Trẫm Xuyên Việt Rồi

Chương 73: Chương 73: Paris




Lúc Giản Ngôn Tây và Chúc Đồng hạ cánh xuống Paris cũng đã mười giờ tối, gió thổi lạnh thấu xương.

Phó đạo diễn che mặt lại, đưa bọn bọ đi nhận thẻ nhiệm vụ. Chúc Đồng hưng phấn chạy lại, sau đó nói. “Ngồi Taxi đi tới khách sạn, ở đó có phòng và bữa ăn khuya phong phú đang chờ mọi người” Còn nhắc nhở thêm: Ai là người tới khách sạn tốn ít thời gian nhất sẽ nhận được phần thường. Chúc Đồng xoa xoa cái bụng, bắt được trọng điểm: “Có bữa ăn khuya phong phú ư?”

Giản Ngôn Tây cầm thẻ nhiệm vụ, lặp lại. “Bắt taxi?”

Chúc Đồng gật đầu. “Em còn tưởng như thế nào.”

“Nhưng chúng ta không có tiền.” Giản Ngôn Tây nhắc nhở bé. “Lúc lên máy bay, chúng ta đã nộp hết tiền mặt rồi.”

Chúc Đồng sửng sốt trợn mắt nói. “Không có tiền!!”

“Đúng vậy.” Giản Ngôn Tây gật đầu, nhét thẻ nhiệm vụ vào bên trong mũ của Chúc Đồng, nhìn xung quanh sân bay.

Không thể nghi ngờ gì nữa, tổ làm phim đang cố tình làm khó bọn họ, mấy cặp cha con khác chắc cũng gặp vẫn đề này, hẳn là phải tranh đấu để xem ai tới khách sạn sớm nhất rồi.

Giản Ngôn Tây nắm tay Chúc Đồng, đi dạo một vòng sân bay, Chúc Đồng vừa rồi còn cảm thấy sung sướng, bây giờ đã phục hồi lại tinh thần, nói. “Cha Giản...” chuyện xưng hô này, tổ tiết mục và Giản Ngôn Tây đã giúp bé sửa chữa. “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Kiếm tiền.” Giản Ngôn Tây nhíu mày, nở nụ cười. “Tới nơi nhiều người mới có thể kiếm tiền” Vì không cho mọi người cảm thấy bị chú ý nên chỉ có một vài nhân viên quay phim theo sau hai người, Giản Ngôn Tây đưa điện thoại cho Chúc Đồng, nói. “Đồng Đồng, giúp cha tra một chút, từ sân bay tới khách sạn tốn bao nhiêu tiền.”

“Được.” Vừa rồi Chúc Đồng ở trên máy bay đã ngủ một giấc, bây giờ tinh thần phấn chấn, nghe vậy cầm di động bắt đầu tra, chờ tới khi hai người tới khu phục vụ, Chúc Đồng cũng đã làm xong nhiệm vụ của mình, nghiêm túc nói. “Từ sân bay tới nội thành mất khoảng 60 Euro, chắc khoảng 420 NDT.” Bạn nhỏ líu lưỡi. “Đắt thật.”

Đây đúng là giá đắt đỏ, nhưng người Châu Âu có thu nhập bình quân cao hơn người Trung Quốc, tính ra đây vẫn là mức giá bình thường nhưng 60 Euro đối với hai kẻ mới đặt chân tới Pháp là một con số xa sỉ.

Bằng cách nào mới có thể kiếm tiền nhanh?

Giản Ngôn Tây quét mắt nhìn hành lang cậu và Chúc Đồng đi qua, xa xa là một gánh hát rong hợp pháp, hai người đều là người châu Âu, chàng trai cầm violon, cô gái cầm ghita, mỗi người qua đường đề bỏ cho họ một ít tiền mặt.

Khóe miệng Giản Ngôn Tây nhếch lên, lấy mũ trên đầu xuống, vuốt tóc thật gọn gàng, nhìn Chúc Đồng, lộ ra nụ cười mê người, hỏi. “Đẹp trai không?”

“Soái!” Ánh mắt Chúc Đồng lấp lánh, hỏi. “Cha, phải làm gì đây?”

“Dùng mỹ nhân kế.” Cậu giao Chúc Đồng cho người quay phim, nhấc chân tiến tới chỗ cô gái cầm ghita, một lát sau đã đến trước mặt cô gái có bộ tóc màu vàng, lúc này cô gái đang hát tới đoạn cao trào, Giản Ngôn Tây không ngắt lời, chờ cô gái hết xong mới dùng tiếng Anh khen ngợi. “Hát hay lắm.”

