Trảm Nam Sắc

Chương 14: Chương 14: Mạng đền mạng, được không?




Người dịch: Yang Ying

Nhiệt độ nước trong hồ bơi luôn ổn định, nhưng tối nay nổi gió lớn, bả vai Cố Tân Tân bị thấm ướt lộ ra bên ngoài, lạnh thấu xương.

Khổng Thành xuống nước, vừa gọi cô, “Phu nhân, đừng sợ, nước không sâu.”

Người Cố Tân Tân chìm xuống, sặc nước bọt, trong ánh mắt chua xót căng ra đau đớn, tầm mắt mơ hồ nhưng lại nhìn rõ cảnh tượng cách đó không xa.

Cô thấy Cận Ngụ Đình kéo tay Thương Lục, cô ấy nhân tiện chui vào trong ngực anh.

Khổng Thành vội vàng túm lấy cánh tay Cố Tân Tân, cô hoảng hốt lo sợ, vùng vẫy kịch liệt, hoàn toàn không suy nghĩ đến việc nước không sâu, cô có thể đứng bằng chân được.

“Phu nhân, cô đứng dậy thử một chút...”

Cố Tân Tân rất vất vả mới bắt được một cái phao cứu mạng, hai tay cô vịn vào bả vai Khổng Thành, dùng sức leo lên, Khổng Thành bị cô ấn xuống nước, từ trước tới giờ chưa bao giờ chật vật như vậy. Xem ra không thể tùy tiện cứu người bị rơi xuống nước, ham muốn sống cũng quá dọa người.

Cận Ngụ Đình ôm lấy Thương Lục thả cô ấy bên cạnh hồ bơi, quay đầu nhìn thấy Khổng Thành “giãy giụa sắp chết.”

“Phu nhân, cô buông tay ra....”

Cận Ngụ Đình sải bước qua, một tay nắm lấy cổ áo Cố Tân Tân kéo cô đến bên cạnh bờ, cô nằm đó không ngừng thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn bị dọa đến trắng bệch, nửa ngày sau vẫn chưa hoàn hồn.

“Sâu nhất cũng chưa đầy mét rưỡi, chẳng lẽ cô là chú lùn? Chiều cao này của cô đứng không tới sao?”

Cố Tân Tân vẫn không mở miệng, hai tay cô bấu chặt vào khe hở giữa hai viên gạch phía trước, dùng sức khiến móng tay phát đau, Cận Ngụ Đình lên bờ kéo Thương Lục đứng dậy, Khổng Thành bơi tới bên cạnh Cố Tân Tân, đỡ cho cô leo lên bờ.

Gió bên trong sân tàn phá bừa bãi, từng cơn như xẻo từng miếng thịt trên người, bàn tay Cận Ngụ Đình vuốt nhẹ đầu vai Thương Lục, anh đẩy cô ấy lên phía trước, “Khổng Thành, đưa Cận phu nhân về nhà Đông.”

“Vâng.”

Lúc này trong mắt Cận Ngụ Đình mới có sự tồn tại của Cố Tân Tân, anh đi qua, cánh tay dài vừa thu lại, liền ôm cô vào ngực. Cố Tân Tân muốn giãy ra, cánh tay anh hơi dùng sức siết chặt lấy cô.

Thương Lục đứng im tại chỗ không di chuyển, cách đó không xa, có hàng loạt tiếng bước chân vội vàng chạy tới.

Cố Tân Tân nhìn thấy Cận Hàn Thanh đi đến gần, ánh mắt anh ta quét một vòng qua mọi người, giọng nói không lạnh không nhạt. “Náo nhiệt vậy, tranh tài bơi lội à?”

Cận Ngụ Đình ra hiệu với Khổng Thành, Khổng Thành liền buông cánh tay đang đỡ Thương Lục, lui qua một bên.

“Anh tới vừa đúng lúc, chị dâu đẩy Tân Tân xuống hồ bơi, cũng may nhà Tây có người, bây giờ mà xảy ra án mạng thì ai phụ trách?”

