Cách ngày, triệu chứng trúng độc của Y Xuân đã hoàn toàn biến mất, nàng lại sôi nổi hoạt bát, lôi Dương Thận đi khắp nơi bắt gà rừng thỏ hoang làm bữa trưa.
Tiểu Nam Qua rất khâm phục sức sống dồi dào của nàng, vừa ngồi cạnh đống lửa đun nước vừa không ngớt lời: “Chủ tử, em thực sự rất nghi ngờ, chả biết tỷ ấy có đúng là con gái không, trông còn mạnh mẽ hơn khối thằng đàn ông nữa.”
Thư Tuyển ờ một tiếng, xắn tay áo, cầm cành khô khua lung tung khiến vụn lửa bắn lên cao, nổ lép bép.
Tiểu Nam Qua nhìn xung quanh, thấy chẳng có ai bèn sán lại gần hắn, thấp giọng hỏi: “Lần này là chủ tử cứu Cát cô nương, lòng tỷ ấy hẳn đã có hình bóng của Người. Tính nhẩm thì giờ cũng là lúc nên quay về rồi, sao chủ tử không mời tỷ ấy cùng đi?”
Thư Tuyển chỉ lặng lẽ nhìn ngọn lửa bập bùng, ánh lửa hắt lên khiến gương mặt hắn thoắt mờ thoắt tỏ, đôi con người sâu thẳm như chực thôn tính tất cả. Khóe môi chợt nhếch lên, hắn để lộ nụ cười thờ ơ, nói: “Ờ, đến lúc nên quay về rồi.”
Tiểu Nam Qua đánh thót một cái, chẳng thể nói tiếp nữa.
An tĩnh, ngôi miếu nát an tĩnh lắm thay, chỉ có tiếng lửa liếm vào cành khô xoàn xoạt.
Lát sau, bên ngoài dội lại tiếng bước chân vui vẻ, giọng nói ríu rít của Y Xuân dần đến gần: “Thỏ ở đây béo thật, thân hình tròn như trái bóng, là do nước non Giang Nam trù phú ư?”
Dương Thận bất đắc dĩ giải thích nàng nghe: “Động vật trú đông luôn tự ních đầy bụng mình, chả liên quan gì đến nước non cả.”
Cửa ngôi miếu nát được ai đó đẩy mở, nửa thân trên của Y Xuân vẫn vương hơi lạnh, nàng vụt một phát phi thẳng vào trong như một chú én nhỏ thó, luồn vào sưởi ấm kế bên Thư Tuyển.
“Lạnh quá! Thư Tuyển, huynh mặc ít đồ thế này, không lạnh sao?” Nàng ngoái đầu nhìn hắn.
Trước giờ Thư Tuyển thích chưng diện, mỗi ngày thay một bộ xiêm y, màu sắc phong tao diễm lệ. Hôm qua vừa trầm mình xuống nước vừa phải đi tìm thuốc, hiếm lắm mới thấy hắn chật vật một lần, hôm nay lại trở về với dáng vẻ áo mũ chỉnh tề rồi.
Ngoại bào bằng lụa màu tím nhạt thế mà rất hợp với hắn, song lại có vẻ phong phanh, gió lạnh ngoài kia vừa thốc một cơn đã có thể giật tung tất cả.
Hắn cười cười, trở tay nắm trọn bàn tay nàng, hỏi: “Còn lạnh không?”
Lòng bàn tay ấy ấm áp, ngay cả đầu ngón tay cũng nồng đượm hơi ấm. Y Xuân ngây ra hồi lâu, hắn hiếm khi hành động thân mật thế này, thường thì luôn bày ra vẻ “Cô lôi thôi lếch thếch thế kia thì đừng sáp lại đây”.
Nàng cũng cười, vừa định tiếp chuyện thì hắn đã nhanh chóng thả tay ra.
“Ta xa nhà đã hơn một năm, sắp cuối năm rồi, phải quay về thôi.” Hắn lạnh nhạt buông lời, ngữ khí chẳng mảy may xao động.
Y Xuân đang sưởi ấm và Dương Thận đang thoăn thoắt xử lý thịt thỏ cùng xoay đầu nhìn hắn chằm chằm. Dương Thận đối tốt với hắn hơn trước kia nhiều, chân thành hỏi: “Không ở lại vài ngày nữa ư? Huynh giúp bọn ta nhiều việc lắm rồi, bọn ta vẫn chưa trả ơn mà.”