Cô gái mở to mắt to mò nhìn người đàn ông trẻ tuổi này, bởi vì trên môi đối phương nở nụ cười dịu dàng, thế nên cô cũng dùng tiếng Anh đáp lại. “Cảm ơn” Cô dừng một chút, thấy đằng sau Giản Ngôn Tây có nhân viên quay phim, hỏi. “Anh cần tôi giúp gì không?”

“Như cô thấy, chúng tôi đang quay chương trình thực tế.” Giản Ngôn Tây ngượng ngùng sờ sờ mũi, cảm thấy hơi ngại, nói. “Bây giờ tôi cần 60 Euro để hoàn thành nhiệm vụ, không biết cô gái xinh đẹp có thể cho tôi thuê cây ghita này hay không?”

“Thuê?” Cô gái xoắn xoắn một sợi tóc, có chút không hiểu. “Anh không có tiền sao?”

“Đúng thế. Nhưng một lát sau sẽ có.” Giản Ngôn Tây cười, hỏi. “Tiền thuê là 20 euro một tiếng, được không?”

Sau năm phút, cô gái nhường vị trí cho Giản Ngôn Tây, cậu cầm đàn ghita đệm vài nhịp, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười nhìn cô gái.

Bắt đầu vừa đàn vừa hát.

Nhưng giai điệu và lời ca... Cô gái kinh ngạc, nhìn Giản Ngôn Tây lười biếng dựa vào tường trên hành lang, bắt đầu hát. “Trong giấc mơ của tôi có một vườn hoa đang nở hoa...”

Dĩ nhiên là bài hát tiếng Trung.

Đây là sân bay ở Paris, chỉ có tiếng Anh và tiếng Pháp cất lên, người nam nhân đẹp trai này hát tiếng Trung sao? Anh ta là người Trung Quốc sao?

Âm thanh kỳ lạ, ngữ điệu nhẹ nhàng, bay bổng làm mọi người hiếu kỳ vây lại xem, dần dần, vây thành một vòng lớn quanh Giản Ngôn Tây.

Mục tiêu của Giản Ngôn Tây không phải bọn họ. Cậu cần tiền đi khách sạn và trả phí thuê đàn cho cô gái, tổng cộng khoảng 100 Euro, đây không phải là con số nhỏ, dựa vào tình hình này, cậu sợ tới ngày mai cũng chưa đủ.

Cho nên, cậu mới lựa chọn hát tiếng Trung.

Cậu hát tiếng Trung, mục đích là để hấp dẫn người Trung Quốc. Paris nổi danh là nơi có phồn hoa đẹp đẽ, hằng năm có không ít người Trung Quốc tới đây du lịch, ba mươi phút nữa kiểu gì cũng sẽ có người Trung Quốc đi ngang qua đây, chỉ cần thấy đồng hương thì vấn đề tiền bạc chẳng còn quan trọng.

Đúng như dự đoán, sau khi Giản Ngôn Tây hát tới bài thứ ba, một nam một nữ chạy tới, hai người nắm tay, hình như là tình nhân, vốn chỉ là ở sân bay Paris nghe ngôn ngữ quen thuộc nên tới xem một chút, không nghĩ tới...

“Chiến Bào?” Ngô Nhiễm Nhiễm kinh ngạc. “Là Chiến Bào sao?”

Cô là fan Giản Ngôn Tây, năm nay học năm tư, vốn là cùng bạn trai tới Paris du lịch một chuyến không nghĩ lại có thể nghe được Chiến Bào ở trong sân bay, thật sự là niềm vui bất ngờ.

Cô lôi kéo bạn trai đi tới chỗ thanh niên chơi đàn, vừa mới uống một ngụm nước trái cây đã bị sặc.

Giản Ngôn Tây?!

Ôi mẹ ơi?!

Ngô Nhiễm Nhiễm trợn mắt há mồm nhìn người cách cô không tới một mét, nam nhân trẻ tuổi mặc quần áo màu đen, gương mặt trắng nõn, bộ dáng giống như trong trailer Tru Thần.

Cô ngây dại, chớp mắt mấy lần cũng không tin được, cả người đờ ra, thấy Giản Ngôn Tây ngẩng mặt lên, vừa hát vừa nở nụ cười.

Dĩ nhiên là sự thật!

Ngô Nhiễm Nhiễm không chịu được nữa hét ầm lên, cũng may bạn trai nhanh trí, vội vàng bịt miệng cô lại, mấy phút sau, Giản Ngôn Tây hát xong một khúc Chiến Bào, mọi người bắt đầu bỏ tiền lại, có một cô gái tới xin phương thức liên lạc nhưng lại bị Giản Ngôn Tây cự tuyệt.

Đoàn người tản đi, Ngô Nhiễm Nhiễm nắm tay bạn trai bước lên phía trước, Giản Ngôn Tây nở nụ cười, nhìn gò má ửng hồng của cô, vui vẻ nói. “Xin chào.”

