Trên trời cao bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay lớn to hơn trăm trượng bàn tay nghiêng đi một cái, mấy ngàn tinh quang từ trong đó rơi ra, khi chạm vào đám mây liền hóa thành thiên binh. Tiên nhân tên là Hạo Minh kia đã sớm có chuẩn bị tiên bào phất một cái tay áo lập tức mở lớn, thu 3000 tiên binh vào trong tay áo.
Thu xong thiên binh, Hạo Minh cũng không vội vàng rời đi mà tiếp tục tấu trình: “Mấy ngày gần đây Đại La thiên quân điêu động bản bộ thiên binh cho đòi tới Vũ Duân Tuân Thiên chân quân, hình như có ý xuống trần.”
Tiên đế nói: “Đại La thiên quân đã tâu việc này, cho dù hắn muôn làm gì vậy thì cứ mặc hắn làm đi.”
Hạo Minh lấy làm kinh hãi vội hỏi:
“Bản bộ thiên binh của Đại La thiên quân có tới mười vạn thiên binh! Dù chỉ hạ giới một nữa, vậy thì đã tiêu hao bao nhiêu Hỗn Độn Khí? Nếu như ở nhân gian lâu, chắc chắn còn hao tồn hơn nữa, hiện giờ Hỗn Độn Nguyên khí chỉ có mất đi mà không sinh ra, vậy thì sao có thể đủ dùng?”
“Đại La thiên quân đương nhiên sẽ có chừng mực, không cần nhiều lời.”
Thanh âm của Tiên đế trở nên uy nghiêm.
Hạo Minh biết rõ tiên đế không cần mình nói nữa, cho nên lập tức thi lễ, mượn thiên phong bay ra ngoài của Côn Luân.
Mấy ngày sau đó, thiên hạ thái bình.
Trong nháy đã qua tháng giêng, trong hơn mười ngày này, Kỷ Nhược Trần đạp mâu mà đi thân hình như gió, chẳng biết từ lúc nào đã đi khắp đại giang nam bắc, quan ải nội ngoại
Thanh Khư cựu địa, Bích Hải Long cung, đại mạc mênh mông, Tần Lĩnh vạn dặm, đều để lại dấu chân của hắn, thậm chí là nơi hiểm tuyệt như Thiên Hình sơn, hắn cũng không buông tha.
Thời đương loạn thể Kỷ Nhược Trần cứ xông bừa như vậy, đương nhiên là phạm vào không ít cấm kỵ của các môn phái dày xéo không ít cám địa không cho người qua lại.
Cho nên, việc người người ngăn cản nói ba câu đạo lý không xong đương nhiên là rút kiếm tương phùng. Kỷ Nhược Trần lúc này cố gắng kiềm chế, khí tức toàn thân của hắn như dung nhập vào
với trời đất. Tu La chiến mâu nhẹ nhàng rung một cái, vô số pháp bảo của các đạo sĩ tự hủy.
Cho dù là năm ba người vây công, hay đông bao nhiêu cũng vậy, kết quả cũng giống nhau, cho nên không ai có thể cản bước đi của hắn.
Khi lên Thiên Hình sơn, bầy yêu đầu có hiểu được thân phận lai lịch của Kỷ Nhược Trần, chỉ cảm thấy người này kiêu ngạo, cho nên quy mô vây công đương nhiên đám này cuối cùng cũng ngã trái ngã phải
Lần này, bất luận là người hay là yêu, không có một ai bị táng mạng cho dù là người có vô lễ tới đâu, căng lăm cũng chỉ bị cắt đứt tứ chi, mấy người hay yêu này sau khi trở về, chỉ cần phục dụng đan dược, điêu dưỡng một hai tháng là lại sinh long hoạt hổ như trước.
Tìm kiếm cô đơn tịch mịch như vậy, nhưng hắn vẫn không ngừng bước.
Cho tới một ngày tà dương như máu, đất thần châu vốn đã đi hết. Kỷ Nhược Trần vốn định tới Minh sơn, nhưng bỗng nhiên Tu La rung động trong lòng có cảm đoán hắn xoay người đi theo hướng tây.
Lúc này trên đỉnh Côn Luân, huyết vân vờn quanh nhìn ra phía trước thì cảm thấy như ông trời đang bị những vết thương thật lớn, máu không ngừng rỉ ra, vết thương nào rộng thì huyết vân dày đặc tưởng chừng như mưa máu tới nơi.
Nếu như nhìn kỹ, thì sẽ thấy trên bầu trời không phải là máu, mà là một màu đỏ, giống như ma lửa trời vậy!
Lửa trời này trông như là lò lửa đỏ au, sau khi ngưng tụ, chậm rãi rủ xuống.
Biên giới phía Tây của Côn Luân, trên một ngọn núi Ngâm Phong với Cổ Thanh đang ngồi đối diện với nhau, cùng nhìn lên vòm trời
Ngâm Phong giơ vò rượu, uống nữa vò, sau đó mới lấy ống tay áo xoa miệng, nói: “Xem ra trên kia lại phái người tới.”
Cổ Thanh thản nhiên dựa vào khối đá trước mặt, không nhiễm bụi trần, không giống như Ngâm Phong hào sảng.
Nàng nhìn bầu trời màu máu, hỏi: “Người tới tiếp theo là ai?”
