Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 35: Chương 35: Thắng tiểu hoàng thúc một trận rồi




Hai mắt trẫm tỏa sáng nhìn chằm chằm về phía cửa không dám chớp.

“Hoàng thượng, Thái hậu.”

Vừa nghe được âm thanh này trẫm chỉ muốn xốc chăn chạy đến, nhưng lại bị mẫu hậu cản lại khiển trách: “Đã bệnh thành như vậy rồi, còn không chịu nằm yên? Nếu con còn dám lộn xộn, mẫu hậu sẽ cho người cột con vào giường.”

Tiểu hoàng thúc cuối cùng cũng lộ mặt ra, “Thái hậu nói đúng, thân thể Ninh nhi tôn quý, nên cẩn thận dưỡng bệnh thì hơn.”

Trẫm vừa thấy tiểu hoàng thúc đã cảm thấy muốn khóc, tiểu hoàng thúc gầy đi nhiều quá, sắc mặt cũng không tốt, vậy mà y vẫn vội vàng vào cung, không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ cực rồi.

Tiểu hoàng thúc ngồi trên ghế, khóe miệng mỉm cười nhìn trẫm, trong lòng trẫm chua xót nhưng không dám biểu hiện ra trước mặt mẫu hậu, chỉ đành cố nén để bản thân không bật khóc.

“Nhiếp chính vương đã khỏe chưa?” Mẫu hậu cuối cùng cũng quay sang nhìn tiểu hoàng thúc: “Chuyện thích khách đã xử lý xong? Thân thể nhiếp chính vương không tốt, không nên để mình quá mệt mỏi.”

Chỉ.đăng.tại: //u./

Trẫm liếc nhìn tiểu hoàng thúc, biểu tình y không hề thay đổi, nhàn nhạt nói: “Khiến Thái hậu bận tâm rồi, bổn vương hiện nay đã khỏe, tạ ơn Thái hậu ban thuốc.”

Trẫm thật sự không muốn nghe hai người nói mấy câu khách sáo như vậy, bèn ôm mẫu hậu cọ cọ làm nũng: “Mẫu hậu mẫu hậu, trẫm muốn ăn như ý cao người làm “

Mẫu hậu sửng sốt, tiếp theo đó là vui vẻ: “Hoàng nhi muốn ăn?”

Trẫm vội vàng gật đầu: “Muốn ăn, nhưng chỉ muốn ăn bánh mẫu hậu làm, những người khác làm hương vị không giống.”

“Được được được, mẫu hậu đi làm cho con ngay đây, ” mẫu hậu xoa xoa bàn tay nho nhỏ của trẫm, đứng lên nói với tiểu hoàng thúc: “Bản cung đi trước, làm phiền nhiếp chính vương chiếu cố hoàng nhi.”

Tiểu hoàng thúc đứng lên theo: “Ninh nhi thông minh đáng yêu như vậy, sẽ không phiền.”

Hai người lại một phen khách sáo, trẫm rụt cổ lại mặt đỏ hồng, ai nha, tiểu hoàng thúc khen trẫm thông minh đáng yêu đó hí hí hí, trong lòng ngọt như ăn đường vậy

Mẫu hậu quay sang cười với trẫm rồi mới rời đi, Tiểu Lục Tử cũng nhanh chóng đổi hết cung nhân ra ngoài, tự mình lết cái mông đau dâng trà bánh lên sau đó cũng lui ra khỏi điện, đứng ở cửa canh gác. Bởi vì lát nữa mẫu hậu sẽ lại đến, cho nên cần người thông báo trước.

Chờ đến khi tất cả đều lui ra hết, trẫm cuối cùng cũng nhịn không nổi mà rơi nước mắt, tiểu hoàng thúc đến ngồi cạnh tiểu long sàng, vừa lau nước mắt cho trẫm vừa nói: “Sao lại khóc? Ai bắt nạt ngươi?”

Trẫm đứng lên, “Tiểu hoàng thúc, ngươi nhanh nằm xuống đi, để trẫm xem thương thế của ngươi… Sao lại bị thương? Không lẽ là thích khách? Bọn chúng cũng quá to gan rồi.”

