Trần Duyên

Chương 490: Chương 490: Đường cùng (9)




Sát khí ẩn hiện trên mặt Vân Nghê, nhìn chằm chằm vào bà lão cao dỏng đột nhiên từ trong sương khói bước ra, trầm giọng nói:

“Ta tự hỏi không biết ai ngạo mạn đến như vậy, hóa ra là người của Vân Trung Cư, lẽ nào ngươi tưởng rằng xuất thân từ Vân Trung Cư thì có thể vô lễ với bổn tiên như vậy?”

Vân Trung Vụ Lam cười haha nói:

“Vô lễ với ngươi thì sao nào, cùng lắm thì ngươi cũng chỉ có thể đối phó với đệ tử hậu bôi đi lại trên giang hô mà thôi lẽ nào ngươi thực sự dám đánh lên Vân Trung cư, có muôn thử bản lĩnh đạo hạnh của Chưởng môn sự đệ của tông ta sao?”

Lời này nói trúng vào điểm yếu của Vân Nghê, mặc dù công phu hàm dưỡng của nàng cao thâm nhưng cũng không không khỏi biến sắc.

Năm đó Vân Nghê tu luyện đến gần phi thăng dõi mắt cả giang hồ trong vòng ba trăm năm trở lại đây cũng thuộc về nhân vật đứng đầu, làm gì để loại nhân vật như Thái Ẩn chân nhân, Vân Trung Vụ Lam vào trong mắt? Ngay cả chính đạo tam đại phái cũng chưa từng được đánh giá cao trong mắt nàng.

Nhưng giờ đây Thanh Khư có chân tiên Ngâm Phong, Đạo đức tông trước có Động Huyền, sau có Tử Vi, Thanh Nhàn chân nhân của Vân Trung Cư cũng rất thần bí, không ai biết đạo hạnh của hắn cao đến mức nào, những người này khiến cho một người có tính cần trọng như Vân Nghê phải e dè kiêng nể, không dám tới cửa gây chuyện.

Vân Nghê không dám lên Vân Trung Cư, không có nghĩa là nàng sợ vân trung Vụ Lam và Thái Ẩn chân nhân. Cho dù hai người bọn họ cùng xông lên, Vân Nghệ cũng nắm chắc phần thắng. Chỉ là vẫn băn khoăn xem có nên giết vân trung Vụ Lam hay không sau này sẽ chống đỡ thể nào với sự báo thù của Vân Trung Cư.

Nàng chưa kịp suy nghĩ kĩ giữa cái lợi và cái hại thì Vân Trung Vụ Lam đã nện trượng gỗ đầu rồng nặng nề xuống đất miệng phát ra tiếng rồng ngâm hổ gầm rất kỳ quái xương cốt quanh người kêu răng rắc thậm chí cao lên ba thước nữa, thân hình cũng phình to ra.

Sau khi Vân Trung Vụ Lam biển lớn, đôi mắt trừng lên, Vân Nghê lập tức cảm nhận được trước mắt mình sáng loà, trong chốc lát không thấy được thứ gì khác nữa. Đầu rồng trên cây trượng của Vân trung Vụ Lam đột nhiên hé mở, phun ra ngọn lửa màu cam ập về phía nàng.

Vân Nghê cũng không hốt hoảng hai mắt nhắm lại thổi ra một luồng âm phong dập tắt phần nào ngọn lửa vàng trước mặt, sau đó nhanh chóng lui về sau ba mươi trượng vừa vặn tránh được một nắm kim sa (cát vàng) của Vân Trung Vụ Lam, tuy vội vàng nhưng nàng vẫn không quên phun hai luồng kim phong về phía Thái Ẩn chân nhân, khiển hắn không kịp trở tay, không thể cùng với Vân Trung Vụ Lam tấn công mình mà lúc này mới từ từ mở mắt. Trong hai con đồng tử có hai lớp màng bảo vệ khiển ánh sáng mãnh liệt không thể làm tổn thương mắt của nàng.

Lần ứng phó này có thể nói là phát huy tám chữ đạo thâm tựa biển, ứng biển như chớp vô cùng huần nhuyễn, bình tĩnh ung dung trước sự hợp lực công kích của hai vị chân nhân, lật ngược tình thê bất lợi dễ như trở bàn tay, ngay cả bản thân Vân Nghê cũng có chút đắc ý.

Ngay lúc này sau lưng Vân Nghệ đột nhiên đau nhói giống như bị muỗi cắn. Vân Nghê biết là có người đánh lén, không cần quay lại nhìn cũng biết đó là Ngọc Đồng xinh đẹp quyến rũ kia. Nàng cười lạnh một tiếng, không niệm chú cũng không động thủ, đứng nghiêm như núi một làn sóng chấn động vô hình từ thân thể lan ra ngoài trong phạm vi trăm trượng

Chi nghe một tiếng kêu đau đớn, rốt cuộc Ngọc Đồng cũng xuất hiện ở phía sau Vân Nghê, hai sợi tơ vừa mới bắn ra cũng bị đánh tan, chân nguyên bám vào đó hầu như bị hao hết trong nháy măt. Mặc dù một sợi tơ vân xuyên qua quần áo đâm vào người Vân Nghê, song thân thể Vân Nghê cứng rắn vượt xa sự tưởng tượng của Ngọc Đồng dĩ nhiên không những không xuyên thủng được da thịt nàng mà còn làm bắn ra vài tia lửa!

