Paris, tám rưỡi sáng.
Lần này tổ tiết mục chọn một cái khách sạn xa hoa bậc nhất Paris, bởi vậy Giản Ngôn Tây và Chúc Đồng cùng hai cha con Tư Trạch, Tư Mặc Thịnh nghỉ ngơi vô cùng tốt, sau khi rời giường liền lên lầu hai ăn sáng.
Hôm qua bởi vì ngủ một giấc ngon lành nên tinh thần của Chúc Đồng rất tốt, lại nghĩ tới chuyện hôm qua mới làm quen được một anh giai cho nên càng vui hơn, vội vàng lôi kéo tay của Giản Ngôn Tây, vừa đi vừa thúc giục. “Đi nhanh một chút.”
Giản Ngôn Tây sải nhanh bước chân, nhìn bé, chế nhạo nói. “Muốn thấy Tư Mặc Thịnh như vậy sao?”
Tâm tư bị Giản Ngôn Tây nhìn thấu, Chúc Đồng bĩu môi bước chậm lại, một bên còn lém lút trừng mắt nhìn Giản Ngôn Tây, cậu thấy vậy bật cười xoa đầu bé, dắt bé tới phòng ăn.
Tới nơi mới phát hiện Tư Trạch và Tư Mặc Thịnh đã tới, đứa nhỏ lạnh lùng vẫn mặc bộ quần áo màu đen, trước mặt là một ly sữa và bánh sandwich, Tư Trạch vây khăn lên eo cho bé, một lát sau, công tác chuẩn bị cho việc ăn uống đã hoàn thành. Tư Mặc Thịnh uống một hớp sữa bò, bên mép môi dính sữa bò màu trắng nhìn vô cùng đáng yêu.
Mười phút sau, Giản Ngôn Tây và Chúc Đồng bưng bữa sáng của mình tới, ngồi vào cạnh cha con nhà Tư Trạch, đáng nhắc tới chính là, tổ tiết mục sắp xếp thứ tự ăn là Giản Ngôn Tây, Chúc Đồng, Tư Trạch cùng Tư Mặc Thịnh, Chúc Đồng lấy đồ ăn của mình xong, dương dương tự đắc bước tới ngồi cạnh bạn mới Tư Mặc Thịnh, làm hai vị đại nhân kia lén lút nhìn nhau nở nụ cười, cũng không trêu bé nữa.
Siêu Cấp Ba Ba là chương trình giải trí, tổ tiết mục sắp xếp bữa sáng này không phải chỉ đề im lặng ăn như này,đương nhiên Giản Ngôn Tây và Tư Trạch bắt đầu tìm chủ đề tán gẫu, Tư Trạch làm tiền bối, đi đầu phong trào, hỏi. “Cảm giác cậu và Đồng Đồng ở chung không bị gò bó. Hai người quen nhau sao? Đồng Đồng cũng rất tin tưởng cậu, cậu với nó còn thân thiết hơn hai cha con tôi.”
“Tôi và Đồng Đồng từng ở chung mấy tháng.” Giản Ngôn Tây giải thích. “Là quen biết khi quay phim, bé cũng đóng vai con gái của tôi, nên rất ăn ý.”
Tư Trạch kinh ngạc nói. “Là cha con trên màn ảnh sao? Tình tiết thế nào?”
“Có tình thân, có báo thù, sang năm phim ra rạp rồi, hy vọng anh tới ủng hộ.”
“Không đi có được không” Tư Trạch ghét bỏ. “Giờ tôi không thích cậu nữa, đẹp trai, kỹ năng diễn xuất tốt, làm địa vị của tôi lung lay. Trước đây cậu tham gia phim Tru Thần, bạn bè bảo địa vị của tôi lung lay rồi.” Anh cố ý hỏi. “Nhận nhiều lời khen ngợi như vậy. Có lúc nào cảm thấy mệt không?”
“Khen thì mệt cái gì?” Giản Ngôn Tây duỗi tay đẩy cái đĩa sắp rơi cạnh Chúc Đồng vào, sau đó tiếp tục nói.”Nhận được lời khen cũng mệt thì làm gì mới không mệt?”
Tư Trạch cười to lên, đồng ý nói. “Đúng đúng đúng. Chăm con mới mệt.”
Giản Ngôn Tây nhíu mày. “Tiểu Mặc Mặc rất tốt mà.”
“Chuyện cần quan tâm có rất nhiều.” Tư Trạch không đi sâu vào bàn luận vấn đề này, chỉ nói. “Quan trọng nhất là sau khi phát sóng trên TV, vợ tôi mắng tôi không chăm con tốt.” Anh xoa xoa trán, khuôn mặt ảo não.
