Dịch Sở chính là đang đau lòng cho cô gái nhỏ nhà người khác, thình lình nghe con trai hỏi, thu hồi ánh mắt, thở dài gật đầu một cái. “Ừ, mấy năm nay vẫn luôn không có.”
Quả nhiên, anh đoán không lầm.
Cố Trầm Quang khẽ nhíu mày, “Vậy cô bé là?”
Dịch Sở nhìn con trai mình một cái, vươn tay đóng cửa, lúc này mới thấp giọng nói: “Là trước khi anh Lộ của con kết hôn, có người phụ nữ khác, vẫn luôn không biết. Hai năm trước mới không biết từ đâu có được tin tức có một đứa bé như vậy.” Bà nói xong không nhịn được thở dài, “Ông cụ Lộ trước khi chết muốn gặp cháu gái, nhiều năm như vậy lần đầu tiên ồn ào với con dâu, ông cụ Lộ vẫn không chịu thôi, anh Lộ con lúc này mới không còn cách nào liền nhận đứa bé trở về.”
Nói cách khác, hiện tại trong nhà, không có người nào là thật lòng hoan nghênh sự tồn tại của cô.
Cố Trầm Quang hồi tưởng lại cô bé trong phòng sách, khuôn mặt ngây thơ mềm mại, có chút trầm mặc.
Phải là bao nhiêu kinh nghiệm tồi tệ lạnh lùng, mới có thể khiến một cô bé 10 tuổi trở nên cẩn thận như vậy? Từng câu từng chữ đều cẩn thận.
Chỉ là có một số việc, nhìn không đành lòng là một chuyện, muốn xông tới vì ai đó nói mấy câu, nhưng lại không có cái lập trường đó. Huống chi chuyện này vốn không quan hệ gì với anh, không cần thiết đi nhiều chuyện.
Cố Trầm Quang ngồi dậy, vỗ vỗ bả vai của mẹ nhằm an ủi, “Con đi xem sách.”
Dịch Sở đáp lời, chờ Cố Trầm Quang đi khỏi mấy bước lại không nhịn được gọi: “Ai, Trầm Quang…..”
Cố Trầm Quang xoay người lại: “Sao ạ?”
“Mấy ngày này con quan tâm Nam Nam một chút….. Con bé thật khó khăn.”
“Được.”
————
Lộ Nam Tâm trở lại nhà họ Lộ, nhấn chuông cửa —— Cô không có chìa khóa, chỉ có thể đứng ở cửa, chờ bà vú tới mở cửa cho mình.
Thật ra thì khiến bà vú ra mở cửa cho mình, Lộ Nam Tâm cũng rất xin lỗi. Nhưng mà không ai cho cô chìa khóa. Cô lại không tiện mở miệng chủ động nói muốn. Lấy tình cảnh của cô bây giờ, nói mấy câu đều phải đắn đo căn nhắc mấy lần, đừng nói đến chuyện mở miệng nói muốn cái gì.
Cửa rất nhanh được người mở ra, Lộ Nam Tâm ngẩng đầu, không ngoài ý muốn nhìn thấy nụ cười quen thuộc của bà vú. Bà vú là người rất tốt, lúc nào cũng cười híp mắt với cô, trân người luôn là bộ quần áo màu vàng nhạt, rất dịu dàng, lại thật thà.
Lúc này bà vú nhìn thấy Lộ Nam Tâm cả người ướt nhẹp trở lại. Bà cả kinh, vội vàng thu lại nụ cười sờ cái trán nhỏ của cô.
Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn đứng tại chỗ không động đậy, để bàn tay thô ráp nhưng ấm áp của bà vú đặt lên cái trán nhỏ của cô, nhỏ giọng an ủi bà: “Vú Trương, con không có phát sốt.”
Nhiệt độ quả thật vẫn bình thường, không tính là nóng.
Vú Trương thu tay, đẩy Lộ Nam Tâm lên lầu, “Nhanh đi thay quần áo ướt ra, còn mặc nữa sẽ phát sốt. Vú đi nấu chén canh gừng cho con, con thay quần áo xong thì xuống uống.”
Lộ Nam Tâm ngước đầu cười, ánh mắt lóe sáng. “Dạ biết.”
Vừa mới chuẩn bị len lén đi lên lầu, ở đầu cầu thang thiếu chút nữa đụng vào một người. Lộ Nam Tâm ngẩng đầu nhìn người trước mặt, trong lòng căng thẳng, theo bản năng lập tức đứng ngay ngắn, ánh mắt vô ý thức quét trên mặt đất, cúi thấp đầu, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Dì”
Vẻ mặt Ninh Uyển không biểu cảm gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng, tiêu sái đi qua, giày cao gót nện trên sàn nhà “bộp bộp”.
