Trảm Nam Sắc

Chương 15: Chương 15: Ai có thể chơi được ai!




Người dịch: Yang Ying

Bộp ——

Sao bên tai lại vang lên một âm thanh lanh lảnh vậy?

Cố Tân Tân bối rối, sao bàn tay cô lại có chút bỏng rát chứ?

Cận Ngụ Đình ném bản vẽ của cô xuống đất, đụng vào sàn nhà phát ra âm thanh cứng rắn khiến tinh thần Cố Tân Tân hồi phục lại. Chân cô đang ôm chặt lấy eo anh cuống cuồng buông ra, đây chính là bản mạng của cô, rơi vỡ thì phải làm thế nào?

Bàn tay Cận Ngụ Đình đỡ trên mông cô, hai chân cô không có cách nào tiếp đất được, ánh đèn trong phòng phóng đại động tác của hai người không chút kiêng dè, vị trí bị tay anh dán vào bỏng rát, “Thả tôi ra.”

Người đàn ông sải bước đến trước giường, ném cô xuống. Hai tay Cố Tân Tân chống đỡ muốn đứng dậy, lại thấy Cận Ngụ Đình cúi người, cánh tay thon dài để bên người cô, dễ dàng vây cô vào giữa khuỷu tay.

“Nếu tôi không hiểu nhầm thì vừa nãy cô đang quyến rũ tôi.”

Cố Tân Tân dứt khoát nằm xuống giường lớn, “Năng lực lý giải của anh rất có vấn đề.”

“Người sống chết bổ nhào vào tôi không phải cô?”

Cố Tân Tân mạnh miệng, “Tôi chỉ muốn lấy lại bản vẽ thôi.”

Cận Ngụ Đình nâng tay, bàn tay vỗ nhẹ lên đầu gối cô, sau đó men theo bắp chân đi xuống dưới, lòng bàn tay siết chặt lấy mắt cá chân, đem chân cô vòng ra sau eo mình, “Động tác này cô rất có kinh nghiệm, xem ra một đêm đó học được không ít.”

Cố Tân Tân chiếm thế yếu, da mặt dày cũng vô dụng, dù sao cô cũng là một cô gái thanh khiết, bị khiêu khích thành như vậy, làm sao có thể mặt không đỏ tim không run?

“Cửu gia duyệt qua vô số người, xem ra thực sự làm càng nhiều kinh nghiệm càng nhiều, tích lũy rất khổ cực nhỉ?”

Trên trán Cận Ngụ Đình có chút đỏ, cũng may cái tát vừa rồi của cô không đánh lên mặt anh nếu không thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Lại là một tràng vỗ tay thanh thúy vang lên, lần này người đau chính là cô.

Bàn tay Cố Tân Tân sờ lên bắp đùi mình, Cận Ngụ Đình đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm cô, sắc mặt cũng thay đổi, đáy mắt tụ lại ánh sáng tối tăm mãnh liệt, môi mỏng của anh hơi hé, “Dẫu sao cô cũng là phu nhân Cận gia, nói chuyện không giữ mồm giữ miệng, thấp kém, hạ lưu.”

Con ngươi Cố Tân Tân trợn tròn, cái gì? Anh ta hạ lưu hơn cô gấp trăm lần được không? “Đề tài này là do anh khơi mào đấy.”

“Là tôi khơi mào à.” Cận Ngụ Đình vòng qua đuôi giường, giơ tay nhấc chăn lên, dùng sức tung xuống, Cố Tân Tân thuận theo lực đó lăn xuống đất. Người đàn ông không quên ném cho cô nốt nửa câu cuối, “Cho nên chỉ tôi có thể nói.”

“...”

Cố Tân Tân ngồi dưới đất, cuộc đối thoại vừa rồi mặc dù ngắn gọn, nhưng làm cho cô được khai phá đầu óc.

Đúng vậy!

Kết hôn không có nghĩa là đi vào đường cùng, bây giờ những người bên cạnh cô cũng không biết nhiều. Dáng vẻ Cận phu nhân nên có, tất cả cô đều không có, sớm muộn gì cũng có ngày Cận Ngụ Đình sẽ không chịu nổi cô, cô chỉ cần làm chuyện gì đó để ngày này đến sớm một chút là được.

Cố Tân Tân từ dưới đất bò dậy, cô nhặt bản vẽ lên kiểm tra, may là không sao. Cô quay lại ngồi trên bệ cửa sổ, Cận Ngụ Đình đang đọc sách, Cố Tân Tân nghịch cây bút trong tay, sau khi xác định rõ phương hướng, linh cảm tuôn ra từng cái một.

Giữa chừng Cận Ngụ Đình ngẩng đầu nhìn, cô làm tổ trên bệ cửa sổ, cũng không biết đang vẽ những gì, khóe miệng chứa đựng sự giảo hoạt.

Hôm sau, Cận Ngụ Đình ngồi dậy, sắc trời vẫn còn sớm, anh thấy trên bệ cửa sổ có nửa bên chăn rơi trên sàn nhà, hôm qua Cố Tân Tân ngủ ở đó.

