Tháng 3, mưa dầm liên miên, trời vừa mới sáng rỡ đảo mắt liền mưa to nặng hạt, mây mù xám đen bao phủ đầy bầu trời. Tuy nói mưa xuân ấm áp, nhưng lúc ban đầu cũng không tránh được lạnh lẻo đến thấu xương.
Nguyên cả một khu đều là biệt thự hào hoa đơn độc, nhà ở của quản gia ngụ tại một nơi cực xa. Lộ Nam Tâm cầm trong tay một cây dù màu đen thật to, một tay ôm chặt quyển sách đẻ tránh bị mưa làm ướt, giày vải bố màu trắng giẫm vào nước bùn, bị nhuộm thành không còn ra hình, mũi giày phát ra màu vàng đậm.
Phương Bắc gió lớn, cây dù không che được mưa, càng đừng nói đến mùa xuân Bắc Kinh, gió cực mạnh. Nước mưa bị gió thổi đập mạnh vào tán dù, không chút lưu tình đánh vào trên người Lộ Nam Tâm, mái tóc bị mưa làm ướt nhẹp, dán chặt vào trán. Từng giọt từng giọt nước mưa lạnh lẻo nhỏ xuống. Áo vải mỏng manh cũng bị ướt hơn phân nửa, dính vào người. Gió vừa thổi, lạnh đến cả người đều phát run.
Nhếch nhác cực kỳ.
Cũng may, cha nói khu nhà kia ở phía trước, còn có mấy bước đường nữa là đến.
Lộ Nam Tâm ngẩng đầu lên, híp mắt, mí mắt run rẩy chớp chớp làm rơi nước mưa xuống, nhìn căn biệt thự to lớn được trang hoàng lịch sự trước mắt.
Tới Bắc Kinh mấy tháng, vẫn khó có thể quen loại biệt thự rộng lớn được trang hoàng lộng lẫy, hào hoa như thế này.
Cô thích cái loại tường trắng ngói xanh nhu hòa trong nhà trước kia, trời mưa cũng là bộ dáng triền miên, nhìn trong lòng liền cực kỳ thoải mái, ấm áp.
—— nhưng cũng không thể tùy theo cô.
Đến.
Lộ Nam Tâm gấp lại cây dù trong tay, nhẹ nhàng rẩy nước phía trên, thả vào dưới góc dưới mái hiên. Cô cúi đầu nhìn đôi giày bị dính bẩn nhìn không ra bộ dáng, rũ mắt xuống, đứng ở nơi đó giẫm chân thật lâu, cho đến khi rẩy hết nước dơ bên trên, mới dám nhấc chân lên, giơ tay ấn chuông cửa.
Sau đó vẫn yên lặng đứng chờ ở cửa.
Rất nhanh, “két” một tiếng, cửa bị người từ bên trong mở ra.
Lộ Nam Tâm ngẩng đầu nhìn lên, người đến là dì Cố. Dì Cố đối xử rất tốt với cô, không giống như những người khác sẽ ngoài sáng và trong tối không giống nhau, nói xấu cô, mắng cô là đồ con riêng. Lộ Nam Tâm rất thích người dì xinh đẹp giống như tiên nữ này.
Mặc dù so vai vế, Lộ Nam Tâm nên kêu một tiếng bà bà. Nhưng đối với dì Cố xinh đẹp lại dịu dàng như vậy, Lộ Nam Tâm không thích xưng hô như vậy.
Lộ Nam Tâm tròn mắt lòe lòe, xấu hổ nhẹ nhàng cười cười nhìn dì Cố cô vô cùng thích.
Đối phương cũng dịu dàng cười một tiếng, đưa tay vén mái tóc dính trên trán cô qua một bên, vừa lôi kéo cô vào nhà vừa nhẹ giọng cười nói: “Nam nam tới rồi? Mau vào! Mưa lớn như thế sao tài xế lại không đưa con?”
Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn đổi giày, nghe vậy cúi đầu nhẹ nhàng cười cười, không có trả lời.
Dịch Sở nhìn cô bé xấu hổ trước mặt mới cao đến trước ngực mình, mặt mày còn chưa nẩy nở, một đôi mắt to đen bóng linh hoạt, đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn xinh đẹp, vô cùng khiến người ta yêu thích. Thấy cô không nói, đột nhiên Dịch Sở hiểu được, không nhịn được nhẹ nhàng lắc đầu một cái trong lòng, kéo bàn tay lạnh như băng của cô bé, đi tới trước cầu thang. “Lên đi, chú Tiểu Cố của con ở phòng sách trên lầu.”
