Trần Duyên

Chương 507: Chương 507: Cho dù có sống hay chết (5)




Nữ tử thì không liếc mắt nhìn đạo nhân quét nhà lần nào, mà ngửa đầu nhìn trời ánh mắt chỉ nhìn vào năm chữ lớn “Thái Thượng Đạo Đức Cung” trên cổng, sắc mặt biến ảo bất định, hiển nhiên là cảm xúc bắt đầu dâng trào.

Nam tử kia vẫn ôn hòa như ngọc, hướng đạo nhân quét nhà làm lễ, hòa nhã nói: “Xin đạo trưởng thông báo cho chư vị chân nhân của quý tông nói Minh Sơn Dực Hiên. Văn Uyển tới chơi cùng với các vị chân nhân ôn lại chuyện xưa.”

Đạo nhân này đương nhiên có nghe nói tới Dực Hiên, Văn Uyển là người như thế nào, thấy hai người nói như vậy thì bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch.

Nhưng mà môn nhân của Đạo Đức tông định lực đúng là hơn của các tiểu phái khác, đạo nhân kia mặc dù chấn kinh nhưng vãn đáp lễ nói:

“Xin hai vị dời bước tới Nghênh Khách Đình đợi chút, trưởng bối tệ tông sẽ đến ngay tức khắc. Bần đạo chỉ là người làm công việc quét tước đình viện, đại sự như thế này không làm chủ được.”

Dực Hiên gật đầu cùng với Văn Uyển ngồi xuống ở Nghênh Khách Đình, bình tĩnh thưởng thức vần sơn cảnh sắc.

Chỉ một lúc sau, cửa cung Thái Thượng Đạo Đức Cung mở rộng ra, hơn mười đạo nhân nối đuôi nhau ra ngoài dần đầu rõ ràng là Thái Ẩn chân nhân cùng Thủ Chân Chân Nhân.

Khi còn cách rất xa. Thủ Chân Chân Nhân đã cười nói:

“Yêu Hoàng Uyên Hậu đại giá quang lâmm, thực đúng là vinh hạnh cho tệ tông! Chỉ không biết Yêu Hoàng Uyên Hậu tới Tây Huyên muốn dùng phương thức nào để ôn chuyện đây?”

Dực Hiên dắt Văn Uyển ra khỏi Nghênh khách đình hướng quần đạo Đạo Đức tông nhìn mét mặt hơi có kinh ngạc, nói: “Các vị chân nhân khác của quý tông đâu?”

Thủ chân mỉm cười nói:

“Các vị chân nhân khác đều có chuyện quan trọng căn bản không thể ra đây nghênh tiếp, cho nên chỉ có hai hậu bổi đệ tử chúng ta tới đón tiếp đại giá Yêu Hoàng Uyển Hậu.”

Dực Hiên trầm ngâm một chút, trong đôi mắt màu hổ phách đã sáng lên, nói: “Dực Hiên tự biết mình không làm kinh động được Tử Vi Chân Nhân xuất quan, nhưng mà phu phụ chúng ta đăng môn bái phỏng, 6 vị chân nhân nên ra hết mới phải đằng này lại chỉ có hai vị chân nhân thứ cho ta nói thẳng sợ rằng hai vị chân nhân dữ nhiều lành ít rồi.” Thủ Chân Chân Nhân cười khổ, nói: “Yêu Hoàng Uyển Hậu pháp lực thông huyền, ta sao lại không biết? Chỉ là nhị vị tới thật là quá đúng thời cơ, ta đây cũng nói thực, các vị chân nhân trong tông phân ta cùng với Thái Ẩn chân nhân tiến tới đón tiếp nhị vị, đã là cực hạn rồi. Các vị chân nhân khác trong thời gian chốc lát không thể nào ra đây được, chúng ta không mong thắng được nhị vị, chỉ cần có thể kéo dài vài canh giờ, vậy là đã mỹ mãn rồi.”

Dực Hiên kinh ngạc, biết ngụ ý của Thủ Chân Chân Nhân trên thực tế chính là chỉ trích Dực Hiên Văn Uyển giậu đổ bìm leo. Phu phụ mình lên núi cũng đã xác định xong chuyện sinh tử, Đạo Đức tông biết rõ như vậy, nhưng lại chỉ phái có hai vị chân nhân tới, đúng cũng là đại sự sống chết nên mới không thể nào phái thêm người ra được nữa.