Tiểu hoàng thúc một tay nhét trẫm nằm lại vào chăn: “Ninh nhi đừng lo lắng, chỉ là xây xát ngoài da, đã gần khỏi hẳn rồi.”

Trẫm hừ một tiếng, “Tiểu hoàng thúc, ngươi đừng lừa trẫm, trong thư Tiểu Bạch nói hết rồi, trẫm đều biết, may mắn có Tiểu Bạch đi cùng, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, trẫm sẽ ân hận cả đời.”

Tiểu hoàng thúc sửng sốt, cười khổ nói: ” Phương Bạch Liên này đúng là nghe lời ngươi, được rồi, chỉ là bị người ta đâm một đao, cũng không phải chuyện lớn.”

Trẫm trừng lớn mắt: “Đâm một đao? Bị thương ở đâu?” Nói xong đã muốn cởi y phục tiểu hoàng thúc ra kiểm tra, “Nhanh truyền Thái y, trẫm lo lắng.”

Tiểu hoàng thúc: “… Ninh nhi đây là lừa ta?”

Móng vuốt của trẫm cứng lại, ngẩng đầu đáng thương hề hề nói: “Trẫm chỉ là thuận miệng nói một câu, không ngờ lại là sự thật, cũng không thể trách trẫm.”

Tiểu hoàng thúc mỉm cười: “Nói đi, ai dạy ngươi?”

“Không ai dạy cả…” Trẫm xoắn tiểu kim long trên chăn rồng nhỏ, “Thực sự chỉ là thuận miệng… A a a đừng chọc trẫm ngứa, trẫm nói, trẫm nói.” Tiểu hoàng thúc thu tay lại nhìn trẫm ngọ ngoạy: “Trẫm thấy Hoa Hoa làm, sau đó trẫm chỉ thuận miệng nói theo, không ngờ tiểu hoàng thúc lại tin… Tiểu hoàng thúc, ngươi chỉ ra ngoài một lần mà đã ngốc đi rồi.”

Tiểu hoàng thúc: “…”

“Hoàng thượng, ” Tiểu Lục Tử cúi đầu tiến vào, “Thái Hậu nương nương phái người đưa như ý cao tới, nói trong cung có việc, không thể lại đến thăm người.” Nói xong đặt như ý cao lên bàn.

Trẫm sửng sốt, vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra.

“Là An Văn quận chúa… Không biết tại sao nàng lại chạy đến Từ An cung làm ầm ĩ, may mà lúc đó Thái hậu nương nương không ở, nếu không…” Tiểu Lục Tử nói xong lau mồ hôi.

Trẫm nhíu mày, vội vàng muốn xuống giường, nhất định là đại hoàng tẩu đã thả An Văn, chỉ cần có đại hoàng tẩu ở đó, mẫu hậu sẽ không thể phạt nặng An Văn được. Nếu lại để mẫu hậu chịu kinh hách, trẫm sẽ hối hận chết mất.

“Ninh nhi, thân thể ngươi không tốt, vẫn nên…”

Trẫm đánh gãy lời nói của tiểu hàng thúc, “Trẫm chỉ là vì lo lắng cho ngươi nên mới không có tinh thần, hiện tại đã tốt hơn nhiều, nếu không đến xem trẫm sẽ lo lắng. An Văn trừ trước đến nay đều không biết lớn nhỏ, lại có đại hoàng tẩu ở đó, trẫm sợ mẫu hậu chịu thiệt.”

“Hoàng Thượng, ” Tiểu Lục Tử yếu ớt nói: “Nghe nói Thập công chúa bị đánh.”

Trẫm sửng sốt, “Bị An Văn đánh?”

“Đúng…”

“Sao không nói sớm?” Trẫm giờ rất tức giận, Doanh nhi muội muội từ nhỏ luôn nhu thuận nghe lời, chưa bao giờ gây chuyện, vậy mà An Văn lại dám bắt nạt nàng, đúng là quá đáng.

“Tiểu hoàng thúc, ngươi ở trong này nghỉ ngơi, gọi Tiểu Bạch đến hầu hạ, ” trẫm nhẹ tay nhẹ chân kéo tiểu hoàng thúc nằm lên long sàng, đắp chăn cẩn thận, “Đây là mệnh lệnh, tiểu hoàng thúc ngươi nhất định phải nghe lời!”