Lộ Nam Tâm gật đầu một cái, buông lỏng tay, nhìn người trước mắt cười dịu dàng, chần chừ chốc lát, mới nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng, dùng giọng nói mềm mại mang theo khẩu âm phương Nam thật thấp nói: “Cám ơn bà ngoại Cố.”
Dịch Sở cười, vuốt ve cái đầu nhỏ ướt nhẹp của cô, “Mau lên đi.”
Lộ Nam Tâm nhẹ cười, đưa lưng về phía Dịch Sở, ánh mắt lại tràn đầy khó xử. Nhìn đôi giày bẩn thỉu dưới chân mình một chút, chần chừ chốc lát mới cẩn thận đạp lên tấm thảm đắt tiền, nhẹ chân đi lên. Bóng lưng nhỏ nhỏ gầy yếu, dưới ánh đèn nhạt nhẽo, khí lạnh bức người.
Đứa bé mới 10 tuổi . . . . .
Dịch Sở nhìn bóng lưng của Lộ Nam Tâm biến mất ở góc tường trên lầu, không nhịn được khẽ thở dài trong lòng.
**
Lộ Nam Tâm một đường tìm được thư phòng, cửa khép hờ, cô cắn cắn môi, giơ tay lên gõ cửa.
Bên trong cửa, một giọng nam trẻ tuổi chợt vang lên, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, không nhanh không chậm nói: “Vào đi!”
Lộ Nam Tâm đẩy cửa ra. Ngoài cửa sổ mưa đã ngừng, ánh sáng vàng óng nhẹ nhàng chậm rãi chiếu ra ngoài. Ở trong tối, một bóng dáng nhợt nhạt đứng cạnh giá sách.
Cô nhẹ nhàng giương mắt. Lần đầu tiên gặp được Cố Trầm Quang.
Thiếu niên 18 tuổi, mặc áo sơ mi trắng đơn giản sạch sẽ, an tĩnh ngồi trên ghế ở bên cửa sổ cũ kỹ, trên đùi tùy ý để một quyển sách dày màu rám nắng, đầu ngón tay trắng nõn liền nhẹ nhàng che ở trên trang sách hơi ố vàng, ấm áp mà an bình. Giữa lông mày lạnh lẽo của thiếu niên chợt nhướng lên, bị ánh mặt trời thoa một tầng dịu dàng.
Anh khẽ nghiêng đầu nhìn sang, ngón tay vẫn tùy ý đặt ở cạnh góc trang sách.
Một thiếu niên nhìn qua sạch sẽ giống như lá cây.
Gò má tuấn tú sẵn có, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên, vẽ ra một độ cong đẹp mắt. Một đôi mắt hơi nâng lên, con ngươi đen bóng có thần, sâu không thấy đáy, hơi lóe ra ánh sáng. Đôi mắt trong suốt sạch sẽ, giống như là nước suối trên khe núi – trong trẻo lạnh lùng, sáng ngời, sâu thẫm, rồi lại trong suốt thấy đáy.
Hung hăng kinh sợ lòng người.
Thông minh vô cùng.
Lộ Nam Tâm hơi khựng lại, có chút hoảng thần. Cô chưa từng gặp qua ánh mắt như vậy, sạch sẽ đến mức làm cho cô nhớ tới một dòng suối nhỏ trong núi cách không xa nơi đã từng là quê nhà của cô, róc rách tí tách, là ngọn nguồn sinh mệnh.
Mái tóc đen bóng của thiếu niên được tỉa ngắn, tinh thần lại rạng rỡ. Vừa nhìn, giống như cả người anh chỉ còn dư lại hai màu đen trắng, đơn giản tự nhiên.
Vì vậy ánh mắt Lộ Nam Tâm đương nhiên liền dừng lại phía trên bờ môi mỏng của anh. Trước kia bà Chu trong thôn đã từng nói, người môi mỏng là người bạc tình nhất. Trong khoảng thời gian này Lộ Nam Tâm thỉnh thoảng nhớ tới lời này, âm thầm thưởng thức, cũng cảm thấy không tệ. Bạc tình mới không dễ bị thương.