Hắn thân là Yêu Hoàng tuy rằng xử sự đường đường chính chính, nhưng cũng không phải là hạng người cổ hủ, hơn nữa đôi bên có huyết hải thâm cừu, đã tới mức không chết không thôi cho nên có sử dụng tất cả các loại thủ đoạn cũng không có gì đáng trách huống chi chỉ là một chút tiên cơ?

Dực Hiên lúc nào cũng cầm tay của Văn Uyển, lần này thì bảo Văn Uyển lui về phía sau mấy bước, gió núi chỗ này rất mạnh, làm cho mái tóc của Dực Hiên tung bay phần phật.

Thái Ẩn chân nhân và Thủ Chân Chân Nhân biết Dực Hiên sắp sửa phát động công kích.

Năm đó Động Huyền chân nhân cùng Văn Uyển có thể nói là đã đại chiến một trận thảm liệt, hai vị chân nhân canh biết đạo hạnh của mình bây giờ còn xa mới bằng được Động Huyên chân nhân năm đó.

Tuy rằng Văn Uyển cùng ba vị Minh Sơn tướng quân liên thủ mới có thể đánh ngang tay với Động Huyên chận nhân, nhưng Động Huyên chân nhân cũng bởi vậy mà bị thương, khiến đạo hạnh hạ thấp, không được phi thăng.

Huống chi hôm nay dẫu có ai cho rằng Dực Hiên kém Văn Uyển. Văn Uyển lùi lại mấy trượng chính là để cho Dực Hiên thể hiện bản lãnh.

Mấy trăm năm qua chưa bao giờ Yêu Hoàng Dực Hiên hiện thân thi triển bản lãnh vậy nó sẽ kinh khủng tới mức nào? Thủ chân cùng Thái Ẩn chân nhân nhìn nhau, vốn giữa hai người có hiềm khích, thiếu

chút nữa thì đã động thủ với nhau, nhưng mà trong lúc tông phái sinh tử tồn vong hai người có điểm chung là sẽ chiến đấu tới chết.

Hơn ba mươi đạo sĩ vô thanh vô thức bày trận ở phía sau hai vị chân nhân họ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh cứ bốn người hợp lại thành một trận nhỏ, hoặc là kháng địch, hoặc là tăng tốc, hoặc là tấn công, hoặc là trị liệu, công hiệu không giống nhau, bốn trận hợp thành một chiến lực của các vị chân nhân lập tức tăng lên nhiều.

Thủ Chân Chân Nhân không ngừng tăng cường đạo pháp, xuất ra pháp bảo, sử dụng pháp bảo vốn là thế mạnh của hắn, ngay cả Thái Ẩn chân nhân xưa nay không dùng pháp bảo, thì giờ cũng xuất ra hai cái pháp bảo hộ thể.

Những thủ đoạn này đã là cực hạn của tu sĩ, nhưng trong mắt Dực Hiên thí vẫn chưa đủ, gió núi trở nên mạnh hơn, thân hình hắn chậm rãi to lên, cho tới mức cao hơn 2 trượng vẫn chưa có dấu hiệu nào là dừng lại.

“Tây Huyền Vô Nhai Trận đâu, sao quý tông lại không dùng? Chẳng lẽ Dực Hiên không kinh động được Tử Vi Chân Nhân, mà ngay cả Tây Huyền Vô Nhai Trận cũng không có bản lĩnh để được sử dụng hay sao? !”

Dực Hiên quát lớn một tiếng vọng khắp quần sơn!

Thân hình Dực Hiên đã cao tới chừng 3 trượng da đã xuất hiện những miếng vẩy xanh, hai hàng lông mày tỏa ra những sương khói giờ phút này hắn không còn là một trung niên nam nhân nho nhã nữa, mà đã trở thành một Yêu Hoàng oai phong một cõi uy áp quân yêu!

Văn Uyển an tĩnh đứng thẳng an tĩnh nhìn Dực Hiên bộc lộ khí thể trong suốt mấy trăm năm qua giờ khắc này, nàng đã cho rằng cuộc đời mình thật an bình.

