Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 34: Chương 34: Những ngày không có tiểu hoàng thúc




“Hoa Hoa, ” trẫm nhìn người mới trở thành Trạng Nguyên ngồi đằng kia sao chép sách, hỏi: “Ngươi nói tiểu hoàng thúc khi nào mới hồi cung đây, trẫm hơi hơi nhớ y rồi.”

Hoa Phùng Hi: “… Hồi Hoàng thượng, nhiếp chính vương đại nhân chỉ vừa rời kinh thành sáng nay.”

Trẫm thở dài: “Không ngờ tiểu hoàng thúc đã đi lâu như vậy, bảo sao trẫm lại cảm thấy nhớ y.”

Hoa Phùng Hi: “…”

“Vậy ngươi nói tiểu hoàng thúc khi nào mới có thể trở về? Mười ngày sau y có về không?” Trẫm tìm kiếm trên bản đồ, chọt chọt vào chỗ vẽ Giang Nam.

Hoa Phùng Hi: “Nhiếp chính vương đại nhân đi Giang Nam, đi đi về về đã hết một tháng, hơn nữa xử lý án tham ô ở Giang Nam cũng mất không ít thời gian, e rằng không thể về trong mười ngày được.”

Trẫm mếu máo: “Hoa Hoa, ngươi không thể nói theo ý trẫm sao? Trẫm không thèm thích ngươi nữa!”

Hoa Phùng Hi cười khổ một tiếng: “Cho dù Hoàng thượng không vui thần cũng chỉ có thể nói như vậy, nếu không mười ngày sau nhiếp chính vương còn chưa trở về, Hoàng thượng nhất định sẽ trách tội vi thần?”

Trẫm nghĩ nghĩ, hình như cũng đúng, vì thế liền gật đầu: “Ngươi nói có lý, trẫm không giận ngươi nữa, ừm, Hoa Hoa, bộ dạng ngươi thật đẹp mắt.”

Hoa Phùng Hi: “…” Sao lại nhảy sang đề tài này rồi?

“Nhưng so với tiểu hoàng thúc vẫn kém hơn một chút.” Trẫm chống cằm tiếp tục chọt chọt bản đồ, nghĩ xem có thể trốn xuất cung tìm tiểu hoàng thúc hay không, ây da, ý kiến này hay nè

Hoa Phùng Hi: “…”

Muốn biết nguyên nhân của việc này thì phải ngược thời gian về ba ngày trước.

Hôm đó trẫm bị bắt dậy sớm thượng triều, vất vả lắm mới tỉnh táo đã nhìn thấy tiểu hoàng thúc mặt đen thui ngồi trên nhuyễn tháp, bên cạnh còn đặt một bức tín đã được mở ra.

Trẫm rửa mặt đánh răng chải tóc đội tiểu long quan xong liền nhào lên đùi tiểu hoàng thúc làm nũng chơi xấu lăn lăn lăn, ý định khiến cho y cười một cái, nhưng cuối cùng lại thất bại, trẫm thật phiền muộn.

“Ninh nhi, ta phải đi xa một thời gian.”

Lời tiểu hoàng thúc giống như một trận sấm sét thật lớn, ầm vang một tiếng bổ trẫm cháy đen thui, trẫm ngốc, “Tiểu hoàng thúc, ngươi không cần trẫm nữa sao?”

“Nói bậy bạ gì đó, ” tiểu hoàng thúc dở khóc dở cười ôm trẫm lên ngồi cạnh y, nói tiếp: “Giang Nam có chuyện, ta nhất định phải đến đó.”

Trẫm nhíu mày mở miệng, “Vì sao nhất định phải là ngươi đi?”

Tiểu hoàng thúc đưa tín cho trẫm, nói: “Từ xưa Giang Nam là vùng đất giàu có nhất, lần này tuôn ra án tham ô, quan viên lớn nhỏ liên lụy vào nhiều không đếm xuể, ” dừng một chút, tiểu hoàng thúc xoa đầu trẫm nói tiếp: “Ninh nhi vừa mới đăng cơ, cho dù trong triều có quan viên tiên hoàng lưu lại, nhưng những địa phương xa kia ít người quản chế, chuyện lần này ngoài ta không ai có thể xử lý được, dù sao ta cũng là nhiếp chính vương.”