Tiểu hoàng thúc dở khóc dở cười: “Vâng vâng vâng, ta nghe.”

Trẫm vừa lòng gật gật đầu, hôn hôn tiểu hoàng thúc, lại cầm theo hai chiếc như ý cao mẫu hậu làm, sau đó hùng hùng hổ hổ khí phách hiên ngang gọi Tiểu Lục Tử mang theo một hai ba bốn năm sáu bảy cung nhân đi Từ An cung.

Trẫm thật là bá khí trắc lậu! Hừ! Hừ hừ!

Đến cửa Từ An cung, trẫm vịn Tiểu Lục Tử bước xuống long liễn, dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, bên trong yên tĩnh đến kì lạ.

Trẫm nghi hoặc, “Chẳng lẽ là mẫu hậu đã giải quyết xong hết rồi?”

Tiểu Lục Tử lắc đầu, đầy mặt mờ mịt: “Không ai thấy có người rời đi.”

Trẫm cũng không tiếp túc suy nghĩ lộn xộn nữa, chân nhỏ vội vàng chạy vào trong, Tiểu Lục Tử quy củ hô một tiếng “Hoàng Thượng giá lâm” sau đó cũng chạy theo vào.

Bên trong Từ An cung cực kì yên lặng, trẫm nhìn lên, mẫu hậu đang ngồi ở thượng tọa, thần sắc lạnh nhạt, phía dưới là đại hoàng tẩu khóc như mưa đang quỳ, còn có An Văn bị bịt miệng trói lại bên cạnh.

“Hoàng nhi sao lại đến đây?” Mẫu hậu thấy trẫm thì rất kinh ngạc, “Mau đến đây ngồi nghỉ một chút, con đang bị bệnh, nếu lại nặng thêm thì biết làm sao? Người đâu, truyền Thái y.”

Trẫm ngồi cạnh mẫu hậu trấn an người, “Mẫu hậu người đừng lo lắng, trẫm không việc gì, Doanh nhi muội muội đâu?”

“Nam ma ma đang thoa thuốc cho nàng, ” mẫu hậu nói xong hung hăng trừng mắt nhìn An Văn đang dãy dụa dưới kia, “Nếu chăm sóc không tốt, e là mặt tiểu Thập sẽ có sẹo.”

“Nghiêm trọng như vậy?” Trẫm hiện tại rất muốn đánh An Văn một trận, lớn như vậy rồi mà vẫn luôn bắt nạt một tiểu cô nương mới sáu tuổi, còn ra thể thống gì?

Trẫm chưa kịp nói gì, dại hoàng tẩu đang hu hu khóc đã mở miệng trước: “Hoàng Thượng, Thái Hậu, An Văn chỉ là lỡ tay, không phải cố ý, khẩn cầu Hoàng Thượng tha thứ cho nó.”

Trẫm chỉ biết Doanh nhi muội muội bị đánh, nhưng lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhìn về phía mẫu hậu, mẫu hậu khoát tay: “Nhà lão đại, trước ngồi đi. Người đâu, còn không mau đỡ Đại hoàng tử phi đứng lên.” Cung nhân theo lời đến đỡ đại hoàng tẩu dậy, tuy rằng không muốn nhưng nàng cũng không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục nhìn An Văn đang dãy dụa trên mặt đất mà rơi nước mắt.

Chỉ.đăng tại: //u./

“Hoàng huynh.” Doanh nhi muội muội nhỏ giọng hành lễ với trẫm, sau đó mới đi tới, tựa vào đùi mẫu hậu, tươi cười ngọt ngào, trên mặt nàng có một vết xước sâu và dấu bàn tay vẫn còn nổi rõ. Trẫm đau lòng, tức giận nhảy xuống ghế đến cạnh nàng: “Muội muội ngoan, còn đau không?”

“Không đau, hoàng huynh.”