Thư Tuyển lườm y một cái: “Bằng các cậu bây giờ ấy hả, trả nổi à?”
Một không tiền bạc, hai không quyền thế, ba không quan hệ, cụm từ “trả ơn” cũng chỉ có nghĩa là dốc cạn túi mời hắn ăn một bữa thịnh soạn thôi, quả thật rất mất mặt. Dương Thận thốt không nên lời, đành cúi đầu tiếp tục làm thịt thỏ.
Y Xuân chẳng tinh tế chút nào, mắt sáng lấp lánh, luôn mồm hỏi: “Thư Tuyển, nhà huynh ở đâu? Xa không? Thú vị không?”
Bản thân nàng chẳng ngại mời bạn về nhà, đương nhiên sẽ nghĩ rằng người khác cũng thế.
Tiểu Nam Qua ở phía sau cực lực nháy mắt ra hiệu với Thư Tuyển, bảo hắn tận dụng cơ hội ngàn năm một thuở này nhanh chóng mời nàng cùng đi. Lỡ mất làng thì chả còn quán xá gì nữa đâu(1).
(1): ngụ ý bỏ mất cơ hội sẽ không còn lần sau.
Thư Tuyển chống cằm, hơi lơ đãng: “Xa lắm, cũng chả có gì thú vị. E rằng người ngoài không vào được.”
Y Xuân gật đầu ngay tắp lự: “Vậy khi nào huynh đi? Bọn ta mời huynh ăn một bữa.”
“Hôm nay, đi ngay thôi.”
Câu trả lời khiến cả ba người nhảy thót dậy. Tiểu Nam Qua ôm trán, lòng thầm mắng gỗ mục khó đẽo, hắn thế kia thì có theo đuổi một trăm năm cũng chẳng chiếm được lòng cô gái mà mình ngưỡng mộ. Thường ngày chủ tử nom có vẻ thông minh khôn khéo, đụng phải chuyện như này lại ngốc chết đi được.
“Thế sao không nói sớm một chút! Hôm nay đi… Vậy chúng ta nhanh vào thành Tô Châu, huynh thích ăn gì cứ mặc sức mà gọi!” Y Xuân nhặt kiếm lên, nói đi là đi ngay.
Thư Tuyển lạnh nhạt đáp: “Ta không thích ăn món Giang Nam, đừng bận tâm.”
Đến nước này rồi, rốt cuộc vẫn hơi không đành lòng, hắn nhìn Dương Thận lại nhìn nàng, thong thả nói: “Nếu muốn, các cô tiễn ta một đoạn cũng được.”
Vì câu nói ấy, hơn nửa đêm, bốn người đứng bên bờ Thái Hồ hít gió lạnh, Y Xuân hắt hơi vài cái, chân tay lạnh đến tê cả, không ngừng dậm chân xuống đất.
Thư Tuyển tay cầm một bọc vải nom ra rất nặng, hẳn là đá Thái Hồ mà hắn tốn cả mớ tiền mới sở hữu được. Hắn ôm nó vào lòng như ôm bảo bối, chốc chốc lại mở bọc cúi đầu ngửi ngửi, cứ như hòn đá thực sự ngấm mùi của nước Thái Hồ.
Tiểu Nam Qua đứng cách đấy không xa thương lượng việc mua thuyền với ngư dân, chẳng bao lâu sau ông chủ đã tháo dây buộc một chiếc thuyền cập bến, cậu nhảy lên thuyền đầu tiên, vẫy tay về phía này: “Chủ tử! Mua được thuyền rồi này!”
Hai người bọn Y Xuân tiễn Thư Tuyển đến bên thuyền, Dương Thận chắp tay nói: “Hy vọng sau này sẽ gặp lại nhau. Khi ấy nhất định sẽ mời huynh một bữa no nê.”
Thư Tuyển hừ mũi, hơi có vẻ khinh thường. Hắn không nhìn Dương Thận, chỉ đưa mặt về phía Y Xuân, ngắm lâu thật lâu, cuối cùng dặn dò: “Cô cẩn thận, đừng chết đấy.”
