Đẩy cửa phòng khách ra, một hỗn hợp mờ ám được tạo thành từ mùi rượu trộn lẫn với mùi son phấn phả thẳng vào mặt, Dương Thận chẳng nén nổi phải cau chặt mày.
Một đám nom có vẻ là người đang lăn lộn trên đệm mềm, rượu và hoa quả tươi rơi vãi đầy sàn, chẳng ai để tâm đến.
Làn tóc đen phủ rối đất, thi thoảng lại nghe tiếng cười nũng nịu của đàn bà, vô cùng ám muội.
Văn Tĩnh chỉ biết khóc và nép sau lưng Dương Thận, khẽ níu tay áo y, xin y ra mặt nói hộ.
Ân tam thúc tái mặt bước tới đầu tiên, ông vừa định lên tiếng thì Yến Vu Phi đã buông lời: “Mặc thiếu trang chủ, sao quý phu nhân đến mà không để chúng ta hay? Yến mỗ thết đãi không chu toàn, rất lấy làm hổ thẹn.”
Một người bò ra khỏi đệm, tóc tai bù xù áo phanh ngực nhưng mặt mày lại rất khôi ngô, ấy đích thị là Mặc Vân Khanh. Bên cạnh là ba bốn ả đàn bà xinh đẹp áo quần hớ hênh, mềm mại không xương quấn quanh chân hắn, hi hi cười khẽ.
Hắn thờ ơ cười đáp: “Phu nhân gì cơ? Mặc mỗ chưa từng cưới vợ, lẽ nào có kẻ rắp tâm giả mạo?”
Văn Tĩnh không kìm nổi òa khóc nức nở, nghẹn ngào thốt lên: “Vân Khanh! Sao chàng có thể đối xử với thiếp như thế!”
Mặc Vân Khanh liếc nàng một cái, cười: “Hóa ra là đây hử, chả phải thê tử thê tiếc gì đâu, ả chỉ là sư muội mà cứ thích quấn lấy ta, chán lắm cơ.”
Văn Tĩnh vừa tức vừa giận, lăn đùng ra ngất. Yến Vu Phi sai tiểu nhị dìu nàng đến khách phòng bên cạnh nghỉ ngơi, đoạn mỉm cười: “Yến mỗ tiếp đãi không chu đáo, chỉ e đã thất lễ với thiếu trang chủ.”
Mặc Vân Khanh xua tay: “Chả sơ sót gì đâu, làm tốt lắm!”
Ân tam thúc cả giận quát: “Nhà ngươi…”
Chưa dứt câu đã bị Yến Vu Phi kéo ra ngoài, Dương Thận loáng thoáng nghe ông ta lớn tiếng phàn nàn: “Thằng nhãi ranh hoang dâm! Sao thiếu gia có thể để loại người này bên mình được chứ! Giết phắt đi cho gọn!”
Yến Vu Phi không đáp, chưởng quỹ bên cạnh lại dè dặt góp lời: “… Ham mê lạc thú bất kể ngày đêm, tiểu nhị vào dọn dẹp phòng, đưa thức ăn nước nóng mà bất cẩn một tý cũng sẽ bị đánh đấy ạ… Nể mặt nhị thiếu mà…”
Không đợi nghe rõ phần sau, Dương Thận đã ngoái đầu nhìn tên Mặc Vân Khanh người ngợm chẳng ra hồn nằm giữa đệm, chẳng biết cảm giác trong lòng mình là gì.
Yến Vu Phi đứng sau lưng mỉm cười, khẽ nói: “Thiếu trang chủ là người thích nữ sắc mỹ tửu, Yến mỗ chỉ sợ mình thết đãi chưa chu đáo.”
Dương Thận bỗng xoay đầu lại: “… Mi cố ý!”
Nuôi hắn, chiều hắn, khiến hắn lệ thuộc mình, từ đấy, Giảm Lan sơn trang sẽ biến mất trên thiên hạ, thế lực vùng Tương Tây quả thực sẽ phải rơi vào tay Yến môn.