Ánh mắt Cận Hàn Thanh cố định trên người Thương Lục, một bộ áo lông và váy ướt đẫm, những đường cong lả lướt lộ ra không sót tí nào, người đàn ông làm một động tác nhéo mi theo bản năng, anh ta tiện tay cởi chiếc áo khoác dạ xuống, vừa muốn choàng lên cho Thương Lục, lại thấy ánh mắt cô ấy lộ ra sự hoảng sợ lùi về phía sau.

Con mắt như phượng hoàng của Cận Hàn Thanh hơi híp lại, “Thương Lục?”

Cô ấy lại đứng im tại chỗ không cử động nữa, Cận Hàn Thanh tiến lên, dùng áo choàng dài chùm kên bả vai cô ấy, cô gái lạnh tới mức lỗ tai đều đỏ bừng, dép cũng đã rơi, bây giờ đang chân trần đứng trên nền cẩm thạch.

Cánh tay Cận Ngụ Đình dùng lực, cả người Cố Tân Tân bị anh ôm vào lòng, “Đóng băng rồi hả?”

Giọng anh hiếm khi dịu dàng, Cố Tân Tân biết đây không phải ý định ban đầu của anh.

Cận Hàn Thanh dễ dàng ôm lấy Thương Lục, lúc này cô ấy rất an tĩnh, rúc vào trước người anh ta không nhúc nhích, giọng Cận Hàn Thanh nhàn nhạt mở đầu, “Vừa nãy cậu nói nếu như xảy ra án mạng thì phải làm thế nào? Dễ lắm, nếu Tân Tân xảy ra chuyện thì dùng mạng Thương Lục đền lại, thế nào?”

Cận Ngụ Đình trả lời cũng rất dứt khoát, “Được.”

Cận Hàn Thanh ôm Thương Lục sải bước rời đi, Cận Ngụ Đình nói với Khổng Thành, “Cậu đi về trước đi.”

“Vâng.”

Anh ôm cô đi về nhà, hai chân vừa bước vào phòng khách, Cận Ngụ Đình đã buông tay. Trở về phòng ngủ chính, nước trên người hai người nhỏ xuống tí tách, Cố Tân Tân vội đi tìm đồ ngủ, “Anh tắm trước đi.”

“Phiền phức như vậy làm gì? Cùng tắm.”

Cố Tân Tân đương nhiên không nghe anh, phòng khách cũng có nhà vệ sinh riêng, cô ôm quần áo đi ra ngoài, lúc tắm giặt xong quay lại, Cận Ngụ Đình đã ngồi ở mép giường, lưng hơi cong, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Cô cầm bản vẽ ngồi xuống bệ cửa sổ, hai người mỗi người chiếm cứ một bên, không ai phiền ai.

Cố Tân Tân nhìn chằm chằm bản vẽ đến xuất thần, tình tiết mỗi ngày đều nghĩ tại chỗ, rất hao phí đầu óc.

Tắm nước nóng xong, lúc này cô rất dễ chịu chỉ muốn ngủ, nhưng mà trong phòng này ngoài cô ra còn có Cận Ngụ Đình, dù sao cô cũng không thể ngông nghênh lên giường trước mặt anh.

Bút trong tay phác họa từng nét trên bản vẽ,Cận Ngụ Đình đứng dậy đi đến bên cạnh cô, “Sau này nhìn thấy Thương Lục thì tránh xa cô ấy ra một chút.”

“Tại sao?” Cố Tân Tân biết rõ nhưng vẫn hỏi.

“Lần này chỉ đơn giản là bị đẩy xuống hồ bơi, lần sau cô còn muốn bị cô ấy đẩy xuống lầu hả?”

Cố Tân Tân dừng động tác trong tay, ánh mắt khẽ nâng lên nhìn về phía anh, “Chỉ là? Anh nói thật nhẹ nhàng, suýt nữa tôi chết rồi đó.”

Cận Ngụ Đình nở một nụ cười lạnh vô nghĩa, “Giả bộ đáng thương cái gì, chỗ nước đó không dìm chết được cô.”

Ngón tay cô khẽ run, ngòi bút vô thức dùng lực vẽ loằng ngoằng trên bản vẽ, Cận Ngụ Đình liếc mắt, đoạt lấy thứ trong tay cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.