Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước

Chương 66: Chương 66




Đèn khuya lay lắt, giường trong buông mành.

Lồng ngực Nghê Liệt phập phồng kịch liệt, nghiến răng nghiến lợi nói 'được lắm', rồi thoăn thoắt cởi quần áo mình, sau đó ôm chặt vòng eo của y.

“Thật là là ngoan ngoãn hiểu chuyện, có phải là trông ta chơi ngươi lắm không.”

Hắn thuận tay cởi luôn áo lót bằng lụa của y, thấy y nhắm tịt mắt không nhìn mình thì trong bụng càng thêm tức giận, bèn cúi đầu xuống, trán áp trán. Hàng mi dài của người nọ run rẩy không ngừng, nhưng y vẫn bày ra dáng vẻ mặc người xâu xé. Lửa giận của Nghê Liệt đã cháy phừng phừng, nhưng hắn vẫn kìm nén, ra lệnh: “Nhìn ta.”

Người trước mặt vẫn nhắm chặt hai mắt, cứ như chết rồi.

“Nhìn ta!” Một tiếng thét khiến lòng người run sợ vang lên.

Kẻ mang lòng dạ thâm trầm như Xích Hổ Vương, lại cứ thất thố trước mặt y hết lần này đến lần khác. Ánh mắt hắn lạnh lẽo sắc bén như băng như đao, nếu đôi con mắt này mà biến thành thực thể, e rằng người dưới thân đã nát thành bột mịn từ lâu rồi.

Thế nhưng, hắn lại không thể làm gì được y.

Một lát sau, hắn giận quá mà bật cười, lại lần nữa ngậm lấy đôi môi y, nhưng thái độ lần này rất khác thường, vô cùng dịu dàng săn sóc, như đang đối xử với trân bảo vậy. Người dưới thân dường có chút bất an, hàng mi run run.

Phản ứng như vậy của y làm hắn tìm được sơ hở, hắn không suồng sã làm càn như trước nữa, mà bắt đầu từ tốn khoan thai, cử chỉ ung dung, tiết tấu nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn y đăm đăm. Đôi mắt nhắm chặt của Lý Nguyên Mẫn càng lúc càng hấp háy đầy hoảng loạn, cuối cùng đẩy hắn ra.

“Không...”

Y rốt cuộc mở mắt ra, khóe mắt đỏ bừng, cả người run rẩy, Nghê Liệt thấy y như vậy, trong lòng dễ chịu hơn một chút, khóe môi hiện lên nụ cười nhạt: “Không cái gì? Có phải các ngươi thường xuyên làm vậy không, hả?”

Hắn nhìn viền mắt đỏ chót của đối phương, thấy mình cuối cùng cũng tìm được cách để cho y không còn âm u thoi thóp như trước, bèn cười gằn một tiếng. Hắn chẳng cần phải dùng đến bạo lực, nhưng vẫn có thể áp chế sự phản kháng của y; hắn bình tĩnh thong dong mà nhìn y chống đối một cách yếu ớt: “Ngươi đã dạy hắn, sao lại không dạy cả ta, hả?”

Hắn dần kề sát y, ngắm nhìn con người đang quay cuồng trong vô vọng kia. Trông y như vậy, hắn cảm thấy mình đã vào thế thắng rồi, trong lòng vô cùng sung sướng: “Được lắm, ngươi đã không dạy, thì ông đây tự mình học lấy.”

Hắn nghiến chặt hai chữ cuối, khống chế cả người y, sau đó nhào lên người y như dã thú.

Lý Nguyên Mẫn nức nở gào lên, giãy giụa kịch liệt, nhưng không cách nào thoát khỏi đối phương. Y khóc nấc lên, tuyệt vọng lắc đầu, suối tóc đen dày như nước bung xõa rải rác, quấn chặt toàn thân y; cuối cùng, y không thể kêu khóc gì được nữa, mà chỉ còn biết nhắm mắt lại đầy uất ức.

Y muốn buông xuôi tất cả.

