Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa

Chương 3: Chương 3




Editor: Tiannn (wattpad WangTiann)

- --

8.

Đối với uy hiếp hoang đường không lí lẽ này, Lăng Kỳ Ý nhịn không được mà bật cười, nghe như tiếng hừ nhẹ, càng giống như đang cười nhạo.

Lăng Kỳ Ý kéo ba vali hành lý đi vào, Tần Thuật Dương lạnh lùng đứng một bên quan sát, không có ý tứ muốn giúp đỡ.

Anh cảm thấy bạn cùng phòng này EQ thấp không đỡ nổi, tự nhủ không nên chấp nhặt với người này. Kí túc xá bố trí theo kiểu trên là giường dưới là bàn học, Tần Thuật Dương nhìn một lúc rồi quay về chỗ mình, anh đến sớm hơn Lăng Kỳ Ý mấy ngày nên đã đồ đạc đã sắp xếp xong hết.

Lăng Kỳ Ý mang theo laptop còn Tần Thuật Dương lại dùng máy tính cây. Lăng Kỳ Ý thở hổn hển bò lên giường, tìm góc độ nhìn xuống màn hình excel trên máy tính của Tần Thuật Dương, cậu nhìn nửa ngày, không nhịn được mà hỏi: “Đây là cái gì thế?”

Một lúc sau Tần Thuật Dương mới trả lời: “Lớp.”

“Gì cơ?”

“Lớp học.”

“Lớp học gì cơ.”

“Học kỳ này phải tự đăng ký lớp.”

“Cậu... cái này lấy ở đâu?”

“Tôi xin học trưởng, bên trong có note, giảng viên nào tốt, môn nào dễ qua để chọn lớp có lợi cho mình nhất.”

Nháy mắt, Lăng Kỳ Ý quên chuyện Tần Thuật Dương có thái độ không tốt với cậu, chân chó mở miệng: “Có thể chia sẻ cho tôi xem với không?”

Tần Thuật Dương trầm mặc thật lâu, sâu kín nói: “Vậy cậu giúp tôi mua cơm.”

Từ góc độ này, Lăng Kỳ Ý chỉ có thể nhìn thấy gáy của Tần Thuật Dương, người nọ chỉ lau tóc khô được một nửa, có một nhúm tóc khô lại, vểnh lên.

“Mua... cơm?”

“Ừ, cái này tôi vất vả lắm mới xin được từ chỗ học trưởng, tôi chia sẻ cho cậu, đổi lại cậu mua cơm mấy ngày cho tôi.”

Lăng Kỳ Ý nghĩ, không phải chỉ là mua cơm giúp mấy ngày thôi sao? Chạy vài ngày đổi lấy “bí kíp chọn lớp”, mua bán này vô cùng có lợi cho cậu. Vì thế, cậu suy tư vài giây liền đáp ứng.

9.

Đợi cho đến lúc Lăng Kỳ Ý biết được nhà ăn nằm ở đâu, cậu mới giật mình phát hiện mình bị hố.

Đại học Đông Thanh nơi nào cũng tốt, trường học rất lớn, từ kí túc xá nam của Lăng Kỳ Ý đến nhà ăn mất tận hai mươi phút đi bộ. Lúc Lăng Kỳ Ý dỡ đồ từ vali ra xong thì cũng đến giờ ăn tối, ánh mắt Tần Thuật Dương u ám rơi lên đỉnh đầu cậu. Lăng Kỳ Ý bị anh nhìn đến da đầu tê dại, không nhịn nổi cất tiếng:

“Đói?”

“Sắp chết đói luôn rồi.”

“Vậy tôi đi mua cơm.” Lăng Kỳ Ý đứng dậy, hoạt động đôi chân tê rần của mình, “muốn ăn gì?”

“Gì cũng được, không kén ăn.”

Thẻ cơm đã nhận lúc báo danh, Tần Thuật Dương đưa thẻ cơm của mình cho cậu, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu rời đi.

Lăng Kỳ Ý vừa xuống tầng đã bị gió nóng bao vây, bấy giờ cậu mới hiểu vì sao Tần Thuật Dương không muốn tự đi đến nhà ăn. Với cái thời tiết này, đợi đến khi đến được nhà ăn thì khẩu vị cũng bay sạch.