Y Xuân đã quen với cái cách quan tâm kỳ lạ này của hắn, lập tức nhếch mép cười: “Huynh cũng bảo trọng, năm sau vẫn có thể gặp lại chứ?”
Năm sau? Thư Tuyển nhìn bầu trời đen đặc, không đáp.
Gió đêm lùa rối mái tóc dài của hắn, như dùng bút lông phết vài nét mực trên nền giấy Tuyên Thành. Xiêm y tung bay tựa một đôi cánh, cơ hồ lập tức sẽ bay vút lên trời, cao và xa.
Hắn giao hòn đá Thái Hồ cho tiểu Nam Qua, bất thình lình quay đầu dịu dàng gọi một tiếng: “Y Xuân, nàng đến đây một chút.”
Trước giờ hắn vẫn luôn gọi nàng là tiểu Cát, xưng hô trung tính, không gần gũi cũng chẳng xa cách, rất lạ lùng, đây là lần đầu tiên gọi nàng là Y Xuân, trái lại khiến nàng không phản ứng kịp, ngây ngẩn đáp một tiếng, bước đến.
Cổ tay bị người ta nắm, khẽ khàng kéo nhẹ, nàng bất giác nghiêng người ngã về phía trước, một cánh tay lập tức đỡ lấy, ôm vào lòng.
“Á…” Y Xuân chỉ kịp hét một tiếng, đôi môi rét cóng bỗng ấm áp hơn, trước mắt là hai hàng lông mi dài như rẽ quạt, nhẹ run.
Cú sốc này không nhỏ, cả người nàng cứng đờ trước, sau bỗng muốn phản kháng, nhưng lực khống chế của hắn cực khéo léo và chuẩn xác, tất nhiên chẳng thể động đậy dù chỉ mảy may, Y Xuân bị hắn đỡ gáy hôn thật sâu, tựa như muốn hôn đến tận tâm can nàng.
Không giống với nụ hôn nóng rực lại trúc trắc của Dương Thận, chiếc hôn này cơ hồ khiến nàng ngạt thở, máu điên cuồng xông xáo khắp tứ chi, chỉ không bơm lên não. Giữa cơn mơ màng, nàng chỉ cảm nhận được một thứ gì đó ướt át đang khéo léo tách răng mình, bèn nghiến chặt hàm theo bản năng, khiến nó chỉ có thể tỉ mỉ liếm láp bờ môi nàng.
Rất nhanh, thật vội, tựa hồ đang chạy đua với thời gian. Không có nhiều thời gian để hắn dây dưa quyến luyến.
Lúc rời đi, hắn kề sát môi lại, thấp giọng trách: “Con bé ngốc này, gọi đến là đến thật à?”
Y Xuân hoàn toàn đờ đẫn, ngây ngẩn nhìn hắn, cứ như trước giờ chưa từng quen biết người này.
Thư Tuyển cười khì, ngón cái nhẹ nhàng vuốt bờ môi ướt át, buông lời: “Cứ xem cái này là thù lao nàng trả cho ta vậy. Cáo từ.”
Đoạn đẩy nàng một cái, vừa khéo đáp vào lòng Dương Thận sắc mặt âm trầm đang vội vã chạy đến kéo người, cả hai đâm sầm vào nhau, suýt nữa đã trượt chân ngã xuống bờ đá trơn nhẵn.
Lúc quay sang nhìn, chiếc thuyền con đã trôi xa. Thư Tuyển lặng lẽ đứng trước khoang thuyền, đầu không ngoái lại, hắn chắp tay sau lưng ngẩng lên trời nhìn màn đêm không ánh trăng. Cái tên xấu xa thích đùa dai này, trước khi đi vẫn chả chịu yên thân, cứ thích quấy nhiễu lòng xuân vừa lắng đọng của người ta thôi.
Sắc mặt Dương Thận vô cùng khó coi, dùng tay áo vận lực lau môi nàng, dường như muốn lau rách cả da, đau đến mức Y Xuân luôn mồm than thở, tránh né không kịp.
Mặt hồ vọng đến tiếng gảy đàn tam huyền, thờ ơ nhàn tản, tựa một cơn gió không muốn dừng chân.