Cổ Thủ Chân và Thái Ẩn không trả lời được vấn đề mà Dực Hiên hỏi cũng không có dấu hiệu khởi động Tây Huyên Vô Nhai Trận. Bọn họ yên lặng đứng trước cửa Thái Thượng Đạo Đức Cung dựa trập pháp đơn bạc, chuẩn bị nghênh đón cơn thịnh nộ của Yêu Hoàng

Ở đầu bậc thang đột nhiên có một luồng tinh phong thổi đến, đó là dấu hiệu khi yêu tộc sử dụng Yêu phong chứ ở trước cửa Thái Thượng Đạo Đức Cung sao tự dưng lại có Yêu phong được chứ?

Trong Yêu phong có hơn trăm con yêu quái lớn nhỏ, không con nào không có thực lực mạnh mẽ, con yêu cầm đầu có vóc người lùn tịt, dung mạo không đẹp, nhưng mà khí thể thì chăng thua kém bất cứ một vị chân nhân nào.

“Bệ hạ! Uyển Hậu, Ngụy Vô Thương dùng 72 huynh đệ dưới trướng tới đây trợ trận! Xin thứ cho Vô Thương tội kháng mệnh!”

Văn Uyển nhẹ nhàng mà thở dài nàng đã hạ nghiêm lệnh là không một ai ở trên Minh sơn được đặt chân lên Tây Huyên Sơn một bước, lại càng không được nói tới chuyện báo thù. Ngụy Vô Thương thân là đại tướng quân lại công khai kháng mệnh, thế nhưng bảo nàng làm sao phạt được bây giờ?

Tây Huyền Sơn kéo dài ngàn dặm chính là nơi truyền thừa của Đạo Đức tông trên Mạc Kiên Phong đúng là tiên cảnh, nhưng ở phía sau khung cảnh mỹ lệ này có cất giấu bao nhiêu hung hiểm đây?

Thanh Khư Cung cũng được coi như nổi danh ngang hàng với Đạo Đức tông được Chân Tiên tương trợ, uy thế vô cùng, vậy mà lại bị diệt bởi một đòn sấm sét, ngay cả tông mạch ở Thanh Thành sơn cũng bị đoạt mất. Bây giờ nhìn thì Đạo Đức tông có vẻ suy yếu, thậm chí một mình Dực Hiên cũng có thể giết được một, hai vị chân nhân, nhưng Văn Uyển thì không bao giờ muốn có tâm lý may mắn.

Đạo Đức tông tồn tại đã 3000 năm, trong khi đó Tử Vi vẫn còn chưa xuất quan.

Lúc này cách Thái Thượng Đạo Đức tông hơn trăm dặm về phía bắc, Tử Dương chân nhân ôm pháp kiếm, đứng trên ngọn núi cao tuyệt, nhìn về phía trời cao đỏ như máu, sắc mặt yên tĩnh mà tịch mịch. Ở phía sau hắn, Ngọc Hư, Thái Vi, Tử Vân chân nhân đứng sóng vai Vân Phong cùng Trầm Bá Dương cũng ở đây trợ trận.

... Đạo Đức tông trước sau đều có người, đã đứng ở đây từ sáng sớm, trong gió lạnh ngẩng đầu nhìn trời cao.

Lúc này sắc trời hừng đông, vốn phải có ánh bình minh, trời xanh không mây, nhưng mà nửa bầu trời phía bắc vẫn chỉ là một màu đỏ như máu.

Trên Côn Luân, vết máu trên bầu trời không kéo dài nữa, mà lại hóa thành một đoán Huyết Liên, tim sen Xích Hỏa cuồn cuộn tuôn ra giống như một thác nước, từ trên trời đổ xuống.

Xích Viêm Thiên bộc (thác lửa đỏ từ trên trời đổ xuống) vừa chạm vào đến Đăng thiên thai (đường lên trời), bổng nhiên có một tiêng sét đánh!

Trong khoảng thời gian ngắn, ở trong ngàn vạn dãy núi có không biết bao nhiều dị thú lỗ tai trào máu, thân thể co quắp, ngã xuống đất không còn đứng lên được nữa. Nhưng mà, chúng nó không thể nào nghe thấy một chút âm thanh nào cả, cho dù âm thanh đó có lớn tới mức nào.

Thiên Bộc (thác trời) cuồn cuộn đổ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.