Trẫm mở tín ra xem một lúc lâu, ừm, chữ rất nhiều, không hiểu hết được, nhưng tiểu hoàng thúc nói trẫm cũng nắm được sơ qua, cũng vì hiểu được, cho nên không biết nói gì.

“Sao? Lại mất hứng rồi?”

Trẫm quăng tín qua một bên, thở dài, “Những người đó thật xấu, tham nhiều bạc như vậy, dân chúng Giang Nam nhất định rất khổ cực.” Trẫm lại nhìn tiểu hoàng thúc: “Còn phiền phức bắt ngươi phải xuất cung, tiểu hoàng thúc, ngươi không được lưu tình cho những kẻ này, nhất định phải trừng phạt thật nặng.” Hừ, cho các ngươi tham lam này!

Sắc mặt tiểu hoàng thúc tốt hơn, “Việc này không cần ngươi nói ta cũng sẽ làm, Ninh nhi trưởng thành rồi, đã có phong phạm đế vương.”

Được khích lệ, trẫm kiêu ngạo ưỡn ngực, đương nhiên phải có phong phạm đế vương rồi, trẫm là Hoàng đế đó! Đúng! Chính là như vậy!

“Lần này ta muốn âm thầm đến Giang Nam, không thể dể bọn chúng nghe được phong phanh, ” tiểu hoàng thúc nói: “Khâm sai ngoài sáng(1) ngươi vẫn phải hạ chỉ.”

Trẫm gật gật đầu: “Kia tiểu hoàng thúc đã chọn được ai chưa? Có cần cho người bảo hộ ngươi không?”

“Không cần phái người bảo hộ ta, ” tiểu hoàng thúc trầm ngâm một hồi, nói: “Về phần khâm sai kia, phái Đại Lý tự Lưu Tung đi, người này khéo đưa đẩy, trong lòng biết tính toán, là người thích hợp nhất, lại để cho lão Nhị nhà Tể tướng dẫn năm trăm binh hộ tống.”

Chỉ đăng tại: //u./

Trẫm chớp chớp mắt: “Vậy tiểu hoàng thúc khi nào xuất phát?”

“Càng nhanh càng tốt.”

Tuy rằng tiểu hoàng thúc nói càng nhanh càng tốt, nhưng cũng phải chuẩn bị, chẳng hạn như sắp xếp người ám sát tiểu hoàng thúc khiến y không thể không ở trong thâm cung dưỡng thương dăm ba tháng, lại nói trẫm phải chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon cho y mang theo, tóm lại, trẫm bề bộn nhiều việc, tiểu hoàng thúc cũng bề bộn nhiều việc.

Cho nên, đợi đến khi mọi chuyện chuẩn bị xong, hôm nay tiểu hoàng thúc mới xuất phát.

Trẫm không muốn, cực kỳ không muốn!

“Ai…” Trẫm vuốt đi vuốt lại bản đồ, lại nhớ tiểu hoàng thúc.

“Hoàng thượng, ” lúc này Hoa Phùng Hi thu giấy bút, rửa tay, lấy một cái khăn ướt đến bên cạnh trẫm, vừa nhẹ nhàng lau mặt cho trẫm vừa nói: “Đến lúc đi thăm ‘nhiếp chính vương’ rồi(2).”

Trẫm ngửa mặt lên để Hoa Phùng Hi lau mặt, rồi để hắn lau tay cho trẫm, xong xuôi mới rầu rĩ nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem ‘tiểu hoàng thúc’.” Ai cũng không thể ngăn được oán niệm của trẫm!

Hoa Phùng Hi mỉm cười, trẫm không khỏi ở trong lòng thán một tiếng, vì sao trẫm không đẹp như vậy chứ? Những ai đẹp hơn trẫm đều là kẻ xấu! Trừ tiểu hoàng thúc!