Lộ Nam Tâm đứng nguyên tại chỗ 3 giây đồng hồ, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mới vừa khó được nhìn thấy mấy phần tính trẻ con, mắt nhìn về phía trên cầu thang, cô bé vừa ngoan ngoãn lại lém lỉnh vừa rồi mới giống một cô bé 10 tuổi.
Sau lưng.
Đèn phòng khách mở sáng choang, ánh sáng màu trắng sang trọng khó tả, lạnh như băng.
————
Ngày hôm sau Lộ Nam Tâm đến, Cố Trầm Quang đả chuẩn bị xong một phần đề luyện tập, trực tiếp đưa đến trước mặt cô. “Tương tự với bài tập ngày hôm qua, em làm thử một chút.”
“À.” Lộ Nam Tâm quét mắt sơ qua một cái, thật đúng là mấy đề này không khác gì đề ngày hôm qua, trong lòng đánh giá vài lần, sẽ không có vấn đề gì.
Hơn nữa, chữ của chú Tiểu Cố thật là xinh đẹp, chính là loại….. ừm, rất có mùi vị đẹp mắt.
Lúc cầm bút bắt đầu làm bài, Lộ Nam Tâm nằm ở trên bàn sách của Cố Trầm Quang, tư thế vừa làm bài vừa len lén liếc nhìn xem anh đang xem sách gì….. A, thật là dầy, tất cả đều là chữ nước ngoài. Chú Tiểu Cố quả nhiên rất lợi hại.
Cố Trầm Quang lật trang sách, bỗng nhiên phát hiện cô gái nhỏ nào đó đang nhìn trộm mình —— Mắt to bất động, chỉ có con ngươi liều mạng chuyển động về phía bên này…… Không khỏi buồn cười, thân thể anh nhẹ nhàng lui về sau một chút, vỗ vỗ sách trên đầu gối, “Muốn xem?”
Lộ Nam Tâm sửng sốt, biết bản thân bị phát hiện, có chút ngượng ngùng. Khuôn mặt nhỏ bé lập tức liền đỏ bừng, nhỏ giọng hỏi anh: “…… Có thể xem sao?”
Cố Trầm Quang cười một tiếng, rất là ôn hòa thiện ý, “Dĩ nhiên có thể.” Nói xong, đưa sách trong tay cho cô, sợ quá nặng cô cầm không nổi, tay phải vẫn giữ bên dưới.
Lộ Nam Tâm nhận lấy sách, ngón trỏ cùng ngón cái từ từ lật qua một trang sách, trong đôi mắt to lóe lên tia tò mò đối với sự vật mới yêu thích vô điều kiện thuộc về đứa nhỏ….. Cô đã học hia năm Anh Ngữ, bên trên có vài từ mặc dù xem không hiểu, nhưng cũng không đến nổi giống như là đang xem Thiên Thư.
Bìa sách rất cứng, góc cạnh rõ ràng, tay sờ vào có loại cảm giác nặng trình trịch, bóng loáng rất thoải mái.
Lộ Nam Tâm chưa từng xem qua loại sách như vậy….. Trước kia khi còn ở nhà, mẹ cô cũng thích đọc sách, cũng có những cuốn sách rất dầy, nhưng không có cuốn nào dầy như cuốn này…. Ừ, rất đẹp mắt.
Nhưng cô xem một chút cũng không có tiếp tục xem nữa, nhẹ nhàng đẩy quyển sách về phía Cố Trầm Quang, vừa nói: “Cảm ơn chú Tiểu Cố, con xem xong rồi.” Vừa không nhịn được len lén liếc mắt một cái.
Đông tác nhỏ của cô bé không tự chủ làm rất rõ ràng, Cố Trầm Quang tự nhiên chú ý tới điểm nhỏ này của Lộ Nam Tâm, muốn đẩy sách trở về lần nữa…… Nhưng mà toàn bộ nội dung trong sách đều là luật pháp nước ngoài cô cũng đọc không hiểu…… Suy nghĩ một chút, cúi thấp thân thể hỏi cô bé có đôi mắt to tròn nổi bật, “Thích?”
Ừ. . . . . . Lộ Nam Tâm ngượng ngùng nói thật, lại cảm thấy không muốn từ chối, suy nghĩ nửa ngày, mơ mơ màng màng nói câu: “Dạ….. Tạm được.”