Anh đứng dậy đi tới nhìn qua, cũng không quan tâm cô, đi thẳng vào phòng thay đồ.

Hai ngày sau đó, Cận Ngụ Đình cũng không về, Cố Tân Tân đi đến trường học một chuyến, chủ nhiệm lớp không nói một chữ tới việc học lại, còn thúc giục cô đem hợp đồng xuất bản truyện tranh cho cô ấy, nói có thể tiếp tục thực tập ở nhà.

Cao ốc Linh Đính của đường Trường Giang, là công trình kiến trúc mang tính ký hiệu của Lục Thành, Cận Ngụ Đình đứng trước cửa sổ sát sàn trên tầng cao nhất, café trong tay đã lạnh ngắt, vẫn còn nửa ly chưa uống.

Khổng Thành thu dọn qua loa đồ ăn trên bàn, vất vả lắm mới có thể nghỉ một chút, “Cửu gia, chỗ phu nhân thật sự không cần can dự sao ạ?”

“Cô ta lại vẽ cái gì?” Ánh mắt Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm về nơi xa, thâm trầm hỏi.

“Tình tiết hai ngày nay hẳn là đang làm nền, tôi sợ cô ấy không biết nặng nhẹ, sẽ tổn hại đến danh tiếng của ngài.”

Cận Ngụ Đình nhấp nhẹ một chút café, “Không cần quan tâm cô ta, tôi đã cảnh cáo cô ta rồi, có lẽ cô ta cũng không có lá gan đó.”

“Tốt nhất là như vậy.”

Cận Ngụ Đình xoay người, đặt ly café xuống bàn làm việc. “Nha đầu này bị tôi ăn gần chết, phương thức xả giận duy nhất của cô ta chính là vẽ vạch trần tôi một chút, còn dám thế nào nữa?”

Cố Tân Tân cũng chỉ có lá gan này thôi, lại là sinh viên, không thoát khỏi ông trời.

Nhưng rõ ràng, chưa qua mấy ngày, Cận Ngụ Đình đã bị vả mặt chan chát.

Dự tính nam chính [Trảm nam sắc] là như thế này: Cao ngạo, không gần nhân tình, lạnh lùng giống như một khối băng.

Hôm nay trong nội dung chương mới, tiết lộ một chuyện cũ có liên quan đến việc tạo nên tính cách của nam chính.

Khổng Thành đi vào phòng làm việc, bước chân do dự, giữa chân mày xoắn lại, giọng nói nơm nớp lo sợ, “Cửu gia.”

Cận Ngụ Đình không ngẩng đầu, “Nói.”

“Phu nhân.... lần này sợ rằng thực sự gây họa rồi.”

Cận Ngụ Đình khép lại văn kiện trong tay, Khổng Thành đi theo anh bao nhiêu năm như vậy, tuyệt đối không phải người chuyện bé xé ra to. Anh dựa nhẹ người về phía sau, “Là chọc phải người nào trong nhà hay là chuyện cô ta vẽ tranh?”

“Có liên quan đến truyện tranh của phu nhân.”

Thần sắc Cận Ngụ Đình nhẹ nhõm, “Trông cậu khẩn trương kìa.”

Khổng Thành đưa điện thoại di động đến, đợi khi Cận Ngụ Đình cầm được, anh ta vội vàng lùi một bước dài.

Không khí ngưng đọng trong nháy mắt, Cận Ngụ Đình phóng to hình ảnh một chút, chút nhẹ nhõm trên mặt dần dần cứng đờ, một hồi lâu sau, anh thông suốt đứng dậy, điện thoại bị ném đi tàn nhẫn, “Cụ nó! Điếc không sợ súng!”

Khổng Thành vểnh tai, quả thật nhìn xem cả Lục Thành này có ai dám trêu đùa Cửu gia như vậy?

Hóa ra trong truyện nam chính lạnh như băng là bởi vì thời thanh niên đã bị người ta đánh thuốc, còn bị một lão già thô bỉ sờ mó, nếu không phải cảnh sát kịp thời cứu hắn ra thì khi đó hắn ta đã bị xâm phạm rồi.

Vẽ điểm chính: Lão già, đôi mắt gian ác hình tam giác, sờ chân, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé, tất cả đều bị Cố Tân Tân vẽ ra rất nhiều trang.

Cận Ngụ Đình vặn cổ một cái, một tay chọc vào thắt lưng, tay kia chỉ Khổng Thành.

Khổng Thành vội tiến lên trước, “Cửu gia, ngài bớt giận chút đã.”

“Tìm tiểu tử vô dụng Tiêu Tụng Dương, cậu trực tiếp tố cáo, nói truyện tranh của cô ta liên quan đến đồi trụy, để cho bộ phận liên quan điều tra cô ta.”

“Cái gì?” Khổng Thành giật mình. “Cửu gia, ngài muốn làm thật?”

“Dám chơi với tôi? Cô ta thích thật vậy để cô ta xem, ai có thể chơi ai!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.