Trảm Nam Sắc

Chương 48: Chương 48: Giáo huấn




Dịch: CP88

***

Thương Lục cầm lấy bánh mì.

Trần tiểu thư dùng tay đẩy mạnh cổ tay cô ấy. “Chị Thương Lục, ăn mau đi nè.”

Một người bạn bên cạnh nháy nháy mắt với Trần tiểu thư. “Như vậy không sao chứ? Dù sao cũng là ở Cận gia.”

“Sợ cái gì, cô ta cũng chỉ là một kẻ ngu si thôi, lát nữa cũng chẳng thể chỉ ra được là ai chơi cô ta. Mà Cận Hàn Thanh hiện tại ở ngoài ăn chơi đàn đúm, đã sớm không quan tâm cô ta nữa tồi.” Trần tiểu thư lại đẩy vai Thương Lục. “Chơi một chút cũng vui, nhìn cô ta đi, ngu ngốc......”

Thương Lục nhìn chằm chằm thứ trong tay không nhúc nhích, Trần tiểu thư liếc quanh thấy người nhà Cận gia đều tấp nập bận rộn không rảnh chú ý đến bên này thì ngày càng không kiêng dè. “Kẻ ngu si, ăn đi, ăn đi!”

Thương Lục cầm bánh mì đặt bên môi, há mồm định cắn.

Loại cục diện như vậy trong những gia tộc lớn Cố Tân Tân hiểu rõ mình bây giờ đặt lên trên hết là bảo vệ bản thân, cô quay đầu muốn rời khỏi, nhưng hình ảnh Thương Lục ôm lấy cô kéo về cho cô một mạng ngày ấy ở trung tâm thương mại lại một lần nữa hiện lên.

“Chị dâu!”

Cô bước nhanh đến bên người Thương Lục, đè lại cổ tay cô ấy.

Trần tiểu thư vừa nhìn thấy Cố Tân Tân, toàn bộ hỏa khí lúc này chưa tiêu hết lập tức xông lên đỉnh đầu, cười chế giễu. “Hóa ra là Cửu phu nhân nha.”

“Cô gọi Cận Ngụ Đình một tiếng Cửu ca, theo lý phải gọi tôi là Cửu tẩu không phải sao?”

“Cô không xứng!”

Cố Tân Tân cầm lấy bánh mì trong tay Thương Lục, “Cưới tôi về là Cận Ngụ Đình, xứng hay không xứng thì cô tốt nhất là phải đi hỏi anh ta.”

“Cô không cho cô ta ăn thì tôi sẽ bắt cô phải ăn.”

Nhìn Trần tiểu thư kiêu ngạo hung hăng, Cố Tân Tân cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, lạnh mặt. “Xin cô nhìn cho rõ, hôm nay là yến tiệc nhà Cận gia, cô chỉ là khách mời. Tôi không ngại đem chuyện này nói cho anh hai biết đâu. Cô cảm thấy anh ta sẽ bỏ qua cho cô không?”

“Cận Hàn Thanh sẽ quản tới cô ta sao? Có ai không biết cô ta trong Cận gia chỉ là một cái bình hoa trang trí, chồng cô ta bên ngoài lăng nhăng thế nào còn ai không biết.”

Cố Tân Tân nghe được, huyệt thái dương khẽ giật. Cho dù là Thương Lục điên rồi, nhưng những chuyện như vậy có người phụ nữ nào có thể chịu được đây? “Chị dâu, chúng ta đi.”

“Muốn chạy?” Trần tiểu thư đang lo không biết làm sao để tìm Cố Tân Tân gây chuyện, bây giờ miếng mồi tự dâng đến tận cửa sao có thể buông tha. “Cô ăn thứ đang cầm trong tay kia thì tôi để cho cô đi.”

“Dựa vào cái gì?”

“Cố Tân Tân, tôi đều cho người điều tra cả rồi, người nhà của cô thì có tư cách gì cho cô làm chỗ dựa chứ? Dù cho hôm nay tôi có công khai ức hiếp cô thì bác Cận cũng sẽ chỉ mắng yêu tôi hai câu, sẽ chẳng thể bắt đền Trần gia nhà tôi được.”