Không giống cô, vành tai cô mỏng. Ông cụ xem bói đã nói với mẹ cô, gương mặt như vậy, cả đời khổ sở.
. . . . . .
Thu hồi suy nghĩ ngổn ngang đầy đầu, Lộ Nam Tâm lắc đầu một cái, ôm quyển sách nhẹ nhàng gọi: “Chào chú Tiểu Cố.”
Giọng nói mềm mại dịu dàng đặc biệt thuộc về cô gái phương Nam.
Cố Trầm Quang gật đầu một cái, đóng lại quyển sách mở rộng trên đầu gối, thả vào trên bàn tròn. Thân thể hơi nghiêng về phía trước, bàn tay thon dài nhận lấy quyển sách Số Học bị mưa dính ướt một nửa trên tay Lộ Nam Tâm. Ánh mắt quét qua cô, nhìn mái tóc bị nước mưa dính ướt nhẹp, mặt nhăn mày cau. Dừng một chút, thả quyển sách trong tay xuống bàn, dưới ánh mắt hơi nghi hoặc của cô, đứng lên.
“Ở đây chờ một chút.”
Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn gật đầu. Cửa sổ không có đóng, từng trận gió thổi vào, quần áo dính vào trên người cô, quần áo vải vốn là mỏng manh, lại dính nước mưa lạnh như băng. Vừa bị gió thổi, cả người lạnh đến run rẩy, lại không dám rời đi. Không thể làm gì khác hơn là đứng tại chỗ, trong biên độ nhỏ giậm chân, chà xát hai tay.
Cố Trầm Quang cầm khăn lông rất nhanh trở lại, đưa chiếc khăn lông lớn màu trắng trong tay cho cô bé lạnh đến mức đôi môi bắt đầu lập bập phát ra âm thanh. Anh ngồi xổm xuống, khó có được kiên nhẫn nói: “Lau khô nước, ăn mặc mỏng manh như vậy rất dễ cảm mạo, lần sau nhớ mặc nhiều một chút.”
Lộ Nam Tâm nhìn khăn lông trắng lớn khô ráo mềm mại trước mặt, ngớ ra mấy giây mới phản ứng lại, ngay sau đó vội vươn tay nhận lấy, vừa bọc người mình lại vừa nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chú Tiểu Cố.”
Cố Trầm Quang gật đầu một cái, đi trở về ngồi vào trên ghế. Vươn tay ra cầm lấy quyển sách mới vừa đặt trên bàn lúc nảy, tùy ý quét mắt qua, hỏi: “Lớp 5 rồi hả?”
Lộ Nam Tâm đang chậm rãi lau tóc, nghe vậy gật đầu một cái, “Dạ, học kỳ sau.”
Cố Trầm Quang liếc nhìn Lộ Nam Tâm một cái. Cô bé rõ ràng bị đông lạnh không nhẹ. Anh đột nhiên nhớ tới cái gì, lần nữa đứng dậy, đóng cửa sổ lại.
Gió tức khắc bị ngăn cản ở ngoài cửa sổ, lạnh lẽo suy giảm. Lúc này Lộ Nam Tâm mới cảm thấy ấm áp được một chút, bả vai nhỏ mới vừa rồi còn run rẩy từ từ buông lỏng ra.
Cô cảm kích nhìn Cố Trầm Quang, cười cười, “Cám ơn chú Tiểu Cố.”
Cố Trầm Quang lắc đầu một cái, nhìn cô gái nhỏ cả người ướt đẫm trước mắt, thả sách lại trên bàn, cúi người cố gắng làm cho bản thân nhìn thân thiết, dịu dàng một chút, hỏi cô: “Mới vừa rồi lạnh, tại sao không nói với tôi?”
Lộ Nam Tâm ngẩn người, chần chờ ngẩng đầu, xác định vẻ mặt Cố Trầm Quang dịu dàng, mới khẽ nói: “Con không quan trọng.”
“Hả?” Cố Trầm Quang nghe không hiểu. “Không quan trọng cái gì?”
Lộ Nam Tâm đè thấp giọng hơn nữa, lập lại: “Con lạnh….. Không quan trọng.”
