Trảm Nam Sắc

Chương 47: Chương 47: Bắt nạt




Dịch: CP88

***

Không khí căng thẳng rất lâu, cuối cùng vẫn là Cận Vĩnh Nham ngữ khí không vui lên tiếng, “Càng ngày càng không có quy củ, mẹ con nói một câu con liền cãi lại một câu, còn để ba vào mắt không?”

Cận Hàn Thanh nhìn hai hàng lông mày của Tần Chi Song nhíu chặt, giống như đang nghĩ đến câu chuyện thương tâm của Thương Lục, ngữ khí của anh ta bỗng chốc mềm mại, “Mẹ, xin lỗi.”

“Không sao.” Tầm mắt Tần Chi Song dừng lại ở chỗ ngồi bên cạnh Cận Hàn Thanh. “Mấy ngày này Thương Lục có khỏe không?”

“Cũng ổn định lại không ít.”

Cận Ngụ Đình thấy Cố Tân Tân đang nhìn chằm chằm vào một điểm, tầm mắt anh nhìn theo thì thấy đĩa thịt bò kho. Nãy giờ không ai ăn nên cô cũng không dám động, Cận Ngụ Đình cầm đũa, gắp mấy khối thịt đặt vào trong bát cô.

Cố Tân Tân định thần quay qua nhìn anh, thật ra vừa rồi cô chỉ là thất thần, dù sao trong lòng có chuyện giấu diếm thì tâm tư đâu mà lúc này còn ngồi đây nghĩ đến chuyện ăn uống chứ.

Ánh mắt Cận Hàn Thanh quét qua hai người ngồi đối diện, “Hôm nay con dẫn Thương Lục đi quanh sân một vòng, cô ấy tâm tình rất tốt.”

“Nếu vậy thì sau này đừng giam nó lại nữa.”

Cận Hàn Thanh trầm mặc không trả lời. Tần Chi Song đứng dậy múc cho Cố Tân Tân một bát canh gà, “Nhân dịp thân thể còn thoải mái thì ăn nhiều một chút, muốn ăn gì thì nói để mẹ kêu nhà bếp chuẩn bị.”

Trong lòng Cố Tân Tân vô cùng không dễ chịu, dè dặt nhận lấy bát, “Cám ơn mẹ.”

“Đúng rồi, mấy ngày nữa là tiệc đông chí, Duệ Ngôn(*) có lẽ không về được. Mẹ đều sắp xếp gần đâu vào đấy cả rồi, đến lúc đó thì mấy đứa đúng giờ đến là được.”

(*)Chị cả Cận Ngụ Đình tên là Cận Duệ Ngôn, mà mấy chương trước ta không để ý toàn để là Cận Duệ, sau này sẽ bổ sung.:)))

Cận Hàn Thanh đối với những chuyện này căn bản không có hứng thú, “Đến lúc đó phải xem tình hình Thương Lục thế nào đã.”

“Cố gắng cho nó qua đây, mẹ không muốn để cho người ta nói con dâu trưởng nhà Cận gia phát điên, đến cả tiệc liên gia cũng không thể tham dự.”

Khẳng định là đã từng có người ngay trước mặt Tần Chi Song nói ra, bà mặc dù có thể dùng lời lẽ đáp trả nhưng trong lòng chắc chắn cũng không thoải mái gì.

Cố Tân Tân uống một ngụm canh gà, nóng bỏng lưỡi, Cận Ngụ Đình cau mày giữ lại cổ tay cô. “Bỏng miệng rồi mà còn không biết?”

Đầu lưỡi cô đau rát, vội vàng đặt bát xuống.

Tần Chi Song thân thiết hỏi thăm, “Không sao chứ?”

“Không sao ạ.”

Cận Vĩnh Nham ngồi một bên im lặng ăn nãy giờ, chợt ngẩng đầu nhìn Cố Tân Tân nói, “Tân Tân, con cũng mời ba mẹ con bên ấy đến đi.”

Cận gia nhiều quy củ, Cố Tân Tân sợ ba mẹ đến sẽ bị gò bó, “Bọn họ có lẽ còn phải đi làm.......”

“Buổi tối mà cũng cần tăng ca sao? Con không cần lo lắng, tiệc đông chí hàng năm của Cận gia đều là mời những người thân thích hoặc có quan hệ thân cận, con với Lão Cửu sau khi kết hôn hai nhà cũng chưa gặp mặt, nhân cơ hôi này để bù lại đi.”

Đã đến nước này thì Cố Tân Tân cũng không có cách nào từ chối nữa, đành phải nhắm mắt mà đáp ứng, “Được ạ.”

Một bữa cơm ăn đến đau dạ dày, thật chật vật mới có thể quay về, Cố Tân Tân cuối cùng cũng coi như được trút gánh nặng xuống.

Trở lại tòa nhà Tây, cô nhất thời cảm thấy khó thở. Hôm nay ăn thật sự là quá no, cô đành phải đi tới đi lui trong phòng tiêu hóa bớt đi.

“Thật không nhìn ra sức ăn của cô cũng thật là kinh người.”

“Đều là mấy người âm thầm gắp vào bát của tôi.”