Cố Tân Tân hiểu rõ câu “lai giả bất thiện”(*), mấy người bạn đi theo Trần tiểu thư còn chặn luôn đường đi của cô.

(*)Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.

“Ồn ào quá, làm cái gì đây?” Một thanh âm xuyên qua bầu không khí ấm áp, thẳng tắp dừng lại bên tai.

Ánh mắt Cận Ngụ Đình xuyên qua đám người nhìn thấy Thương Lục không động đậy ngồi trên ghế, mấy người phụ nữ chắn Cố Tân Tân phía sau lúc này cũng thức thời tránh ra nhường đường.

Trần tiểu thư nhìn thấy anh đi đến, khí thế kiêu căng bị đè xuống không ít. “Cửu ca.”

“Đang làm cái gì?” Cận Ngụ Đình không thèm liếc cô ta một cái, trực tiếp hỏi Cố Tân Tân bên cạnh.

Cố Tân Tân cầm bánh mì trong tay đưa đến trước mặt Cận Ngụ Đình, “Cô ta muốn bắt tôi ăn, bên trong có mù tạc.”

Cận Ngụ Đình liếc sang, dư quang nhìn thấy bóng dáng Thương Lục ngồi đó, hai tay cô ấy đặt trên bàn, đầu ngón tay vẫn còn dính chút mù tạc.

Anh đưa tay nhận lấy bánh mí, ánh mắt vô cảm nhìn Trần tiểu thư. “Há mồm.”

“Cửu ca?”

“Há mồm!”

Trần tiểu thư không tình nguyện há miệng, giọng Cận Ngụ Đình đã vô cùng thiếu kiên nhẫn, “Há to ra!”

Cô ta sợ hết hồn, biết rõ tính khí Cận Ngụ Đình không nên trêu chọc nên đành há to hơn một chút. Cận Ngụ Đình cầm bánh mì nhét vào.

Vị của mù tạc tức thì vọt vào trong miệng cô ta, cảm giác cay xè khiến cho nước mắt không khống chế được chảy ồ ồ.

Mấy người bạn của Trần tiểu thư nhìn nhau không dám nói một câu, một cánh tay buông xuống bên người Cố Tân Tân được Cận Ngụ Đình nắm chặt. Lòng bàn tay anh rất ấm, ngăn cản toàn bộ khí lạnh từ bên ngoài.

Trong lòng Cố Tân Tân giống như có mấy sợi tơ đang khẽ lướt nhẹ. Đúng lúc cô đang không biết phải kết thúc như thế nào thì Cận Ngụ Đình xuất hiện, đem mọi chuyện xử lý sạch sẽ.

Anh là bởi vì nhịn không nổi khi thấy cô chịu oan ức nên mới giáo huấn cho Trần tiểu thư một bài học sao?

Ngón tay Cố Tân Tân giật giật, hơi dùng lực nắm chặt lại lấy tay anh.

Trần tiểu thư cắn bánh mì sắc mặt vô cùng khổ sở, mà Cận Ngụ Đình thì hoàn toàn không để dáng vẻ khóc lóc đáng thương của cô ta vào mắt. “Bây giờ cô ăn hết nó thì tôi sẽ không tính toán với cô nữa.”

“Cửu......”

“Đừng có gọi tên tôi, ăn.”

Trần tiểu thư oan ức không ngừng, miễn cưỡng nhai hai cái rồi nuốt nhanh xuống, yết hầu bị kích thích đến không nói ra lời, chỉ có thể khom lưng nôn khan.

Cận Ngụ Đình thấy một màn đó mới có chút hài lòng, kéo tay Cố Tân Tân chuẩn bị rời đi.

Thương Lục vẫn ngồi tại chỗ, Cố Tân Tân sợ sau khi bọn họ rời đi Trần tiểu thư sẽ đem cơn giận đó trút lên người cô ấy, bèn cầm lấy tay Thương Lục, kéo cô ấy đứng dậy. “Chị dâu, chúng ta đi.”