Từ sau khi tiểu hoàng thúc rời đi, trẫm cảm thấy ngày trôi qua càng lúc càng buồn chán. Một hôm trẫm vẽ hình tiểu hoàng thúc lên quyển vở Tiểu Lục Tử chuẩn bị, đếm đếm, đã bốn mươi tám ngày rồi, tiểu hoàng thúc vẫn chưa về.

“Hoa Hoa, đã hơn một tháng rồi, sao tiểu hoàng thúc vẫn chưa trở về?”

Hoa Phùng Hi ngồi yên sửa sang thư quyển, đáp, “Hồi Hoàng thượng, trong thư nhiếp chính vương đại nhân có nói nhiều nhất hai tháng sau sẽ trở về.”

“Còn những hai tháng, ” trẫm nhăn mặt: “Trẫm còn phải vẽ bao nhiêu tiểu nhân đây, khó vẽ lắm đó.”

Hoa Phùng Hi: “… Sao người nhất định phải vẽ tiểu nhân?”

“Trẫm chính là muốn vẽ tiểu hoàng thúc!”

Hoa Phùng Hi: “…” Cho nên mấy hình đen đen kia là nhiếp chính vương? Sao hắn không nhìn ra hả?

“Hoa Hoa, ” trẫm đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Ngươi mỗi ngày đều ở nơi này, trong Hàn Lâm viện không có ai nói gì sao?”

Trẫm bình tĩnh nhìn hắn, hắn sửng sốt, sau đó cười lên: “Tất nhiên là không, có thể cùng Hoàng thượng, là phúc của vi thần.”

Trẫm chớp chớp mắt: “Hoa Hoa, sao ngươi lại nói dối? Ngươi phải biết nói dối trẫm là tội khi quân.”

Hoa Phùng Hi sửng sốt, dường như không đoán được trẫm sẽ nói ra những lời này, trẫm nghiêm túc: “Trẫm nghe Tiểu Lục Tử nói hết rồi, có vài người trong Hàn Lâm viện nói mấy lời rất khó nghe, trẫm biết ngươi không quan tâm, nhưng trẫm không thể làm như không biết.”

Không đợi Hoa Phùng Hi đáp lời, trẫm lại nói: “Trong Hàn Lâm viện đều là lương đống chi tài(tài năng trụ cột) của Đại Triệu, nếu chỉ vì chuyện nhỏ này mà sinh ra lòng đố kị ghen ghét như vậy, có thể không dùng bọn họ nữa.”

Hoa Phùng Hi cười khổ: “Có thể hầu hạ bên người Hoàng thượng không phải chuyện nhỏ, bất mãn trong lòng họ có thể thông cảm được, vi thần hiểu rõ điều này.”

Trẫm rất kinh ngạc: “Vậy là sao, bọn họ đều thích hầu hạ bên cạnh trẫm?”

“…” Vấn đề này, Hoa Phùng Hi hình như không biết phải trả lời như thế nào.

Trẫm sờ sờ cằm, trong lòng rất vui mừng, ây da, thì ra trẫm lại được hoan nghênh như vậy nha trẫm rất cao hứng ()/

Một ngày lại một ngày trôi qua trong tiếng oán hận lải nhải của trẫm, tin tức của tiểu hoàng thúc từng phong từng phong được đưa đến, khâm sai cũng thường xuyên truyền tin về, trẫm ngày ngày đếm đầu ngón tay, tựa như những vì sao ngóng trông mặt trăng chờ tiểu hoàng thúc trở về.

“Hoàng thượng.” Tiểu Lục Tử tiễn Hoa Hoa đã trở lại dịch đến bên người trẫm, biểu tình kì lạ, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Trẫm vừa ăn điểm tâm vừa nói: “Có chuyện gì nói đi, trẫm nghe đây.”

Tiểu Lục Tử nói: “Vậy nô tài cả gan nói ra, Hoàng thượng nghe xong đừng tức giận.”

Hứng thú của trẫm bị khơi dậy, “Được rồi, trẫm đồng ý, ngươi nói đi.”

“Nô tài cảm thấy quan hệ giữa người và Hoa đại nhân quá mức thân mật, “Tiểu Lục Tử mặt nhăn như hoa cúc, “Điểu này không tốt cho cả người và Hoa đại nhân.”