Bóng dáng cao ngất của Cận Ngụ Đình đứng cạnh giường, một tay cởi khuy áo, ngũ quan xinh đẹp được ánh đèn trên đầu chiếu xuống làm nhu hòa đi không ít, “Từ giờ cô phải ăn phần ăn cho hai người rồi, mọi người đều là vì lo lắng cô ăn không đủ no thôi.”

“Anh --------” Cố Tân Tân bước nhanh đến trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ tức giận, “Đừng có nói tôi mang thai nữa.”

Cận Ngụ Đình nhìn ngón tay cô đang chỉ thẳng vào mặt mình, khẽ cau mày bắt lấy ngón tay của cô sau đó đẩy ngã cô lên chiếc giường lớn, hai tay chống hai bên người cô giam vào một không gian nhỏ, “Sợ bị lộ sao?”

“Đương nhiên, anh thì không sợ chắc?”

“Chuyện này ấy hả, cô vẫn còn thời gian để cứu vớt tình hình đấy. Chỉ cần trong vòng hai, ba tháng có con, dù cho ngày sinh có không đúng thì ba mẹ cũng không truy cứu nữa, bọn họ sẽ không nhẫn tâm trách móc một người phụ nữ có thai.”

Cố Tân Tân chạy không thoát, dứt khoát không lãng phí sức lực, “Anh muốn có con, là vì cái Đông Tiến gì đó kia?”

“Cô cảm thấy sao?”

“Tôi đoán không ra tâm tư của anh.” Cố Tân Tân quay mặt sang một bên, nhìn đến cánh tay Cận Ngụ Đình chống một bên. “Không lẽ nói anh thích tôi? Tôi vẫn còn nhớ thân phận của mình rõ lắm.”

“Cô có một trái tim cũng không xấu.” Cận Ngụ Đình xoay mặt cô lại, môi hơi câu lên, “Nếu như không phải vì sợ liên lụy đến bác sĩ kia thì cô đã sớm nói ra sự thật lúc ở tòa nhà chính rồi, không phải sao?”

Cố Tân Tân hai tay đặt lên ngực anh đẩy ra, Cận Ngụ Đình cũng không làm khó dễ cô, thuận thế nằm sang bên cạnh.

Bữa tiệc đông chí, Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng đều đến từ rất sớm. Vì bọn họ chưa từng đến Cận gia nên Tần Chi Song cho Tiền quản gia dẫn bọn họ qua tòa nhà Tây tìm Cố Tân Tân.

Lúc chập tối, Cố Tân Tân và ba mẹ đi thẳng đến tòa nhà chính, tiệc đông chí được tổ chức ở tòa nhà nhỏ bên cạnh. Xung quanh căn phòng đều là kính thủy tinh, bên trong đèn đuốc sáng choang. Trong phòng được bật máy sưởi nên không gian vô cùng ấm áp, có một năm còn tổ chức đúng lúc bên ngoài có tuyết rơi, thật sự là mỹ cảnh.

Lục Uyển Huệ biết tin con gái mang thai thì vui vẻ đến không ngậm lại miệng được, Cố Tân Tân biết phía trước mình chính là vực sâu vạn trượng, chỉ cần bị người đẩy xuống một cái thì sẽ không còn cách nào bò dậy được nữa.

Tần Chi Song dẫn vợ chồng Cố Đông Thăng đi chào hỏi họ hàng, bên trong tiểu lâu ngoài trừ có vài tấm kính ngăn, thì cảnh sắc tựa như với bên ngoài hòa làm một.

Cận Hàn Thanh chưa về, người giúp việc đã dẫn Thương Lục đến.

Cô ấy yên tĩnh ngồi một góc, bên tai tiếng ồn ào không ngừng. Bởi vì lúc ra khỏi nhà người giúp việc sợ cô ấy bị lạnh nên đã khoác cho cô một chiếc áo choàng trắng tinh.

Cố Tân Tân thấy có người đi đến bên cạnh bọn họ, sau đó nói với người giúp việc bên cạnh Thương Lục câu gì đó, người giúp việc nghe được liền quay đầu đi ra ngoài.

Người phụ nữ cách đó không xa vẫy tay một cái, cùng mấy người bạn đều tiến lên.

Cố Tân Tân nhìn một người trong đó có chút quen mặt, nhìn kỹ lại, không phải là Trần tiểu thư ngày đó cùng ăn cơm với Cận Ngụ Đình hay sao?

Trần tiểu thư nhìn Thương Lục, ánh mắt lộ ra xem thường, “Đã được thả ra rồi sao? Bọn họ không sợ cô sẽ làm rối tung nơi này lên à?”

Thương Lục nhìn thấy bọn họ vây quanh, bên người lại không còn ai. Ánh mắt cô ấy lộ ra hoang mang rõ rệt, muốn đứng dậy rời đi.

Trần tiểu thư thấy vậy nhanh chóng đè lại vai của cô ấy, “Chị Thương Lục, chúng ta cũng là đã lâu không gặp, không nhận ra em rồi?”

Cô ta nhìn trên bàn bày đủ loại đồ ăn, suy nghĩ một chút rồi cầm lên một ổ bánh, dùng thìa bên cạnh xúc mù-tạc nhét đầy vào bên trong, sau đó cười duyên đem bánh mì đưa đến bên miệng Thương Lục. “Ăn đi, rất ngon đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.