Có người đang hát: Viễn thị phi, tầm trệ sái, địa noãn Giang Nam yến nghi gia, nhân nhàn thủy bắc xuân vô giá. Nhất phẩm trà, ngũ sắc qua, tứ quý hoa.
Dần dần, giọng ca cũng như tiếng gió, tiêu tán đến độ không còn nghe thấy nữa.
Y Xuân ngơ ngẩn ngắm chiếc thuyền chài trôi sâu vào bóng tối, thật lâu sau mới khẽ thốt lên: “Hắn thực sự đã đi mất rồi.”
Dương Thận chẳng ừ hử gì, quay người nhảy xuống bờ đá ngầm, sải bước đi trước. Nàng vội vã đuổi theo phía sau: “Dương Thận, khuya thế này, chúng ta khoan hẵng lên đường nhé? Tìm nhà dân hảo tâm xin tá túc một đêm, được không?”
Y không đáp, đi thẳng đến căn nhà mà tiểu Nam Qua mua thuyền vừa nãy, gõ cửa.
Ngư dân trước giờ luôn thành thật chất phác, thấy hai người trẻ tuổi tìm chỗ ngủ trọ thì nhanh chóng mời vào, dọn ngay bữa cơm canh cá nóng hổi.
Ăn xong, họ lại thu xếp một gian phòng cho cả hai ngủ. Y Xuân thấy Dương Thận vừa rửa mặt xong đã lên giường nằm nghỉ, chăn bịt kín đầu, chỉ chừa lại một lọn tóc đen xõa trên gối thì nhắc một câu: “Dương Thận, đừng dùng chăn đắp đầu, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Y cứ như không nghe thấy, chẳng nhúc nhích mảy may.
Y Xuân bước đến kéo chăn: “Đang nói chuyện với đệ đấy! Lại cáu cái gì?”
Y dứt khoát lật người, giương mắt nhìn nàng, cả buổi sau mới lạnh nhạt đáp: “Nàng vẫn cứ xem ta là trẻ con à? Quản lý hết cái này đến cái kia, sao không tự lo được ình hẵng!”
Y Xuân chẳng hiểu mô tê gì: “Sao ta không tự lo được ình?”
Y xoay đầu sang, mặt hiện lên vẻ phẫn nộ: “Tự lo được thì sao lại bị hắn… bị cái… Hình như nàng cũng chả quan tâm đến nhỉ? Sao chẳng quan tâm một chút nào thế?!”
Y Xuân nhất thời bị chặn họng đến độ chẳng biết nên nói gì, ngẫm nghĩ nửa ngày mới chần chừ trả lời: “Huynh ấy đi mất rồi, ta có quan tâm thế nào cũng vậy thôi, chẳng phải tự khiến mình ấm ức sao?”
“Nàng thì vui vẻ rồi, người ấm ức đương nhiên không phải là nàng.” Dương Thận giận điên lên, giật chăn lại, tiếp tục che đầu.
Y Xuân vốn đang định lừa mình dối người ra vẻ như chẳng có gì xảy ra, giờ bị y cáu kỉnh một trận, trái lại khiến bản thân bắt đầu bực mình, dứt khoát mặc kệ y, đi ngủ.
Ngủ quá nửa đêm, bỗng cảm thấy trên đỉnh đầu có người, nàng theo bản năng túm cây kiếm gối đầu giường, người nọ lại thấp giọng nói: “Là ta.”
Dương Thận? Y Xuân dụi dụi mắt, khàn giọng hỏi: “Đệ không ngủ mà bày trò kỳ cục gì nữa đây?”
Y lặng lẽ ngồi ngay đầu giường một lúc, rồi nhẹ nhàng buông lời: “Y Xuân, ta suy nghĩ rồi, chúng ta tiếp tục xuống phía nam thăm thú Phúc Châu, mùa đông nơi ấy ấm lắm. Đến khi tiết trời trở nóng, chúng ta tới Mạc Bắc ngắm đại mạc thảo nguyên, cùng cưỡi ngựa săn ưng nhé.”
Vốn cho rằng y lại sắp cáu kỉnh thêm mấy câu, chẳng ngờ lại nói đến chuyện này, Y Xuân xốc lại tinh thần, ôm chăn ngồi dậy liên thanh khen hay: “Ta còn muốn đến Tây Vực, nghe đồn nho và dưa nơi đó ngon ghê gớm! Đúng rồi, đất Thục cũng thú vị lắm, chúng ta cứ từ từ chơi, từ từ dạo cho thỏa.”