Trẫm sửng sốt: “Vì sao?”

“Người nghĩ mà xem, người chỉ từng gặp Hoa đại nhân một lần lúc xuất cung ngày đó, cho dù hắn hiện tại đã làm quan, người vẫn không hiểu rõ về hắn,” Tiểu Lục Tử đau khổ: “Hoàng thượng, nếu Hoa đại nhân có ý nghĩ xấu thì phải làm sao đây?”

Trẫm càng sửng sốt, “Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

Tiểu Lục Tử chớp chớp mắt: “Này không phải rất bình thường sao, nô tài thân là đại tổng quản của Hoàng thượng, tất nghiên phải suy nghĩ cho người, như vậy mới có thể hầu hạ người thật tốt.”

Trẫm nhịn không được mà vui vẻ, “Tiểu Lục Tử, ngươi nghĩ quá nhiều rồi, Hoa Hoa là người như thế nào tiểu hoàng thúc đã sớm cho tra xét, nếu không ngươi nghĩ y sẽ mặc kệ hành vi của trẫm sao? Ngươi đó, nên suy xét kỹ càng hơn.”

Tiểu Lục Tử mặt càng nhăn tợn.

Hôm nay là ngày thứ năm mươi tiểu hoàng thúc rời đi.

Trẫm nằm trong chăn rồng nhỏ, trên trán đắp khăn lông ướt, uống nước gừng đường rồi mà vẫn không ngừng hắt xì, hắt xì đến đau đầu.

“Hoàng nhi, con khó chịu chỗ nào?” Mẫu hậu ngồi ở bên giường, mặt đầy lo lắng, cầm khăn lau mồ hôi cho trẫm.

Trẫm cực kỳ ủy khuất cọ cọ lên người mẫu hậu, “Mẫu hậu, trẫm đau, cả người đều đau.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Tiểu Lục Tử, nhanh, nhanh đi gọi Thái y.” Mắt mẫu hậu đỏ lên, trẫm đau lòng, “Mẫu hậu, người đừng lo lắng, trẫm vừa mới uống thuốc, không có chuyện gì đâu.”

Mẫu hậu lau nước mắt: “Ngươi đó, mãi không khiến mẫu hậu bớt lo, trời nóng như vậy mà vẫn có thể bị cảm lạnh được, mẫu hậu phải làm sao bây giờ.”

Trẫm chột dạ nhìn Tiểu Lục Tử bị đánh bản tử, không dám nói.

“Được rồi, đừng nhìn hắn, mẫu hậu biết hết rồi,” mẫu hậu chọc chọc trán trẫm: “Về sau không được ham lạnh cầm băng chơi nữa, lần này là do mấy người Tiểu Lục Tử chiếu cố không chu toàn, phải phạt để bọn họ ghi nhớ.”

Trẫm cười hì hì, cảm thấy mũi đã thông hơn lúc nãy.

“Nhiếp chính vương cũng thật là, ngươi bệnh thành như vậy mà y cũng không chịu đến thăm” Không hiểu sao mẫu hậu lại tự nhiên nghĩ tới, “Hoàng nhi, ngươi giờ tốt lắm, ngươi so với y đúng là không có gì(không nặng).”

“… Tiểu hoàng thúc bị thương mà.” Trẫm nháy mắt, trong lòng khó chịu, chuyện tiểu hoàng thúc âm thầm xuất cung trẫm không dám nói cho mẫu hậu, chuyện này cũng chỉ còn ngoại công và Tả tướng biết, hiện tại mẫu hậu nói như vậy có nghĩa là ấn tượng với tiểu hoàng thúc đã tệ hơn.

Mẫu hậu trừng mắt: “Y đã dưỡng thương thời gian dài như vậy, chẳng lẽ vẫn còn chưa tốt lên?”

Trẫm yếu ớt cãi lại: “Một kiếm kia thiếu chút nữa đã đâm thủng (thương tổn) ngực tiểu hoàng thúc, Thái y nói cần phải tĩnh dưỡng nửa năm một năm mới được.”