Trẫm sờ sờ đầu nhỏ của nàng, nhìn về phía cung nữ khóe mắt sưng đỏ, trên trán vẫn còn vết thương phía sau, hỏi: “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cung nữ kia quỳ mạnh xuống, dập đầu lạy ba cái mới nói: “Hồi Hoàng Thượng, Thái Hậu, sáng hôm nay nô tỳ theo Thập công chúa đi ngắm hoa ở Ngự hoa viên đụng phải An Văn quận chúa. An Văn quận chúa nhìn trúng ngọc bội hồ điệp của Thập công chúa, mà ngọc bội này là của Hoàng thượng đưa cho, nên công chúa không muốn cho nàng ta, vì vậy An Văn quận chúa… Là nô tỳ không bảo vệ tốt Thập công chúa, xin Hoàng Thượng trách phạt.”

“Hoàng huynh, huynh đừng trách Thúy Vũ? Nàng vì bảo hộ ta mới bị thương.” Trẫm cúi đầu nhìn Doanh nhi muội muội đang kéo góc áo mình, trong lòng mềm nhũn: “Được, hoàng huynh không phạt nàng, ngươi trước về cung ngủ một giấc được không? Nếu không muốn ngủ thì ăn chút gì đó rồi tìm Hiên nhi chơi.”

“Dạ.” Doanh nhi muội muội ngoan ngoãn nghe lời, theo ma ma rời đi.

Tiễn bước Doanh nhi muội muội, trẫm cho người lấy khăn bịt miệng An Văn ra, không đợi trẫm nói chuyện, nàng ta đã hét lên: “Tất cả các ngươi đều bắt nạt ta! Các ngươi đều là người xấu! Ta hận các ngươi hu hu hu…”

Đại hoàng tẩu nhanh chóng che miệng nàng lại, nước mắt lã chã rơi ra sức cầu xin thỉnh tội, trẫm một bụng hỏa không có cách nào phát ra, “Đại hoàng tẩu, trẫm hỏi ngươi, An Văn ra ngoài bằng cách nào? Trẫm không nhớ mình đã cho phép thả An Văn.”

Đại hoàng tẩu ánh mắt lóe lóe, gục đầu xuống, không dám tiếp tục cầu xin nưa.

Trẫm cũng không quan tâm nàng, quay sang An Văn: “An Văn, trẫm nể tình ngươi là huyết mạch duy nhất của Đại hoàng huynh còn lưu lại, không muốn so đo với ngươi, nhưng ngươi lại cố tình phạm lỗi hết lần này đến lần khác, nếu bị người đồn ra, thể diện hoàng gia đặt ở đâu?”

An Văn dùng sức hất tay đại hoàng tẩu, căm hận nói: “Các ngươi ức hiếp ta!? Dựa vào cái gì mà dám bắt ta ở trong Phật đường? Dựa vào cái gì Doanh nhi kia chỉ do một ả cung nữ thấp hèn sinh ra có mà ta lại không có? Ta không phục!”

Trẫm rất rất tức giận, “Doanh nhi là công chúa, là trưởng bối của ngươi, mà ngươi lại chỉ là một quận chúa nho nhỏ, ai cho ngươi lá gan này?”

“Ta…”

Trẫm không còn kiên nhẫn nghe nàng nói, phất tay để người bịt miệng lại, cũng không thèm nhìn đại hoàng tẩu đang dập đầu xin tha thứ, quay sang mẫu hậu nói: “Mẫu hậu, người nói nên xử lý An Văn thế nào?”

“An Văn không may bị điên, ” giọng mẫu hậu nhàn nhạt, “Vẫn ở Lãnh Nguyệt cung tiếp tục dưỡng bệnh, nhà lão đại cũng phải chăm sóc nàng, nếu chưa được đồng ý thì không cho phép ra ngoài nửa bước.” Đây là muốn giam lỏng các nàng cả đời.

Trẫm trong lòng cảm thán một tiếng, An Văn đúng là không biết sống chết, hại người hại cả mình. Từ bây giờ đến hết đời phải ở trong lãnh cung, không còn hi vọng.

Sự tình đã xong, trẫm cũng nhẹ nhàng thở ra. Vừa thả lỏng trẫm đã cảm thấy chóng mặt, hoa văn trên xiêm y mẫu hậu quay mòng mòng, trẫm nhịn không được đưa tay giữ chúng lại, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không còn ý thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.