Vì hiện tại không phải là thời gian khai giảng chính thức nên nhà ăn chỉ mở có ba bốn cửa, điều này mơ hồ dự báo “chiến tranh” của sinh viên năm nhất sắp “nổ” ra. Lăng Kỳ Ý vừa bước vào cửa nhà ăn đã bị hàng người đứng xếp hàng dọa sợ, nhà ăn còn chưa lắp điều hoà, chẳng mấy chốc cậu đã bị hun đến choáng váng đầu óc.

Cậu đứng ở cuối hàng, một bên xếp hàng một bên nghịch điện thoại dời lực chú ý, mà Tần Thuật Dương căn đúng thời điểm, gửi wechat cho cậu.

Tần Thuật Dương: “Xếp hàng chưa?”

Lăng Kỳ Ý: “Vẫn đang đứng đây, nhiều người quá.”

Tần Thuật Dương: “Ồ.”

Lăng Kỳ Ý: “Nóng chết mất, tôi sắp tan luôn rồi nè.”

Tần Thuật Dương: “Cho cậu biết một chuyện.”

Lăng Kỳ Ý: “Nói.”

Tần Thuật Dương: “Kí túc xá bị mất điện.”

Lăng Kỳ Ý: “?”

Tần Thuật Dương: “Hình như do bị quá tải, công tắc tự động nhảy, dì quản lí kí túc đang gọi người sửa.”

Có một giọt nước dọc theo cằm rơi xuống màn hình điện thoại, Lăng Kỳ Ý bạnh cằm lau nó đi, nhất thời không biết đây là mồ hôi hay nước mắt của mình.

10.

Lăng Kỳ Ý mua cơm xong, theo đường cũ trở về, hiện tại cậu nóng đến nỗi mất cảm giác, khắp người dinh dính, như vừa bị trét một tầng keo dán.

Ký túc xá mất điện như lời Tần Thuật Dương nói, may mà ban nãy cũng bật điều hoà nên bây giờ vẫn còn hơi mát. Tần Thuật Dương nhận lấy xuất cơm thịt cá thơm ngon trong tay cậu, rất có lệ nói một câu “cảm ơn“. Lăng Kỳ Ý ngồi trên ghế, ánh mắt trống rỗng, tựa như vừa trải qua một kiếp nạn.

Cửa phòng bất ngờ bị gõ, hai người ngồi bên trong sửng sốt nhìn nhau một chút, Lăng Kỳ Ý đứng dậy mở cửa, nhận ra đối diện là một cậu bạn cùng lớp.

“Cậu... cậu là Lăng Kỳ Ý?”

“Ừ... là tôi.”

Cậu bạn này lớn lên mày rậm mắt to, Lăng Kỳ Ý dựa vào kí ức, nhớ ra tên của cậu ta— Cố Trạch Bình.

Cố Trạch Bình thò đầu dòm vào trong, thất Tần Thuật Dương đang ngồi im trên ghế, mắt sáng lên: “Tần Thuật Dương ở đây?”

“Ở đây, có chuyện gì không?”

“Không phải đang mất điện sao? Thời tiết nóng như này nên bọn tôi định ra quán net cà phê chơi game một chút...” Cố Trạch Bình luyên thuyên nửa ngày vẫn không vào trọng điểm. Lăng Kỳ Ý đột nhiên nhớ ra Tần Thuật Dương từng nói anh chơi game rất đỉnh, hiểu rõ, gật đầu: “Cậu tới tìm Tần Thuật Dương đúng không? Anh ta ở trong đó, cậu vào đi.”

Nhưng mà dường như Cố Trạch Bình đã “nếm mùi” tính xấu của Tần Thuật Dương, cậu ta vỗ vỗ tóc Lăng Kỳ Ý, nháy mắt kéo gần quan hệ hai người: “Ai nha Lăng Kỳ Ý! Cậu đáng yêu hệt trong ảnh luôn!”

Lăng Kỳ Ý:“?”

“Từ hai tháng trước tôi đã mong được gặp cậu rồi.”

“À...” Lăng Kỳ Ý lỗ tai mềm, không chịu được người khác khen, cậu cười he he, nhất thời có chút đắc ý vênh váo: “Hoá ra tui lại có mị lực lớn đến zậy...”

Cố Trạch Bình khoác vai Lăng Kỳ Ý, không thèm để ý đến chuyện hai đứa ôm ấp nhau nóng đến mức nào, cậu ta chậm rãi ghé sát, thì thầm: “Đúng thế! Tôi thích cậu! Cho nên cậu có thể giúp tôi hỏi Tần Thuật Dương có muốn đi cà phê net với bọn tôi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.