Cố Trầm Quang lập tức hiểu đây là ý gì rồi. Vừa cảm thấy cô bé ngốc này thật là đáng yêu, vừa lại không khỏi có chút đau lòng. Một bé gái 10 tuổi, phải nên cả ngày lẫn đêm chỉ nhớ kỹ chuyện ăn ngoan cùng chơi đùa, nghĩ muốn cái gì hoàn toàn không cần suy tính những nhân tố tạp nham khác, đưa tay liền được, không buồn không lo. Nhưng cô bé trước mắt ngay cả câu thích cũng không dám nói ra khỏi miệng, nếu muốn phải làm việc gì đó, trong lòng có mong đợi cũng chỉ có thể lấy dũng khí nói một câu “tạm được.”
Người lớn ngu ngốc u mê phạm sai lầm, như thế nào lại không chút lưu tình trút hết lên người một đứa bé mới 10 tuổi.
Ngón tay từ từ gõ lên sách, Cố Trầm Quang tự hỏi trong lòng xem có quyển sách nào giống quyển sách này lại thích hợp cho đứa nhỏ đọc…. Anh đột nhiên đứng dậy, cố ý thả quyển sách trog tay vào trước mặt Lộ Nam Tâm, vươn tay sờ sờ đầu nhỏ của cô, “Ở đây chờ một chút.”
Lộ Nam Tâm nhìn quyển sách bìa cứng lại dầy gần trong gang tấc, ánh mắt không tựchủ bị hấp dẫn, mơ hồ gật đầu một cái. “Dạ.”
Cố Trầm Quang suy nghĩ một chút, trước khi đi bổ sung một câu: “Muốn xem liền tùy tiện xem, không sao.” Tránh cho cô gái nhỏ muốn lật lại không dám lật.
Nhưng chỉ là thông báo một câu như vậy, chờ khi anh tìm sách quay trở lại, quyển sách vẫn đặt ở chỗ đó không xê dịch chút nào. Lộ Nam Tâm liền nhìn chằm chằm quyển sách có bìa màu xanh đậm đọc thật là hay hồi lâu. Thấy CốTrầm Quang trở lại, ngẩng đầu hé miệng cười một tiếng với anh, mềm nhũn.
Trong lòng Cố Trầm Quang bị nụ cười của cô gái nhỏ làm cho có chút mềm. Thiếu niên vừa mới lớn đối với cô gái nhỏ mềm núc ních thật là không có nửa điểm sức chống cự, đưa quyển sách dễ dàng lật đến trước mặt cô. “Xem một chút coi có thích không?”
Trong đôi mắt Lộ Nam Tâm chợt lóe lên tia sáng, tay nhỏ vươn ra nhận lấy….. thế nhưng cũng là da cứng!
Màu xanh lá cây nhàn nhạt, phía trên vẽ hai người bé nhỏ cùng rất nhiều tiểu tinh linh, chính giữa có một bông hoa cuộn tròn tạo thành một cái khung, bên trên dùng màu sắc rực rỡ in tên sách ——《 Tiểu Vương Tử 》.
Tiểu Vương Tử? Lộ Nam Tâm nghiêng đầu suy nghĩ, là hoàng tử cưới công chúa Bạch Tuyết khi còn bé sao?
Lộ Nam Tâm vuốt ve quyển sách, nhìn thật sự là thích không nhịn được. Bản tính đặc trưng của đứa nhỏ muốn trào lên. Rốt cuộc không nhịn được ngẩng đầu nhìn Cố Trầm Quang, lấy dũng khí hỏi một câu: “Đây là….. đưa cho con sao?”
Cố Trầm Qaung gật đầu: “Ừ, cho Nam Nam. Thích không?”
“Ừm!” Lộ Nam Tâm nghe anh nói là đưa cho cô, vui vẻ đến mức cả người thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ trên ghế, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn chứa đựng đôi mắt to trong trẻo lên, vui sướng tràn ra ngoài: “Thích!”
Đây là trong hai ngày qua, Cố Trầm Quang mới nhìn thấy Lộ Nam Tâm vui vẻ nói chuyện lớn tiếng, cũng là thời gian giống một đứa bé nhất.
Anh cười cười: “Thích là tốt rồi. . . . . . Đề làm xong rồi chưa?”
“A. . . . . . Còn chưa có, chỉ còn hai đề. . . . . .” Đã rất nhanh.
Cố Trầm Quang gật đầu một cái, “Ừ, mau làm, hoàn thành xong thì xế chiều hôm nay có thể đọc sách.”