Đôi mắt đen nhánh của anh chợt lóe lên kinh ngạc, không nhịn được nhẹ nhàng chớp mắt, trong lòng chuyển một cái, đại khái đoán được hai ba phần.
Chỉ là, anh là một thiếu niên vừa mới tốt nghiệp trung học, hiện tại không biết an ủi đứa nhỏ.
Dừng một chút, đưa tay sờ sờ đầu nhỏ ướt nhẹp của Lộ Nam Tâm, khẽ nói: “Có quan trọng. Em sẽ cảm mạo. Cho nên, một lát nếu còn thấy lạnh, nhất định phải nói cho tôi biết, có được hay không?”
Trời lạnh như thế này dính mưa thời gian dài như vậy, mới vừa rồi lại bị gió thổi lâu thế kia, rất có thể sẽ phát sốt.
Giọng nói anh trong trẻo lành lạnh, ngữ điệu trầm thấp, lại dịu dàng nói với cô, nếu cô lạnh có thể nói với anh.
Lộ Nam Tâm không nhịn được ngẩng đầu lên, lặng lẽ quan sát chú Tiểu Cố trước mắt.
Cô tới Bắc Kinh thời gian không dài, thời gian nghe người ta nói chuyện không nhiều lắm, nhưng liền ở trong thời gian ngắn như vậy đã nghe người lớn bên cạnh nhắc tới chú Tiểu Cố này. Nghe nói là người vô cùng ưu tú. Cô không hiểu từ ưu tú trong miệng những người kia là rốt cuộc có bao nhiêu ưu tú, nhưng cũng biết là vô cùng lợi hại.
Nhưng anh hiện tại lại cúi người, giọng nói lại dịu dàng như thế, tuyệt không giống như những người lợi hại trong truyền thuyết kia.
Lộ Nam Tâm nghe lời gật đầu, “Dạ.”
Cố Trầm Quang cười cười, ngồi dậy, hất cằm lên, chỉ chỉ ghế nhỏ đối diện: “Ngồi đi.” Thấy Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn ngồi xong, mới đưa tay cầm quyển sách lên, nhìn mấy lần, có chút kinh ngạc.
Cô bé rõ ràng là đã nghiêm túc chuẩn bị bài trước. Trọng điểm trong bài cũng dùng bút màu sắc rực rỡ tỉ mỉ đánh dấu, chỉ có mấu đề không hiểu liền đánh dấu rất rực rỡ. Tại sao giống như sợ anh xem không hiểu? Trước đề bài vẽ một cái dấu hỏi thật là to.
Cố Trầm Quang nhìn cái dấu hỏi to đùng rực rỡ, có chút buồn cười. Rút cây bút cô gắp ở trong sách ra, gõ gõ sách ý bảo cô nhìn, đưa tay gạch dưới trọng điểm đề bài.
Nghiêng người qua, “Đề bài này dùng phương trình phân tích đơn giản nhất, thiết lập phương trình này chúng ta dùng x, như vậy……” Anh ngẩng đầu lơ đãng nhìn cô gái nhỏ rõ ràng có chút giống như trong mộng, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Em có học qua phương trình chưa?”
Quả nhiên, cô gái nhỏ lắc đầu một cái. “Không có.”
. . . . . . Bây giờ đứa trẻ lớp 5 nào còn chưa học qua phương trình chứ?
Cố Trầm Quang nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút, đổi một loại phương pháp tương đối phiền toái giảng cho cô. “Vậy chúng ta không cần phương trình, chỉ nhìn lộ trình đơn giản này. Có phải chúng ta có hai đoạn tạo thành từ a đến b hay không…….”
. . . . . .
Học hơn 3 tiếng đồng hồ, lúc Lộ Nam Tâm rời đi còn nhớ rõ hẹn ước thời gian học vào ngày mai cùng chú Tiểu Cố. Lúc này mới cầm quả đào bà ngoại Cố nhiệt tình đưa cho, lễ phép chào tạm biệt về nhà.
Cố Trầm Quang nhìn bóng lưng gầy yếu của cô gái nhỏ dần biến mất đến khi không nhìn thấy gì nữa, quay đầu lại nhìn một chút nét thương hại rõ ràng trong mắt mẹ mình, dựa vào trên cửa, rũ mắt xuống suy nghĩ, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Con nhớ hình như là mấy năm nay anh Lộ kết hôn nhưng vẫn không có sinh con đúng không?”