ở trong phòng.”
Những kẻ lúc trước hầu hạ trong viện này như Tùng Trúc đều đã bị điều ra sân trước, tôi tớ trong đây đều bị Nghê Liệt đổi thành người tâm phúc của mình, chỉ biết một lòng nghe theo lệnh hắn. Nghê Liệt vốn là chủ nhân thứ hai của Quảng An Vương phủ, cho nên dù hắn có gây ra việc lớn bực này, nhưng vẫn không ai nghi ngờ.
Hắn vừa đẩy cửa phòng, đã thấy người nọ ngồi thẫn thờ nhìn ánh nến, không biết đang suy nghĩ gì.
Ánh nến phản chiếu lại trên đôi gò má trắng nõn của y, quả thật là đẹp không sao tả xiết.
Nghê Liệt cởi áo khoác, tiện tay để vào bên cạnh rồi bước về phía trước, nhanh tay bế ngang eo y, sau đó đặt y lên giường.
Một miếng ngọc trắng trượt ra khỏi ngực y, ánh mắt Nghê Liệt khựng lại, biết đó là di vật của mẹ, bèn định cầm lấy ngắm nghía một lúc, nhưng người kia lại vội vàng chộp lấy, cầm chặt trong tay, dường như vô cùng quý trọng vật ấy. Dáng vẻ này của y khiến trái tim lạnh cứng của Nghê Liệt chợt thoáng mềm mại, hắn cúi người xuống, ngửi gương mặt của y, rồi lại mân mê đôi môi, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy môi y.
Nhưng cánh môi đỏ thắm kia lại mím chặt, không chịu đáp lại hắn.
Hắn vốn đã dự đoán được phản ứng như thế, nhưng không biết vì sao, hôm nay lại có phần bực dọc. Trong khoảnh khắc, những mềm mại trong lòng hắn biết mất vô tung, thay vào đó là sự căm giận ngút trời.
Hắn lùi lại nửa tấc, lấy tay bóp cằm y, lạnh lùng gằn từng chữ một, ánh mắt sắc bén dữ tợn như muốn ăn thịt người: “Há miệng ra.”
Người dưới thân chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn, đuôi mắt đỏ hoe.
Một lúc lâu sau, cả người y run rẩy, quay người về phía hắn rồi dạng chân ra, nhưng đôi môi hồng vẫn cứ mím lại thật chặt.
Mặt mày Nghê Liệt đột nhiên rét lạnh.