Vẻ mặt Yến Vu Phi vẫn ôn hòa như trước, thấp giọng: “Cố ý hay không chẳng quan trọng, mọi người đều thuận theo nhu cầu cá nhân thôi, hẳn Dương công tử phải thấu tỏ điều này.”
Thực ra thì gã nói không sai, thuận theo nhu cầu cá nhân mà thôi. Mặc Vân Khanh tự muốn sa đọa, chẳng can hệ gì đến bất cứ ai.
Lúc y vào phòng Văn Tĩnh, nàng tỉnh rồi cũng chỉ biết bưng mặt khóc, thì thào: “Trước khi xuống núi, chàng ta thề non hẹn biển với muội, bảo rằng phải tạo thành nghiệp lớn khiến sư phụ không xem thường mình nữa. Ai mà ngờ chưa trót năm đã bặt vô âm tín, vất vả lắm muội mới tìm được đến đây, chàng lại biến thành bộ dạng này!”
Dương Thận cũng chẳng biết phải an ủi nàng như nào, đành im lặng.
Văn Tĩnh lại nói: “Người đời thường bảo, tình yêu của đàn ông tiêu tan nhanh nhất, khắc trước còn lời ngon tiếng ngọt, khắc sau đã trở mặt chẳng nhận người. Chỉ đáng thương cho đứa bé không thấy mặt trời trong bụng của muội, chưa ra đời mà cha nó đã không muốn nhận mặt nó rồi.”
Dương Thận cả kinh: “Các người… đã…?”
Sắc mặt Văn Tĩnh tái nhợt: “Tháng tư, sư phụ làm lễ văn định(1), chàng bảo thế là đã thành phu thê rồi, chỉ thiếu một hôn lễ chính thức thôi. Nên… Đến nay, thai cũng đã sáu tháng, chàng lại không thừa nhận lễ văn định dạo nọ, muốn hưu muội, bảo muội sau này còn mặt mũi nào nhìn đời?”
(1): lễ viết một tấm thiệp hồng ghi rõ tên tuổi đôi người, ngày giờ, nơi chốn cử hành hôn lễ, kèm theo lời chúc lành, sau đó đặt nó trên bàn thờ tổ tiên hai họ.
Dáng người nàng mảnh mai, phải quan sát kỹ mới nhận ra rằng phần bụng hơi nhô lên.
Rốt cuộc Dương Thận không nhịn nổi nữa, đẩy cửa bước thẳng đến phòng của Mặc Vân Khanh.
Vừa mở cửa, bên trong đã có một bầu rượu bay ra, Dương Thận nghiêng người tránh, chỉ nghe Mặc Vân Khanh quát to: “Cút! Đừng nhiễu sự!”
Y nhíu mày gọi: “Sư huynh!”
Mặc Vân Khanh chậm chạp ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn y hồi lâu mới gợn nét cười: “Hóa ra là mi, đã quyết định giúp Yến nhị thiếu rồi?”
Dương Thận nghiêm mặt nói: “Ta đến đây không phải để nói chuyện này. Văn Tĩnh đã làm lễ văn định với huynh, hơn nữa muội ấy đã hoài thai, về tình về lý huynh đều không nên làm vậy với muội ấy.”
Mặc Vân Khanh vẫn đang cười, đưa tay kéo một mỹ nhân bên chân hắn lên, nâng cằm ả cho Dương Thận xem mặt, hỏi: “Sao nào? Có phải xinh đẹp hơn nhiều so với Văn Tĩnh không?”
Dương Thận mím môi không đáp.
“Trần đời này có vô số mỹ nữ, sao đàn ông lại phải thắt chết cổ trên mỗi một thân cây. Mi cũng chớ mãi nhớ nhung con bé Cát Y Xuân bẩn thỉu kia, đã đến đây rồi thì Yến nhị thiếu sẽ không bạt đãi mi đâu. Chỉ cần chú ý làm việc cho tốt là được.”