Nhưng Nghê Liệt lại thì lại thích thú cực kỳ, khuôn mặt hắn vặn vẹo vì đắc ý, bèn cong ngón tay chọc chọc hai gò má đỏ ửng của y: “Thấy chưa, không chỉ có mình hắn, ta cũng có thể làm cho ngươi như vậy.”

Hắn còn cay nghiệt mà bồi thêm một câu: “Ta không phải là hắn, nhưng ngươi cũng vẫn như thế đấy thôi.”

Lời nói vô hình, nhưng còn sắc bén hơn cả đao.

Nghê Liệt hằn học nhìn con người đang chết lặng như bị mất hồn trước mặt mình, trong lòng hắn rất là sung sướng, nhưng đồng thời, sự sung sướng này cũng khiến trái tim hắn hụt hẫng xót xa đến lạ, hắn không biết rằng trên đời lại còn có thứ cảm giác kỳ quặc như vậy.

Thứ yêu tinh này, thứ yêu tinh chuyên môn đến gieo vạ cho hắn!

Rèm trướng lẳng lặng rũ xuống, không gian lặng thinh.

Một lúc lâu sau, Lý Nguyên Mẫn mới chợt lên tiếng, ánh mắt y đờ đẫn: “Đúng vậy, ngươi không phải là hắn.”

Y đau đớn, thảm thương mà rằng: “Ngươi quả thật không phải là hắn...”

Nghê Liệt đanh mặt lại, nhìn y chằm chằm, Lý Nguyên Mẫn đã thôi khóc lóc, ngẩng mặt nhìn về phía hắn, chóp mũi vẫn còn thấm màu hồng đào:

“Ngươi yêu ta ư?” Lý Nguyên Mẫn đột nhiên hỏi.

Không biết vì sao, câu hỏi ngu xuẩn vô vị ấy của y lại khiến Nghê Liệt tức giận, hắn không biết y có mục đích gì, nên chỉ lạnh lùng nhìn y rồi buông lời giễu cợt: “Không lẽ ngươi còn tưởng rằng, ngoài ham muốn thể xác, ta còn có thể có tình cảm gì khác với ngươi ư?”

Người dưới thân mếu môi, sắc mặt trắng bệch, tia sáng cuối cùng trong mắt y vụt tắt. Nghê Liệt thấy y như vậy, trong lòng chợt hối hận, nhưng còn chưa kịp nói gì thêm thì nghe thấy tiếng y thở dài.

Y từ từ vươn hai tay ôm lấy hắn, đôi mắt trống rỗng dần sáng rõ, như phản chiếu muôn nghìn ánh nến, lại tựa bầu trời đêm đầy sao. Khóe mắt đuôi mày còn vương sắc hồng vì ban nãy gào khóc, y áp trán lên trán hắn, rũ đôi mắt đen huyền mà nhìn hắn.

Một hồi lâu sau, lại nâng cằm hôn lên môi hắn.

Nghê Liệt bối rối nhắm hai mắt lại, trái tim đập nảy liên hồi. Cái hôn này từ từ trượt xuống dưới. Cổ họng Nghê Liệt đột nhiên khô khốc, không khỏi nuốt ực một cái.

Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của người nọ trượt vào lòng bàn tay Nghê Liệt, mười ngón đan cài vào nhau. Nghê Liệt có phần không cầm lòng được, muốn vươn mình đè y xuống mà bắt nạt, nhưng người ấy lại nhẹ nhàng ghì lấy hắn, đẩy ngã hắn, rồi cúi người hôn môi.

Hương thơm lan tỏa, là thứ độc dược làm mê mẩn tâm thần.

Không khí dần dần nóng lên, xuyên thấu qua rèm lụa mỏng manh, bóng người mảnh khảnh kia tựa như loài bách hợp tuyệt đẹp vươn mình trong gió, run rẩy nở bung ra ở chốn phòng the, nở bung ra trên người Nghê Liệt, là đóa hoa sinh ra từ thần chí đã thác loạn, điên cuồng đến tê dại của y.

Nghê Liệt tựa như con thú bị nhốt, hắn vốn là kẻ có sức vóc phi thường, vậy mà hôm nay đôi tay cường tráng rắn chắc của hắn lại chẳng còn sức chống cự. Con yêu tinh diễm lệ trên người hắn tựa như một đóa mạn đà la lộng lẫy vô song, vây nhốt hắn bằng ái dục.