Dương Thận tựa vào đầu giường, cười đáp: “Ờ, nói không chừng nàng và ta may mắn, có thể tương ngộ với cao nhân ở ẩn gì gì đó trên đỉnh núi hoặc dưới đáy cốc, được truyền dạy hai chiêu võ công tuyệt thế. Vậy thì có thể báo thù sớm hơn dự tính rồi.”
Y Xuân cười đến nghiêng ngã: “Không sai không sai, sau đó chúng ta hai người bốn kiếm, đánh giết bọn Sâm Châu Cự Hạ tơi bời hoa lá luôn!”
Dương Thận cười theo nàng, chợt ngừng lại, nhẹ giọng hỏi: “Y Xuân, chúng ta cùng nhau đi báo thù. Báo được thù rồi đi đâu, làm gì?”
Đôi mắt Y Xuân sáng lấp lánh giữa màn đêm, chẳng chút do dự: “Chúng ta lại tiếp tục ngao du năm sông bốn biển chứ sao, làm đại hiệp! Kết giao bằng hữu! Còn đệ? Đệ muốn làm gì?”
Y lắc lắc đầu: “… Ta không biết, ta trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện báo được thù rồi sẽ làm gì tiếp theo.”
Ý niệm vực y sống đến tận ngày hôm nay là báo thù, nhưng một khi đã hạ quyết tâm, đường đi nước bước có thể lựa chọn trái lại bao la hơn trước đây rất nhiều, đối diện với trời đất đột nhiên rộng mở, khó tránh khỏi khiến lòng người nảy sinh lưỡng lự.
Y Xuân vỗ vỗ tay y: “Chúng ta sẽ cùng nhau, đệ đi theo ta, tuyệt sẽ không buồn tẻ đâu.”
Y lại trở nên trầm mặc, qua giây lát bỗng dùng sức nắm chặt tay nàng, lòng bàn tay nóng hổi.
“Y Xuân…” Giọng y rất thấp, thấp đến dường như trở thành tiếng thì thầm, “Chúng ta sẽ… luôn ở bên nhau nhé, mãi không chia lìa.”
Nàng đáp rất sảng khoái: “Được thôi! Không chia lìa.”
Mặt của y hơi nóng, lẩm bẩm: “Vậy… ta, chúng ta có thể thành thân không?”
Y Xuân ngớ người, tất cả những hành động thân mặt từng xảy ra giữa hai người bỗng chốc tuôn ra trước mắt tựa thủy triều, nàng thoắt cái đã hiểu “không chia lìa” mà y đề cập tới có ý là gì.
Đôi chút do dự, một tẹo động lòng, tựa như có chiếc móc câu chầm chậm gãy nhẹ trái tim nàng, vừa nhột vừa đau.
Nàng ra sức rụt tay về, kéo chăn che khuất đầu nằm xuống, rầu rĩ nói: “À ngủ thôi ngủ thôi, mệt chết mất.”
Dương Thận vỗ vỗ chăn, thấp giọng: “Y Xuân, ta chờ nàng, tóm lại ta luôn chờ câu trả lời của nàng. Bao nhiêu năm cũng chẳng sao.”
Nàng vẫn không đáp.
Y bèn chậm rãi đứng dậy, đi đến giường mình, khẽ khàng nói: “Nàng vẫn nhớ ngày ấy, ở rừng đào sau núi, ta bảo rằng trên đời này không có người gì, việc gì bất biến không? Y Xuân, ta sai rồi, trên đời chắc chắn có người và việc bất biến, ta của bây giờ rất tin tưởng vào điều này.”
Y Xuân vẫn không lên tiếng.
Một lúc lâu sau nàng mới ngủ được, trong mơ, nàng vận bộ la quần mới màu đinh hương, đánh một lớp phấn nhẹ, cầm một chiếc ô gân trúc tía, lòng đầy chờ mong chạy đến rừng đào.