Dương Thận nhìn hắn thật lâu, bên tai bỗng vang lên giọng của Y Xuân: Làm đoản kiếm cho kẻ khác, há chẳng phải sống mà như một thứ công cụ ư. Trước khi có thể trở thành một nhân vật tai to mặt lớn đường đường chính chính, chúng ta đừng chọn sai đường.
“Huynh đã biến chất hoàn toàn rồi, không cứu được nữa.”
Y nói xong xoay người bước ra ngoài, sập cửa thật mạnh.
Yến Vu Phi bảo mình đi điều phối thuốc giải cho Y Xuân, sẽ về trước buổi trưa.
Dương Thận trở về phòng mà gã đã sắp xếp ình, múc nước rửa mặt xong, dùng thanh kiếm trên lưng chốt cửa ra vào, đẩy cửa sổ định nhảy xuống.
Sau lưng bỗng vang lên giọng của Ninh Ninh: “Dương công tử, chàng muốn đi đâu?”
Y không quay đầu lại, hờ hững đáp: “Ta phải đi rồi, đi tìm Y Xuân.”
Ả nhanh chóng xông đến ôm chặt lấy eo y từ đằng sau, áp mặt vào lưng y, khẽ nói: “Đừng đi! Chàng cứ thế đi mất, thật sự sẽ mất mạng đấy!”
Dương Thận chẳng nói một câu đã gạt cánh tay ả xuống, ả lại không buông tha mà luồn thẳng ra trước, rúc đầu vào ngực y như một chú nai con run bần bật.
“Chàng đừng đi! Em… không muốn chàng chết!” Ả run rẩy thuyết phục.
Dương Thận đứng im bất động, lạnh lùng buông lời: “Lần này lại là Yến Vu Phi phái cô đến quyến rũ ra?”
Ninh Ninh thấp giọng đáp: “Em biết chàng không tin, dù nói gì đi nữa chàng cũng sẽ nghĩ là em đang lường gạt. Em chỉ có thể nói rằng, Yến Vu Phi giam lỏng cha em, em không thể không làm việc cho gã, cũng chẳng phải cam tâm tình nguyện gì.”
Chất giọng y lạnh lẽo: “Vậy thì liên quan gì đến ta?”
Ninh Ninh tái mặt, ngẩng đầu nhìn y, vẫn không buông tay: “Em biết chàng là một nam tử hán cứng rắn, hiển nhiên sẽ gai mắt với phận đàn bà hèn mọn yếu đuối bọn em, dù em có bảo mình ngưỡng mộ chàng đi nữa, chàng cũng vẫn cứ cảm thấy bẩn thỉu. Nhưng em vì muốn tốt cho chàng, chàng đi như vậy, không thế lực, không người chống lưng, không gì cả mà lại đối đầu với Yến môn, chỉ có chết.”
Dương Thận đẩy ả ra, nói: “Đa tạ ý tốt của cô, nhưng ta sẽ không nương nhờ hơi thở kẻ khác mà sống. Báo thù là chuyện riêng, chẳng đến lượt người ngoài can dự.”
Ninh Ninh khẽ khàng: “Chàng đi rồi, nếu mất mạng… nếu mấy chục năm trôi qua vẫn không rửa nhục được thì thế nào? Sống ân hận cả đời ư?”
Dương Thận bình tĩnh nhìn cây cối tiêu điều ngoài cửa sổ, chầm chậm thốt từng chữ: “Ta sẽ không để việc báo thù che mờ mắt mình mà trở thành một cái xác không hồn. Vài năm cũng vậy, vài chục năm cũng thế, thù ta, ta báo, đường ta, ta đi.”
Ninh Ninh đột nhiên lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm y hồi lâu, cứ như ả không nhận ra con người này.
“Đến đây cũng vì nàng ta, đi mất cũng vì nàng ta. Sư tỷ của chàng… thực sự tốt đẹp đến thế ư?” Ả gục đầu khẽ hỏi.