Mẫu hậu lại chọc chọc trẫm, “Tiểu hoàng thúc tiểu hoàng thúc, chỉ có tiểu hoàng thúc tốt thôi, còn mẫu hậu thì ném qua một bên.”

Trẫm cuống lên, vội vàng làm nũng: “Trẫm thích mẫu hậu nhất, cho dù có thêm bảy tám tiểu hoàng thúc cũng không so được với mẫu hậu! Thật đó! Trẫm không nói dối đâu!”

Mẫu hậu nghe xong cong mắt cười rộ lên, trẫm nhẹ nhàng thở ra, dỗ được người rồi.

Aiz, mẫu hậu giống như tiểu hài tử vậy, so với trẫm còn khó dỗ hơn

Hắt xì ——

Trẫm lại hắt xì một cái, lại chui sâu thêm vào tiểu long bị, aiz, trẫm khi nào mới khỏe lại đây? Thuốc Thái y kê rất đắng, nếu Tiểu Bạch không xuất cung thì tốt rồi

Trẫm muốn khóc ┭┮﹏┭┮

Trẫm hôm nay thật vui, rất rất vui, cho nên trẫm ở trên tiểu long sàng lăn lăn lăn, không cẩn thận lăn cho Đông châu trên tiểu long quan rơi xuống… Ừm, mặc dù hơi đau lòng, nhưng trẫm vẫn cực kỳ cao hứng.

“Tiểu Lục Tử, trẫm thật cao hứng.”

Tiểu Lục Tử lau mồ hôi cho trẫm, lại bưng trà đến, “Hoàng thượng, người đã nói câu này mấy chục lần rồi, còn nữa, hôm nay người đã làm hỏng mất tiểu long quan yêu thích nhất, cũng đã không cẩn thận quăng vỡ mấy đồ rửa bút và giá bút rồi.”

Trẫm hào phóng khoát tay: “Không sao, mấy thứ kia trẫm không thiếu.”

“Nhưng chúng đều là đồ nhiếp chính vương đưa cho người.”

Trẫm trong lòng tê rần nhưng vẫn ra vẻ hào phóng: “Không sao, về sau tiểu hoàng thúc nhất định sẽ đưa thêm cho trẫm, hỏng một hai cái không thành vấn đề.”

Tiểu Lục Tử triệt để yên lặng, trẫm lại ha ha cười lên, “Tiểu Lục Tử, năm ngày nữa tiểu hoàng thúc sẽ trở về, trẫm thật cao hứng.”

Tiểu Lục Tử: “…”

Đúng vậy, chỉ còn năm ngày nữa tiểu hoàng thúc sẽ hồi cung, án tham ô ở Giang Nam cũng đã xử lý xong xuôi, một loạt quan viên lớn nhỏ bị thay đổi, vị khâm sai trẫm phái đi vô cùng dũng mãnh, cầm kim bài trẫm ban chém tám mươi bảy người, diệt tộc mười ba, còn lại toàn bộ sung quân, người tham gia án tham ô lần này đều bị bắt hết một lượt.

Lúc án tham ô lộ ra có rất nhiều thứ trẫm không biết, nhưng có ngoại công và Tả tưởng đây, nên tuy trong triều cũng rung chuyển một phen nhưng cũng không nhấc lên sóng to gió lớn gì, thay vào đó nhân cơ hội này hạ bệ mấy lão thần không thành thật. Trẫm vui mừng nhưng đồng thời cũng cảm thấy mất mát khổ sở, nhất là lúc Thập ngũ hoàng đệ nói với trẫm về vấn đề này, trong lòng trẫm lại càng mất mát.

Chỉ đăng tại: //u./

Rõ ràng trẫm mới là hoàng đế, tại sao Thập ngũ hoàng đệ còn biết nhiều hơn trẫm? Rõ ràng trẫm cũng thượng triều nghe các vị văn võ bá quan nói, tại sao lại không hiểu được nhiều như Thập ngũ hoàng đệ? Đả kích này quá lớn, trẫm bị tổn thương rồi.