Cận Ngụ Đình không có biểu hiện gì lớn, giống như không có ý xen vào ý của cô. Thương Lục nhìn thấy anh đứng bên cạnh, liếc mắt một cái, nhưng lúc này dáng vẻ ngây ngây ngô ngô, có lẽ cũng chẳng thể nhận ra anh đã đến.

Ban đêm gió lạnh, vừa đi ra khỏi đó thì Cố Tân Tân nhìn thấy người phụ trách chăm sóc Thương Lục từ xa đi tới.

Cố Tân Tân giao cô ấy cho người giúp việc, “Đừng để cho chị dâu ngồi một mình nữa, cho dù có chuyện gì khẩn cấp cũng không được cách quá xa.”

“Dạ, tôi biết rồi.”

Cận Ngụ Đình cúi đầu nhìn Cố Tân Tân, “Sao lại mặc ít thế?”

“Trong phòng ấm mà, cũng không thấy lạnh.” Cố Tân Tân đặt hai tay đặt trước miệng thổi thổi, “Anh giáo huấn cô ta như vậy không sợ sẽ phá hỏng không khí buổi tiệc sao?”

“Sao phải sợ?” Cận Ngụ Đình gỡ khăn quàng cổ của mình xuống quấn quanh cổ cô. “Cô ta là khách mời, em mới là chủ nhân, sau này muốn làm gì thì cứ làm, dù tôi có không ở đây thì trong địa bàn của Cận gia cũng không thiếu người nhà Cận gia làm chỗ dựa cho em.”

Cố Tân Tân mím chặt môi, sau đó khóe môi hơi giương lên. Cận Ngụ Đình còn phải đi tiếp đón các bậc trưởng bối nên không thể đứng lại lâu, cũng nhanh chóng rời đi.

Người giúp việc đỡ Thương Lục đến một góc vắng vẻ ngồi xuống, lúc Cận Ngụ Đình đi đến xung quanh cũng không có ai.

Anh móc từ trong túi ra hai quả hạch đào, bởi vì yến tiệc mở tương đối muộn, mà Thương Lục lại không thể tự lấy đồ ăn. Bàn tay Cận Ngụ Đình khẽ dùng sức bóp nát quả hạch đào, sau đó đưa đến trước mặt Thương Lục.

Cô ấy bình tĩnh nhìn lên, có cảm giác cảnh tượng này rất quen thuộc.

Thương Lục đưa tay bóc lớp vỏ bên ngoài, sau đó cầm nhân bên trong bỏ vào trong miệng.

Trong nháy mắt sắc mặt của Cận Ngụ Đình trở nên ôn nhu, ngũ quan vốn luôn lạnh lẽo cũng trở nên mềm mại.

Bên trong Trần tiểu thư không ngừng uống nước đá, cô ta dùng khăn giấy lau sạch nước vương lên môi, đã bao giờ cô ta phải chịu uất ức như vậy?

Cô nhìn thây Tần Chi Song dẫn theo một đôi vợ chồng đi chào hỏi, Trần tiểu thư khịt khịt mũi, “Hai người kia là ai?”

“Ba mẹ của Cố Tân Tân đấy.”

Giấy khăn trong tay bị vò thành một cục sau đó bị Trần tiểu thư ném lên mặt đất, khóe mắt cô ta chứa đầy căm phẫn, nhấc chân lên đi tới.

***

Bát nương; Nghe nói ngày mai Yêu Yêu đi Vân Nam, thả thính sẽ tung ảnh chụp lên Weibo, kêu mọi người mau thêm bả trên đó đó:))))

Nick cho ai cần: 潇湘—圣妖

Vì ở W không hiện link nên mọi người vào fanpage @CP88shome hoặc wordpress www.cp88blog.wordpress.com để lấy link phần cuối chương nhé:3

https://www.weibo.com/xiaoxiangshengyao?is_hot=1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.