Dương Thận không đáp, nhún người một cái, thân mình đã ở trên bục cửa sổ.
Ninh Ninh hét vội: “Em không được sao? Em… thực ra từ cái đêm ở biệt viện của Yến Vu Phi, với chàng, em đã…”
Y vẫn không đáp lời, ngoái đầu cười khó hiểu, sau đó nhảy khỏi cửa sổ.
Ả bước đến cửa sổ, chỉ thấy chiếc áo vải thô xanh thẫm của y lóe lên giữa viện, thoắt cái đã biến mất. Gió tháng mười một lạnh căm phả vào mặt, nước mắt mau mắn được hong khô.
Lòng ả bỗng dưng nảy sinh nỗi căm hờn, có làm sao cũng không đè nén nổi.
Y Xuân, Y Xuân, nàng ở đâu? Thư Tuyển sẽ chăm sóc tốt cho nàng chứ, có vứt nàng ven đường mặc kệ sống chết không?
Lúc Dương Thận lao đi điên cuồng trên đường, trái tim cũng gõ từng hồi thình thịch.
Trước tiên, y phải thầm xin lỗi nàng tự đáy lòng, vì y đã từng lưỡng lự. Sư phụ bảo y thông minh, Thư Tuyển cũng khen y khôn khéo, nhưng những thứ này vốn chẳng là gì, người thực sự nhìn xa trông rộng là nàng, người kiên định nhất cũng là nàng.
Giữa gầm trời này, cuộc đời mỗi người đều do chính bản thân định đoạt, khổ đau hạnh phúc cũng chỉ tự mình thấu tỏ. Nỗi đau đớn vì không thể lập tức báo thù, y là người rõ ràng nhất.
Chính vì rõ ràng nhất, nên mới không muốn để kẻ khác lợi dụng.
Dương Thận sẽ không phải là một cái xác không hồn, đắc tội với Yến môn cũng thế, không nắm giữ được Y Xuân cũng vậy, chẳng ai có thể thay đổi hướng đi của cuộc đời y. Người đàn ông không thể kiên trì đi hết con đường của chính bản thân, thì chẳng phải là đàn ông.
Sau đó, khi thấy Y Xuân rồi, y sẽ ôm nàng vào lòng, và nói lời xin lỗi.
Y chỉ là một tên ngốc chưa có kinh nghiệm giang hồ, sa vào biến cố khó lòng phản ứng kịp, phải nhờ kẻ khác cứu nàng.
Phải nghiêm túc nói với nàng, rằng sẽ không bao giờ có lần sau nữa, tuyệt đối không.
Y sẽ luôn ở bên cạnh nàng, mãi mãi, dù chỉ làm đệ đệ cũng không sao.
Cuối cùng, cuối cùng lại thêm một lời xin lỗi.
Vì khi nãy y đã nói dối, thực ra y không muốn làm đệ đệ của nàng, sau đó hỏi xem có thể hôn nàng không, chỉ giây lát thôi là đủ.
Ở vùng ngoại ô có một ngôi miếu nát, y chậm chạp đến gần, cho đến khi bên trong vang lên giọng của một cô gái: “Dương Thận mất tích à? Không bị Yến Vu Phi bắt đi chứ?”
Tiểu Nam Qua trả lời với vẻ kỳ lạ: “Việc này… khó mà nói được, tỷ đừng cả nghĩ nữa, uống thuốc giải rồi ngủ nhanh lên! Sống lại rồi mới tìm được y chứ, đúng không nào?”
Dương Thận đẩy cánh cửa của ngôi miếu rách nát ra, bên trong có ba người, hai người bị dọa đến giật thót dậy, chỉ có mỗi Thư Tuyển là đang cặm cụi mân mê ống tay áo, đầu không ngẩng lên.
Sau đó, y cười cười, cất tiếng: “Sư tỷ à, ta đến rồi đây.”
Lúc thân hình gầy yếu kia bổ nhào vào lòng mình, y đã ôm chặt lấy, cả đời này không nỡ buông tay.