Ngâm Phong cười nói: “Lần trước trên kia đã phái một Tam phẩm tướng quân, lần này cho dù Thiên Quân không tới, thì chắc chắn sẽ phái một Tuần tra chân quân. Khi ta chém Tam phẩm kia mới biết là thiên cơ đã hỗn loạn vô cùng, nói không chừng đang che giấu một nhân vật lợi hại nào đó. Mỗi Thiên Quân ở trên kia ai nấy đều có trí tuệ thông thiên sao lại phái một người mới chỉ Tam phẩm tới? Chẳng nhẽ, họ sợ rằng chúng ta thiếu người để giết hay sao, nhưng mà nhìn thanh thế lần này, thì chắc chắn thủ đoạn không nhỏ, chúng ta chỉ tránh được một lần, không tránh được lần thứ hai sợ rằng nơi này sẽ là nơi táng thân của chúng ta. Chuyện Kỷ Nhược Trần đi khắp Thần Châu, hiển nhiên là đang tìm ngươi, nếu ngươi không đi gặp hắn một lần,. sợ rằng không còn cơ hội.”
Cổ Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn vào vò rượu rỗng tuếch trước mặt, nhàn nhạt nói: “Ngươi thật muốn ta đi?”
Ngâm Phong tiện tay đem ném vò rượu xuống vực sâu, mỉm cười nói:
“Từ khi ta chém đầu Hành Tiên xuống ta đã hiểu, trần duyên như mộng, biển ảo trong lòng, làm gì có cái gì là số mệnh, tiền duyên đáng nói cơ chứ? Ngươi đi đi, có ta ở đây, nếu như người xuống là một Tuần tra chân nhân, thì ta sẽ giữ chân hắn được một ngày một đêm.”
Ánh mắt của Cổ Thanh vẫn nhìn vào chỗ để vò rượu, hỏi: “Lực lượng của tiên nhân không thể nào dựa vào phẩm cấp mà định đoạt?”
Ngâm Phong gật đầu nói:
“Tiên nhân cũng có sở trường sở đoản. Ta suốt năm tuần thứ bốn cảnh luận về tiên pháp chiến đấu, có thể nói Hành Tiên kia không sánh bằng nhưng nói về những thứ khác, ta không bằng được hắn.”
Cổ Thanh lặng lẽ không nói dường như đang suy nghĩ gì đó,
Ngâm Phong lại uống hết một vò rượu, trên trán của hắn đã ửng đỏ, thúc giục:
“Ngươi đi nhanh đi, hắn hiện giờ đang ở cực bắc đại mạc, nếu như ngươi chạy tới đó vẫn còn chút thời gian! Ai lại hết rượu rồi Đạo Đức tông ẩn giấu nhiều như vậy, kinh ngạc nhất là Ngọc Hư. Hắc! Quả nhiên là loạn thế xuất anh hùng tốc độ tiến triển của Ngọc Hư này cực nhanh, đáng tiếc, thiên phú của hắn cao tới đâu, thì cũng không có cơ hội tăng tiến tiếp.”
Cổ Thanh ngưng mắt nhìn vò rượu không suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Không cần gặp đâu.”
“Vì sao?”
Ngâm Phong lây làm kinh hãi.
Cổ Thanh ngẩng đầu, nhìn bầu trời đỏ như máu, thật lâu sau mới thở dài nói: “Ta nghĩ... lúc này hắn phải hiểu hơn ai khác!” .
Ngâm Phong suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu, trong lòng bàn tay hiện ra Định Thiên Kiếm. Sau đó cầm vạt áo, cảm thận lau chùi.
Khi trời sang tháng hai thời gian xuân về hoa nở cũng không còn xa nữa.
Trên Tây Huyền Sơn, đỉnh Mạc Kiền Phong đương nhiên không bị ảnh hưởng bởi thời tiết như phàm thế. Tuy rằng quần sơn mênh mông đều là tuyết bay đầy trời nhưng trên Mạc Kiên Phong vẫn là hoa nở, cây cối xanh tươi.
Lúc sáng sớm, khi trời còn chưa sáng rõ, trên sơn môn của Thái Thượng Đạo Đức Cung có hai gã đạo sĩ cầm chổi, chăm chỉ quét cầu thang vốn không có một hạt bụi
Sau khi thiên hạt tu sĩ vây công, Đạo Đức tông đại triển thần uy, trước tiên phá vây sơn, sau bình Thanh Khư, kiên cho Chân tiên bị thương bỏ chạy.
Tuy rằng có mất Cảnh Tiêu, Ngọc Huyền hai vị chân nhân. Thượng Thanh tu sĩ cũng hao tổn hơn 30 người, nhưng mà thanh thế cực thỉnh có lẽ là lên tới đỉnh trong vòng 3000 năm nay. Nhìn khắp thiên hạ, còn có ai dám kháng cự nữa không?
Bọn họ quét quét, đột nhiên thấy ở đầu cầu thang có một nam một nữ đang chậm rãi đi tới. Nam cao to hùng vĩ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân luôn toát lên sự uy nghiêm khiển người khác khó có thể cãi lời. Nữ thì dịu dàng như nước, phong nghi vô song bạch y di động giống như là đạp gió mà tới.
Đạo Đức tông nhà lớn nghiệp lớn, cho dù chỉ là hai gã đạo nhân quét dọn cũng có tu vi Thái Thanh khí độ đương nhiên không nhỏ.
Khi thấy một nam một nữ này phong nghi như tiên, đều âm thần sinh cảnh giác, Mạc Kiên Phong cao vót trong mây, tu sĩ tâm thường muốn lên cũng phải mất thời gian chừng một buổi sáng hiện giờ mới hừng đông mà hai người này đã tới trước sơn môn rồi?
Hai gã đạo nhân nhìn nhau, một gã tiến lên đón đôi nam nữ này, một người chạy vào trong thông báo, muốn mời đạo trưởng tới chủ trì cục diện.
Một nam một nữ kia tới rất nhanh, chớp mắt đã tới nơi, đạo nhân kia mới đưa chổi xong, bọn họ đã đứng trước mặt.