Nhưng đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là tiểu hoàng thúc sắp trở về rồi. Y rời đi ba tháng, trẫm chờ đến nát tâm. Ừm, đổi lại họa kỹ của trẫm tiến bộ rất nhiều, tối thiểu có thẻ vẽ tiểu hoàng thúc càng ngày càng giống. Đây là Hoa Hoa nói, trẫm không hề khoa trương đâu nha.

Bốn ngày, ba ngày, hai ngày…

Ngay tại lúc trẫm trộm sai Tiểu Lục Tử chuẩn bị thiết yến hoan nghênh tiểu hoàng thúc hồi cung, một tin tức được truyền về, buồn thay lần này lại là tin xấu, trẫm vừa nghe đã nhịn không được khóc to.

“Ôi chao tiểu tổ tông của ta, người đừng khóc mà, nếu khóc hỏng thì phải làm sao đây?” Tiểu Lục Tử vội đến vò đầu bứt tai, không ngừng lau nước mắt cho trẫm: “Nếu để Thái hậu và mấy vị đại nhân tiền triều biết, chuyện này sẽ thành dã tràng xe cát mất.”

Trẫm sửng sốt, đúng vậy, không có người khác biết tiểu hoàng thúc đã xuất cung, nếu bây giờ trẫm biểu hiện mình mất hứng buồn khổ như vậy, không phải sẽ khiến người hoài nghi sao?

Trẫm nhanh chóng cố gắng ngừng khóc, nhưng được một lúc sau, trẫm lại muốn khóc, tiểu hoàng thúc bị thương nặng như vậy, trẫm rất lo lắng. Trong lòng trẫm khó chịu, nước mắt không nhịn được mà tuôn rơi.

“Sẽ không có chuyện gì đâu Hoàng thượng, nhiếp chính vương đại nhân cát nhân tất có thiên tướng, nhất định sẽ không sao.” Tiểu Lục Tử lại nói: “Hơn nữa, còn có hộ vệ mà, hộ vệ bên người ngài ấy không đơn giản đâu.”

Trẫm hít hít mũi, thút thít: “Nhưng đến cả Tam Sinh cũng bị thương, nhất định bọn họ đã gặp phải người rất lợi hại… Không biết bây giờ tiểu hoàng thúc thế nào rồi…”

Tiểu Lục Tử mếu máo, không biết nên nói cái gì cho phải.

Từ khi biết được tiểu hoàng thúc bị thương, cả người trẫm đều khó chịu, ăn cái gì cũng cảm thấy vô vị, không có sức làm bất cứ chuyện gì, ngay cả kim nguyên bảo cũng không thể cứu vớt được trái tim đang tan nát của trẫm.

“Hoàng thượng sao lại khó chịu?”

Trẫm nhìn Hoa Hoa đang sửa sang hồ sơ bên cạnh, lười biếng lắc đầu: “Trẫm tốt lắm.”

“Vậy Hoàng thượng có đói bụng không?”

Trẫm ngáp một cái: “Không.”

“Hoàng thượng, người chắc cũng mệt mỏi rồi, có muốn nghỉ ngơi một lát không?”

Trẫm nằm nhoài lên bàn, ngón tay vẽ loạn trên bản đồ, “Trẫm không sao, Hoa Hoa, ngươi cứ làm việc của mình đi, không cần để ý đến trẫm.”

Hoa Phùng Hi không nói gì nữa.

Trẫm nghĩ nghĩ, lại nói: “Hoa Hoa, ngươi có thể gảy đàn không?”

“… Một chút.”

“Vậy ngươi gảy cho trẫm nghe đi, trẫm đang rất buồn.”

Hoa Phùng Hi ứng thanh đáp vâng, Tiểu Lục Tử đưa đàn tới, hắn (Hoa Phùng Hi) liền rửa tay châm hương, chuyên tâm gảy đàn.

Trẫm nghe tiếng đàn, chậm chạp ngáp một cái, lại nhìn nếp gấp trên bản đồ, chốc lát đã ngủ.

Ngày tiếp ngày trôi qua, còn ba ngày nữa khâm sai sẽ về tới kinh thành, tiểu hoàng thúc vẫn không có tin tức gì. Trong lòng trẫm cực kì lo lắng, nhưng không có biện pháp xuất cung tìm y, chỉ đành ở trong cung buồn bã chờ.