Nghê Liệt đã rơi vào trong lưới mất rồi, không thể tự chủ, cũng không thể trốn thoát.

Trong cuộc chiến này, đối phương nắm quyền chủ đạo, hắn đã vào thế cờ thua, tâm trí hắn chẳng còn thuộc về chính mình nữa. Dẫu cho có bất đắc dĩ đến mấy, nhưng hắn đã đầu hàng rồi. Trong thế tấn công nhìn như lả lướt mềm mại, nhưng thật ra mạnh mẽ sắc bén của đối phương, hắn đã hoàn toàn bại trận.

Không khí trong phòng dần lạnh xuống, lý trí đã trở về.

Ánh nến xuyên qua rèm lụa, tỏa ra vầng sáng dìu dịu, hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp giường, tựa như đang rong chơi giữa biển hoa vào cuối mùa xuân; còn con người ngọc ngà kia đang thất thần nhìn thẳng về phía trước, thân thể y như tỏa ra một vầng hào quang thánh khiết mà dịu êm.

Trong một thoáng chớp mắt ấy, hắn đột nhiên khao khát vô cùng, mong sao người kia sẽ lại ôm đầu hắn, để hắn tựa vào lồng ngực y như những lần ái ân dĩ vãng, để hắn có thể quên đi hết thảy mà thỏa thích đắm mình trong sự dịu dàng của y.

Vì vậy, hắn cầm lấy tay y, như một sự khẩn cầu trong vô thức, nực cười làm sao.

Nhưng người trên thân chỉ biết rũ rượi nằm yên một chỗ, nơi đáy mắt y có ánh nước, nhưng sự dịu dàng và rực rỡ ban nãy đã cạn, chỉ còn lại một khoảng không mênh mang vắng lặng.

Đôi môi y kề sát bên tai hắn, trong tiếng thở dốc, y nói:

“Giữa ngươi và ta không có tình yêu, nhưng ta vẫn có thể khiến ngươi trở nên như vậy.”

Trái tim đương lúc căng tràn nồng nhiệt của Nghê Liệt dần dần lạnh đi.

Y đang trả thù hắn, y sử dụng thủ đoạn của hắn để trả thù hắn. Con người y mảnh mai là vậy, nhưng lại có thể chém ra một đao sắc bén như thế, sắc bén đến nỗi mãi một lúc sau hắn vẫn chưa hoàn hồn lại. Lẽ ra, Nghê Liệt nên kiềm chế một chút mới phải, rồi ra vẻ hờ hững mà châm chọc đôi câu hòng cứu vãn mặt mũi, nhưng mà, trong một khắc ấy, hắn hoàn toàn không nghĩ ra được bất kỳ một câu ăn miếng trả miếng nào.

Nơi khóe mắt người kia đọng lại một thứ cảm xúc mà hắn không thể hiểu được, y thở hổn hển:

“A Liệt của ta sẽ không trách ta thay đổi vận mệnh của hắn, hắn sẽ không nỡ nhìn ta khổ sở.”

Y cứ thì thào mãi: “Sao hắn có thể đang tâm làm ta khổ sở...”

Y nhắm hai mắt lại, lòng đau như cắt.

“A Liệt của ngươi? Ai có thể hiểu rõ hắn bằng ta, ngươi ư?” Nghê Liệt cay nghiệt mà cười gằn một tiếng, lấy tay bóp lấy cần cổ mảnh khảnh của y, rồi xoay người đè y lên gối, sắc mặt dữ tợn, nói: “Một bên là vận mệnh chí tôn thiên hạ, một bên là số phận đầy tớ tôi đòi, ngươi nói hắn sẽ không trách ngươi ư? A! Ngươi căn cứ vào đâu mà nói như thế? Ngươi lấy tư cách gì mà nói như thế?!”

Hắn kề sát bên tai y, nhấn nhá từng câu chữ lạnh băng: “Ta nói cho ngươi hay, ngươi-nợ-ta.”