“Trời sinh anh ra để chăm con.”
Tư Trạch “Ồ” một tiếng: “Cậu là chó FA, sao hiểu nổi.”
Chó FA? Giản Ngôn Tây dừng lại, nhớ tới khuôn mặt Hàn Triệu Nam, sau đó cười nói. “Chuyện như vậy, không nhất định phải kết hôn thì mới hiểu.”
Hai người lớn như nước với lửa, hai bạn trẻ con lại vô cùng hài hòa - bởi vì chỉ có một mình Chúc Đồng nói mà thôi.
Hình như bé rất thích Tự Mặc Thinh, bữa sáng chưa ăn xong đã nói chuyện với cậu, Tiểu Mặc Mặc lại thích yên tĩnh, không thể làm gì khác là vừa uống sữa vừa nghe Chúc Đồng nói chuyện, mãi tới khi ly sữa thấy đáy, cậu mới phát hiện em gái nhỏ ồn ào kia không nói chuyện nữa.
Cậu nghi ngờ uống một ngụm sữa bò cuối cùng, sau đó dùng khăn giấy lau khô miệng, hoàn thành nhiệm vụ ăn sáng, nhìn bên cạnh, thấy Chúc Đồng tủi thân cúi đầu xuống.
Cậu nghi ngờ nhìn.
Chúc Đồng thấy ánh mắt của Tư Mặc Thịnh, ngẩng đầu hỏi. “Anh không thích em sao?”
Không thích?
Không có.
Tư Mặc Thịnh lắc lắc đầu.
Ánh mắt Chúc Đồng sáng lên, chưa kịp nói chuyện đã thấy Tư Mặc Thịnh chỉ chỉ thức ăn thuộc về Chúc Đồng. “Chưa ăn xong.”
Anh đẹp trai nói chuyện với bé rồi.
Chúc Đồng hiểu ý tứ của Tư Mặc Thịnh, lập tức kéo đĩa thức ăn lại, nói. “Em sẽ ăn hết”
Ăn xong bữa sáng, bốn người đặt đũa xuống nhận tấm thẻ thứ hai từ tổ tiết mục. Tư Trạch nhận lấy, mở ra, hỏi. “Đây là cái gì?”
Vừa nói vừa đem thẻ đưa cho Giản Ngôn Tây xem, Giản Ngôn Tây nhận lấy tấm thẻ, nhìn thấy một đoạn văn khó hiểu.
“Là chữ Pháp à?” Tư Trạch sờ cằm. “Là muốn chúng ta đi tìm người phiên dịch sao?” Anh vẫn ôm hi vọng. “Cậu biết tiếng Pháp không?”
Giản Ngôn Tây lắc đầu, nói. “Chỉ có thể tìm người phiên dịch thôi.”
Bọn họ tìm tới người phục vụ ở khách sạn, người kia dùng tiếng Anh giải thích với bọn họ. “Đây là... Tháp.”
“Một cái tháp, là địa điểm.” Tư Trạch hỏi. “Thật xin lỗi, có thể nói lại một lần nữa không?”
Người kia đọc lại một lần nữa, Tư Trạch ghi nhớ trong lòng, quay đầu lại đã thấy Giản Ngôn Tây lấy điện thoại ra sử dụng chức năng ghi âm. “...”
Hình như anh hơi ngu.
Hai người dẫn hai đứa nhỏ ra khỏi khách sạn, lần này tô tiết mục hào phóng cho bọn họ 150 Euro làm kinh phí đi đường, có hai yêu cầu, một là còn thừa thời gian, hai là còn thừa kinh phí.
“Tìm địa điểm giao thông công cộng tốn quá nhiều thời gian, trước tiên chúng ta đi taxi đã, nếu như khoảng cách không xa thì đi bộ, nếu như tốn 20 Euro trở lên, vậy chúng ta nhờ tài xế lái xe tới trạm xe buýt hoặc tàu điện ngầm.”
“Tiêu hết 20 Euro có nhiều hay không?” Tư Trạch biết tổ tiết mục thường hay chơi khăm, nói. “Về sau, tiền phải dùng sư càng ngày càng nhiều.”
Giản Ngôn Tây nhún vai cười nói. “Hôm qua tôi còn thừa 37 euro.”
Hôm qua người đi đường ném vào mũ họ 23 euro, cậu đưa toàn bộ tiền đó cho cô gái, xem như là tiền thuê ghita, còn dư lại 100 euro trả phí taxi, tiền thừa tô tiết mục cũng không đòi lại, xem như có thể tùy ý sử dụng.