“Hoàng thượng, người ăn một chút đi, nhing người gầy đi này.”

Trẫm lắc đầu: “Trẫm không muốn ăn.”

“Thái hậu đã phái người tới hỏi, nếu người vẫn cứ không chịu ăn, Thái hậu biết được thì phải làm sao?” Tiểu Lục Tử gắp chút thức ăn đặt trước mặt trẫm, “Đây đều là những món Hoàng thượng thích, cho dù không muốn ăn thì người vẫn nên cố dùng một ít đi, nếu đói đến sinh bệnh, lúc nhiếp chính vương trở về phải làm sao?”

Trẫm mếu máo muốn khóc, “Ai biết tiểu hoàng thúc khi nào trở về? Tiểu Lục Tử, ngươi nói có phải y ngại trẫm phiền toái nên không cần trẫm nữa không? Không phải y đã chuẩn bị hồi cung rồi sao?”

Tiểu Lục Tử vội vàng nói: “Hoàng thượng, người nghĩ nhiều rồi, nhiếp chính vương đại nhân đối với người rất tốt mà, sao có thể không chịu về cung được chứ?”

“Vậy ngươi nói tại sao y lại không chịu trở lại?”

Tiểu Lục Tử mặt nhăn thành đóa hoa cúc, làm sao hắn biết được chứ? Nếu biết thì hắn đã không phải là Tiểu Lục Tử! Mà là Đại Lục Tử!

Cứ vậy mấy ngày trôi qua, cuối cùng trẫm cũng đổ bệnh. Chuyện này lập tức kinh động đến mẫu hậu, Tiểu Lục Tử lại bị đánh đòn.

Trẫm cảm thấy rất có lỗi với Tiểu Lục Tử, suy cho cùng đều là do trẫm liên lụy hắn.

“Hoàng nhi, ngươi muốn mẫu hậu đau lòng chết sao.” Mẫu hậu khóc ròng, trong lòng trẫm cực kỳ khó chịu nhưng lại không thốt nên lời.

“Sao vẫn không thấy nhiếp chính vương?” Sau khi đút trẫm uống thuốc, mẫu hậu lại bắt đầu tức giận, “Ngươi đã đổ bệnh lần thứ hai rồi, vậy mà y vẫn không chịu đến thăm ngươi?”

Hiện tại trẫm rất sợ nghe nhắc đến tiểu hoàng thúc, giờ vừa nghe thấy trẫm cũng bật khóc, “Mẫu hậu, tiểu hoàng thúc đang còn dưỡng thương mà…” Oa oa oa, trước kia là giả, hiện tại là thật, không biết tiểu hoàng thúc đã khỏe hơn chưa

“Cho dù thương nặng hơn nữa cũng phải đến thăm chứ, mẫu hậu thấy y…”

“Nhiếp chính vương giá lâm —— “

Trẫm sửng sốt, lời nói dang dở của mẫu hậu cũng bị nghẹn lại.

Tiểu Lục Tử vặn vẹo cái mông bị thương chạy vào, vui sướng nói: “Hoàng thượng, Thái hậu, nhiếp chính vương đại nhân đã đến rồi.”

Tinh thần chấn động, đột nhiên trẫm cảm thấy mình đã khỏe rồi.

Chú thích:

(1) Khâm sai ngoài sáng: Tiểu hoàng thúc đi âm thầm không ai biết, nên cần có một vị khác (khâm sai) được thông cáo cho tất cả mọi người biết vị này sẽ đứng đầu đoàn đến xử lý tham ô.

(2) Nhiếp chính vương giả vờ bị ám sát nên cần phải dưỡng thương, tức thời gian này không cần lộ mặt. HPH nói đi thăm nhiếp chính vương là để làm ra vẻ…

Mn không hiểu chỗ nào cứ cmt t sẽ giải thích kĩ hơn. Tự nhiên thấy mình chú thích vớ vẩn ghê =))))))

Mn thấy lỗi chính tả câu cú… thì nhớ comt cho t nha.

Mn ấn vào mấy link Shorte đầu mục lục ủng hộ t nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.