“Aaaa. Tây Tây, Tây Tây.” Ngô Nhiễm Nhiễm nói năng lộn xộn. “Tôi là fan cậu, thích cậu từ chương trình Bạn là ca sĩ, aaaaa”

Vận may lớn như vậy rơi xuống trước mặt cô, cô đã không còn cách nào mà tỉ mỉ suy nghĩ, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, bạn trai bên cạnh lúng túng lau mồ hôi cho cô. “Thật không tiện...”

“Không sao” Giản Ngôn Tây nở nụ cười, nhìn quay phim cách đó không xa, hỏi. “Có thể giúp tôi một chuyện hay không?”

Lúc này Ngô Nhiễm Nhiễm mới tỉnh táo lại, ghé sát vào Giản Ngôn Tây, hỏi. “Tây Tây quay show sao?” Chúc Đồng chạy tới, Ngô Nhiễm Nhiễm sáng mắt lên. “Là Siêu Cấp Ba Ba sao? Có việc gì cần tôi giúp cứ nói.”

“Chúng tôi nhận được nhiệm vụ phải ngồi taxi tới khách sạn, cần khoảng 60 USD, tôi còn phải trả tiền thuê ghita cho cô gái đằng kia. Các người có thể cho tôi mượn 100 USD được không? Sau này tôi sẽ nhờ trợ lý chuyển khoản cho hai người.”

“Đương nhiên là có thể!”

Ngô Nhiễm Nhiễm lập tức lấy ví ra, Chúc Đồng đứng cạnh vui vẻ giơ mũ lên, nói. “Cảm ơn chị.”

Ngô Nhiễm Nhiễm bỏ 100 Euro vào trong mũ, Giản Ngôn Tây đưa tờ giấy tới cho cô, nói. “Đây là thông tin liên lạc của tôi. Đừng bảo không nhận lại, tôi cảm thấy rất lúng túng.” Giản Ngôn Tây còn bổ sung. “Chờ tới khi cô liên hệ được người kia, nhận lại 100 Euro, có thể đọc địa chỉ của cô, tôi sẽ tặng cô một món quà xem như cảm ơn.” Cuối cùng cậu nở nụ cười. “Về nước thuận buồm xuôi gió.”

Giản Ngôn Tây cứ như vậy thuận lợi có 100 Euro, Chúc Đồng và cậu tiêu tốn không quá nhiều thời gian, trước sau gộp lại cũng chỉ có ba mươi phút, cho nên một tiếng sau, cậu và Chúc Đồng đã thoải mái tắm rửa, nghỉ ngơi trong khách sạn.

Chúc Đồng nghe tiếng chuông cửa, muốn chạy từ trong phòng tắm ra mở cửa, sau khi mở cửa, thấy người mặc áo đen một lớn một nhỏ trợn mắt há mồm nhìn Chúc Động, không tin, hỏi. “Sao đến nhanh thế. Hai người kiếm tiền nhanh vậy sao?”

Chúc Đồng mở to mắt nhìn, cảm thấy bộ dáng chú này rất quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu, vội vàng kêu lên. “Cha.” Sau đó nhìn cậu bé mặc đồ đen đứng cạnh chú quen mặt.

Cậu bé đại khái cũng mới mười tuổi, mặc âu phục màu đen, thấy em gái dễ thương nhìn mình không ngừng, cậu cũng ngẩng đầu nhìn lại.

Giản Ngôn Tây đi ra nhìn hai bố con giống xã hội đen đứng ngoài cửa, trên mặt nở nụ cười, đưa tay ra nói. “Xin chào thầy. Tôi là Giản Ngôn Tây, đây là Chúc Đồng, gọi bé là Đồng Đồng.”

Nam nhân mặc áo đen che mặt khóc lớn, không tình nguyện bắt tay với Giản Ngôn Tây, nói. “Không có mặt mũi nghe cậu gọi hai chữ thầy đâu. Bị cậu giành trước vị trí đầu rồi.”

Giản Ngôn Tây cười.

Nam nhân tên là Tư Trạch, là nam diễn viên tuyến một, kỹ năng diễn xuất lần ngoại hình đều đạt chuẩn, vợ anh là người phụ trách Siêu Cấp Ba Ba, vậy nên anh làm khách cố định của chương trình.

Tư Mặc Thịnh là con trai duy nhất của Tư Trạch và vợ, có chứng tự bế từ nhỏ, Tư Trạch tham gia chương trình này cũng một phần là vì Tư Mặc Thịnh.

Vào giờ phút này, Chúc Đồng ngoẹo cổ nhìn Từ Mặc Thịnh, lộ ra nụ cười. “Xin chào anh. Em là Đồng Đồng, anh tên gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.