Tự nhiên lại có nhiều tiền rơi trước mặt mình như vậy, suýt chút nữa Tư Trạch đã bật khóc, hai người cản lại một chiếc xe taxi, xác nhận tài xế biết tiếng Anh mới ngồi lên xe.
Họ đưa đoạn ghi âm cho tài xế nghe, lại không nghĩ rằng tài xế nói địa điểm này rất xa nội thành, ngồi Zề buýt cũng mất hơn một tiếng. Tư Trạch và Giản Ngôn Tây liếc mắt nhìn nhau, lập tức nhờ tài xế đưa mình tới trạm xe buýt, xuất phát tới cái tháp không biết tên kia.
Cùng lúc đó, phó đạo diễn lặng lẽ gọi điện thoại, nói. “Hai bọn họ đi xe buýt...”
“Phiên dịch sai...”
“Tạm thời không quan tâm?” Phó đạo diễn sợ hãi. “Thật à?”
Đầu dây bên kia nói cái gì đó, phó đạo diễn bất đắc dĩ gật đầu rồi cúp điện thoại.
Trong phòng bệnh VIP.
Hàn lão gia nhìn mấy cái cây ngoài cửa sổ.
Nơi như bệnh viện, không quan tâm tới mấy vấn đề trồng cây, bởi vì sinh ly tử biệt quá nhiều, bệnh nhân mắc bệnh nan y sắp tử vong cũng quá nhiều, trồng ít cây là tránh trường hợp mùa đông lá rụng nhiều, làm bệnh nhân trở nên bi thương, cảm giác như lá cây giống sinh mệnh mình.
Mấy cây ngoài cửa sổ kia, tuy bây giờ đã là mùa đông nhưng cành lá vẫn xum xuê xanh tốt, trong mắt Hàn lão gia ẩn chửa nụ cười, sau đó mím chặt môi.
Lá cây xum xuê thì làm sao? Khi rụng vẫn phải rụng thôi, chẳng ai ngăn nổi.
Con người khi về già sư càng suy nghĩ nhiều hơn, Hàn lão gia cũng không ngoại lệ, hôm qua được cứu khỏi lưỡi hái tử thần, bây giờ nghĩ lại vẫn đang còn sợ. Cả đời đứng trên địa vị cao, cuối cùng vẫn sợ hãi trước cái chết,đáng sợ là sau khi chết, Hàn thị và Hàn gia phát triển sao được?
Ông công chứng bản di chúc kia, một phần là muốn lão đại và lão nhị kiềm chế lẫn nhau, nếu như ông đi rồi, hai sợi dây thừng ấy vẫn sẽ quấn chặt lấy nhau, đảm bảo cho Hàn thị đi đúng hướng, nhưng ông vẫn lo về Hàn Kiều, Hàn Kiều tham ban nhưng số cổ phần to lớn ấy vẫn sẽ là trợ thủ đắc lực sau này.
Bây giờ ông bắt đầu nghi ngờ quyết định này của mình.
Tính cách của Hàn Nghị như thế nào ông còn không rõ sao, lúc bảo thủ thì lại muốn đấu đá lung tung, lúc cần đấu đá lại muốn giữ khư khư quyết định của mình. Nói tóm lại, Hàn Nghị không phải là con người nhạy cảm trên thương trường, cũng không biết sửa lỗi lầm của bản thân.
Bè lũ xu nịnh ánh mắt thiển cận, Hàn thị không thể giao cho Hàn Nghị.
Địa vị bây giờ của Hàn Kiều cũng không thấp, Hàn thị có thể phát triển như bây giờ cũng là do một phần công lao của Hàn Kiều. Nếu như bây giờ bảo Hàn Kiều vứt bỏ thành tựu này, chắc chắn Hàn Kiều không nỡ.
Hàn lão gia thở dài, nhị đại không trông cậy nổi, Hàn Vũ Lương và Hàn Vũ Đông là do Phương Dao sinh ra, không cần quan tâm. Còn A Nam gần đây lại tiến bộ rất nhanh, thậm chí còn có được kế hoạch Long Đảo, nhưng kinh nghiệm vẫn chưa có nhiều, hơn nữa chuyện của Ân Tố, ông vẫn còn khúc mắc.
Ngoài cửa sổ cây cối xanh tốt, Hàn lão gia phát hiện trong sức sống tràn trề đó là một nguy cơ, bây giờ ông rất yếu, nếu ông đi rồi, Hàn gia và Hàn thị có thể như bây giờ được không?