Đọc sách?! Lộ Nam Tâm sửng sốt, bận rộn giơ quyển sách trong tay lên, không xác định hỏi anh: “Này….. có thể đọc cái này sao?”
Cố Trầm Quang gật đầu, nhận lời: “Có thể.”
A. . . . . .
Trong mắt cô gái nhỏ chợt lóe lên tia sáng trong suốt giống như là mặt nước biển lăn tăn gợn sóng. Nghe được lời này của Cố Trầm Quang liền vội vàng cầm bút giải bài tập, chỉ sợ muộn một mấy giây anh sẽ đổi ý. Kết quả chính là Cố Trầm Quang vừa mới ngồi xuống mở sách ra, cô gái nhỏ liền đưa bài tập qua.
Anh có chút ngoài ý muốn: “Làm xong?”
“Dạ!”
Cố Trầm Quang vươn một tay ra nhận lấy, “Chú Tiểu Cố xem một chút.” Quét mắt qua mấy lần, mỗi đề cô gái nhỏ đều dùng cách giải vô cùng hợp lý. Ngày hôm qua dạy mấy chi tiết nhỏ cũng đều nhớ rõ. Sợ là hai đề cuối cùng kia, anh cũng không nhìn ra một chút dấu vết gấp gáp….. Còn thật không tệ.
Anh đóng lại đề thi, cười cười nói với Lộ Nam Tâm, “Tốt lắm, đi đọc sách đi…… Nếu cảm thấy cái ghế không thoải mái, có thể đến ghế sô pha nhỏ bên kia ngồi đọc.” Nói xong, anh chỉ chỉ bộ ghế sa pha nhỏ ở góc tường bên trái.
Lộ Nam Tâm cũng cười, đôi mắt to tròng híp lại, giọng nói của cô gái phương Nam mềm nhũn dịu dàng, bởi vì vui vẻ nên âm cuối nhẹ nhàng cao lên, “Dạ!”
Vốn là muốn quy củ ngồi ở trên bàn đọc sách, nhưng lại sợ ngồi quá gần làm phiền anh đọc sách. Xoắn xuýt một hồi, vẫn là ôm sách chạy đến trên sô pha nhỏ, thoải mái khoan khoái vùi ở một góc.
Ôm sách, kẹp vào trong ngực, đầu tiên là tỉ mỉ nhìn bìa ngoài thật lâu, sau đó rốt cuộc vươn bàn tay nhỏ, mở ra….. Bắt đầu từ lời tựa, một chữ cũng không bỏ xót.
Cố Trầm Quang vốn là sợ cô gái nhỏ khó khăn trong việc cầm sách, nhưng thỉnh thoảng nhìn sang, Lộ Nam Tâm đang thoải mái vùi ở trên sô pha cười híp mắt. Đôi mắt mở thật to, con ngươi không ngừng xoay tới xoay lui, hoàn toàn giống như là đang thăm dò vào một thế giới mới….. Thật đúng là làm cho người ta nhìn bớt lo. Cố Trầm Quang nhìn khuôn mặt non mềm của cô gái nhỏ, trong lòng đột nhiên tràn đầy.
Trên đường anh đi ra ngoài pha cà phê, khi trở về liền cầm một ly sữa tươi cho Lộ Nam Tâm.
Cô gái nhỏ nghe tiếng, từ trong sách ngẩng đầu lên, liếc nhìn ly sữa tươi, ngây ngô đáng yêu nhận lấy, sau đó ngước đầu: “Cảm ơn chú Tiểu Cố.”
“Ừ.”
Cố Trầm Qaung nhìn khuôn mặt nhỏ bé non mềm mũm mĩm nghiêng túc nói cám ơn với anh, không khỏi cảm thấy đầu ngón tay ngứa ngáy, trong lòng mềm nhũn lại nhịn lại mới không có vươn tay nhéo hai cái…..
Anh mơ hồ nhớ có ai đó từng nói. . . . . .Gương mặt đứa nhỏ không thể tùy tiện nhéo loạn. . . . . . .
——————
Hai người đọc sách, yên lặng ở trong phòng sách cả một buổi trưa, chờ rốt cuộc nhớ tới nên để cho cô về nhà, bên ngoài trời đã tối đen.
Cố Trầm Quang suy tư hai giây liền quyết định, ngoắc ngoắc tay với cô gái nhỏ đang rầu rỉ nhìn bầu trời đen thui bên ngoài, học mẹ của anh gọi nhũ danh của cô, “Nam Nam, tới —— mặc áo khoác vào, chú Tiểu Cố đưa Nam Nam về nhà.”