Câu nói này tựa như một lời nguyền, khiến cả người Lý Nguyên Mẫn run lên, y đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu đầy giận dữ, nước mắt ứa ra. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, y đã học được rằng khóc lóc là chuyện vô dụng nhất trên đời, nhưng nước mắt y cứ chảy mãi, không sao kiềm chế được. Y hung bạo mà ngăn chặn đôi môi hắn, ác ý mà cắn hắn một cái thật mạnh.

“Không cho ngươi nói!”

Y bắt đầu cuồng loạn, “Ta không nợ ngươi, ta thật sự không nợ nần gì ngươi!”

“Là ngươi nợ ta! Vĩnh viễn không trả hết! Cả đời này, ngươi cũng đừng mong trả sạch!”

Đến tận lúc này, nếu Nghê Liệt còn chưa thấu tỏ mọi chuyện, thì cũng coi như sống hoài sống phí! Lý do vì sao y sợ hãi câu nói này, vì sao lại cam chịu để hắn ức hiếp, chung quy cũng là vì 'hắn', thậm chí, ngay cả sự hổ thẹn của y lúc này cũng là dành cho người thanh niên mười tám tuổi kia. Hắn chẳng qua chỉ là ỷ vào khuôn mặt này, rồi lợi dụng sự hổ thẹn áy náy của y mà tự tung tự tác.

Hóa ra, từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ có được y, dù chỉ trong phút chốc.

Đêm nay, cả hai người đều mất khống chế, bọn họ tựa như hai con thú đang đấu đá lẫn nhau, thương tổn lẫn nhau.

Mồ hôi lạnh trên người Lý Nguyên Mẫn chảy ròng ròng, y run lên bần bật, giọng nói thều thào, nhưng vẫn ôm cổ hắn mà khóc kể: “A Liệt ơi... Ta đau quá... Ta đau quá...”

Y than khóc trong vô vọng.

Trái tim Nghê Liệt nặng trĩu đến nỗi muốn nổ tung, hắn cắn răng, vội vàng làm cho xong việc. Trong cơn tự ngược và hành xác lẫn nhau này, không ai có thể cảm nhận được một chút sung sướng nào.

Nghê Liệt đanh mặt rời giường: “Người đâu!”

Có một vú già nhanh chóng bước vào chờ lệnh.

“Lấy một sợi xích sắt đến đây.”

Vú già vẫn bình tĩnh như thường, nhận lệnh rời đi. Chỉ chốc lát sau, tiếng leng keng chói tai vang lên, bà ta mang đến một chiếc xích sắt thô to như cánh tay trẻ em.

Nghê Liệt lập tức đen mặt.

Vú già thấy vậy thì hiểu ý, vội vàng quỳ xuống: “Thuộc hạ đáng chết! Lập tức tìm thứ khác.”

Sau một lát nữa, vú già cầm về một sợi xích to bằng ngón tay út, móc xích được rèn vô cùng tinh xảo, bề mặt bóng loáng, sẽ không làm người ta bị trầy thương.

Bấy giờ sắc mặt Nghê Liệt mới hơi dịu lại, hắn đi vào trong giường, dùng xích khóa hai cẳng chân trắng ngần như ngọc của người kia lại trên giường.

Hắn cúi người bảo, “Ông già ngươi trong kinh bây giờ đã bệnh nặng lắm rồi, ta đã sớm truyền tin ngươi vào kinh hầu bệnh cho Chu Đại Võ, sẽ không có một ai biết ngươi vẫn còn bị giam ở nơi này.”

“Một chuyến đi từ Lĩnh Nam đến kinh đô, đường xá xa xôi, ngươi biến mất chừng nửa năm cũng không có gì lạ.” Hắn vuốt ve khuôn mặt y: “Còn việc nửa năm sau sẽ xử trí ngươi như thế nào, cứ xem tâm trạng ta khi ấy mà quyết.”

Người trên giường lẳng lặng nằm đó, ánh mắt trống rỗng, tựa như chết rồi.

Nghê Liệt đứng thẳng dậy, nhìn y một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn mà phất tay áo rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.