Có một thiếu niên đứng dưới táng hoa, đào trổ bông rực rỡ, nặng trĩu rủ xuống. Thiếu niên vóc người thon gầy, vẻ mặt đểu cán, nhìn thế nào cũng chả giống người tốt.
Nhưng y cười rất mực dịu dàng, có gom cả vạn cơn gió xuân lại cũng chả bằng sự dịu dàng tựa nước của y.
Nàng càng ngắm càng vừa ý, đi đến nói thẳng với y: “Ta thích chàng, chàng thấy ta thế nào? Chúng ta cùng đến chỗ sư phụ, xin ông tác thành nhé, được không?”
Y ngẩng đầu lên, sảng khoái đồng ý, sau đó siết chặt tay nàng.
***
Thái Hồ buổi đêm tối kịt một màu, trăng sao đều bị mây đen che khuất.
Thư Tuyển tựa vào khoang thuyền, khẽ hớp chén rượu nhạt, thở dài: “Trời âm u đáng ghét thật, tối đen như lông quạ ấy, đến cả phương hướng cũng xác định chẳng rõ ràng.”
Tiểu Nam Qua tung hứng lò sưởi nhỏ trong tay, cười đáp: “Không phải chủ tử ghét trời âm u, mà là lòng đang bực bội? Theo em, Cát cô nương chưa hẳn đã vô tình với Người, điều kiện của chủ tử khá hơn thằng nhóc họ Dương kia nhiều.”
Thư Tuyển nằm nửa người xuống, tay chống cằm, lẩm bẩm: “Điều này… chả liên quan gì đến điều kiện. Nếu chỉ vì thứ điều kiện chó má gì đó mà quay đầu thích ta, ta chắc chắn sẽ một cước đá bay nàng ấy.”
Tiểu Nam Qua hừ một tiếng: “Thế Người cứ tiếp tục diễn cái vai lãng tử giang hồ bị người ta vứt bỏ của mình đi!”
Thư Tuyển thế mà lại bật cười, uể oải nói: “Thế này thì có gì phải sầu não. Đều do nhân duyên của mỗi người thôi.”
“Ờ đúng đúng rồi!” Có làm sao đi nữa thì tiểu Nam Qua vẫn khinh thường hắn chưa đánh đã lui, “Trước giờ chủ tử luôn to mồm mạnh miệng bảo mình là người khổng lồ, nhưng khi hành sự lại rụt cổ sun vòi như kẻ tí hon! Người mà không sầu mới lạ!”
Hắn xoay người khẽ cười: “Vô tình thì ta buông tay, sao lại bảo là mạnh miệng. Một thằng nhóc hôi như mi thì biết cái gì?”
Dứt lời bỗng ngẩn người: “Chờ một chút, vừa nãy mi bảo cái gì… người không lồ?”
Khổng lồ… khổng lồ? Hắn đánh thót một cái, chợt nhớ đến tên khổng lồ mà mình nhìn thấy sớm tinh mơ hôm nọ, chẳng biết Yến Vu Phi dùng thủ đoạn gì mà thu phục được gã, lại có thể mang theo bên mình bất cứ lúc nào.
Cái loại quái vật ấy rất bắt mắt, Yến nhị thiếu trước giờ luôn hành sự cẩn thận, không để lộ nhược điểm gì khiến kẻ khác nắm thóp, lần này lại giống trống khua chiêng đưa tên quái vật ấy theo bên mình, mục đích là gì?
Nghĩ lại thì, Dương Thận quay về nhanh đến thế, hai ngày sau lại chẳng thấy bất cứ bè lũ nào của Yến Vu Phi đến gây hấn, tiểu Nam Qua chỉ bảo có lẽ là gã đã bỏ qua rồi, chuẩn bị chọn một người khác thừa kế Trảm Xuân kiếm. Hắn cũng có tâm sự riêng nên không suy nghĩ kỹ.
Song bây giờ bỗng cảm thấy mọi việc chưa hẳn là vậy.
Yến Vu Phi là người thế nào? Gã đã đổ sức người sức của vào một việc gì đó, không đạt được kết quả sẽ không ngừng tay.
Thư Tuyển nhanh chóng bật người dậy, quay đầu sai: “Chèo thuyền trở lại, về Tô Châu.”
Nếu nàng vô tình thì ta buông tay, thực sự buông tay được mới lạ ấy.