Ngọc Đồng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, trước ngực vang lên tiếng kêu răng rắc, mấy cái xương sườn đã bị đánh gãy, nghiêng ngả rơi xuống mặt đất.

Vân Nghê cười lạnh nói:

- “Đom đóm cũng đòi so với ánh trăng sao? Giờ thì biết được bản lĩnh của bồn tiên rồi chứ?”

Ngọc đồng toàn thân mềm nhũn không chút sức lực, chút máu tươi ở khóe miệng cũng không còn sức lau đi, nghe thấy lời Vân Nghê nói khẽ cười, nói:

“Tiên tử bản lĩnh quả thật lợi hại hơn nữa tư thể uyển chuyển vô song, da dẻ xương cốt như ngọc, thật sự là khiến nhiều người phải ước ao! Điều hiểm thấy là tấm lòng của người bao la, thực có lòng từ bi...”

Vân Nghê lông mày lập tức giãn ra, thầm nghĩ con yêu tinh này vẫn rất biết cách ăn nói cũng không đến nỗi đáng ghét, hay là không cần phải giết nó. Nếu như nàng đủ thông minh có lẽ vẫn còn có thể xem xét thu nhận vào môn phái bổ sung vị trí còn thiếu do Ngọc Hoàn lưu lại. Không ngờ rằng sau đó Ngọc đồng nói rằng:

“Nếu như ta có cái mông đẹp như thể nhất định sẽ không thể đưa ra cho người chiêm ngưỡng như tiên tử, khiến đám nam nhân khốn kiếp này tự nhiên chiếm được tiện nghi như thế! Thượng tiên đúng là không giông bình thường ngay cả cái mông cũng lớn, cũng trăng như vậy, chậc chậc! Thật sự muốn tát mạnh một cái xem có lưu lại dấu tay hay không. Khụ khu!”

Đạo bào sau người Vân Nghê bỗng nhiên bay lả tả, đúng là để lộ ra cái mông với hai đường cong tuyệt hảo, trắng nõn như mỡ đông và phần đùi phía trên. Thì ra vừa rồi Ngọc Đồng đánh lén căn bản là không nhằm mục đích đánh bị thương mà chỉ muốn phá nát quần áo. Tinh thần của Vân Nghê hầu như đều đặt trên người Vân Trung Vụ Lam và Thái Ẩn chân nhân nên cũng không để ý, thậm chí phải chờ đến lúc Ngọc Đồng nói mới biết.

Trong khoảnh khắc, Vân Nghê cảm giác như bị sấm sét trên chín tầng trời bổ trúng che không được mà không che cũng không được.

“Nữ nhân khốn kiếp, nhận lấy cái chết!”

Vân Nghê vừa thẹn vừa giận, lông mày giật giật, tay trái xé nửa tẩm vạt áo phía trước của đạo bào buộc vào thắt lưng, miễn cưỡng che kín phần trần truồng ở phía sau, tay phải cầm lấy phất trần đánh về phía Ngọc Đồng. Chỉ nghe tiếng rít đồn dập, một vầng sáng mờ bắn thẳng tắp về phía Ngọc Đồng xung quanh vầng sáng có vô số tia lửa, điện vờn quanh!

Vân Nghê vừa đánh ra chiêu này, Vân Trung Vụ Lam và Thái Ẩn chân nhân đều biến sắc

Thái Ẩn chân nhân ở khá xa, không kịp ứng cứu, vung cự kích lên đánh ra hơn mười luồng khí sắc bén về phía Vân Nghê, dùng kế vây Nguỵ cứu Triệu.

Những luồng khí này vừa nhiều vừa hỗn tạp, mặc dù uy lực cũng không mạnh mẽ bao nhiều nhưng cũng sắc bén như đao, nếu Vân Nghê không tránh né mà cứng rắn chống lại, nhiều lắm cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi nhưng thân thể nàng chống đỡ được, nhưng đạo bào lại không chống lại được.

Nếu như thực sự trúng chiêu này của Thái Ẩn chân nhân, sợ rằng ngay cả quần dưới (quần chip) cũng phải theo gió bay đi. Thái Ẩn chân nhân cũng là người làm việc không để ý đến chuyện vặt vãnh thấy Vân Nghê vừa bị lộ thân thể ra ngoài đã vừa thẹn vừa giận, biết da mặt nàng mỏng liền muốn dùng kế này để cứu người.

Nào ngờ tay trái Vân Nghê lại búng ra, bày ra ba tầng khí xám đón đỡ luồng gió sắc bén của Thái Ẩn chân nhân, làm giảm đi hơn nửa uy lực rồi không để ý đến nữa, hết sức thúc dục vâng sáng mờ, trong nháy mắt tiếng gào thét bùng lên, uy lực đột nhiên tăng lên!

Mấy tiếng phốc phốc vang lên, luồng gió sắc bén do Thái Ẩn chân nhân phát ra hầu như đều cắt lên người Vân Nghê. Tuy đó chỉ là luồng khí vô hình nhưng lại sắc bén khác thường làm làn da Vân Nghê xuất hiện hơn mười vệt máu, chỉ là cũng chỉ dừng lại ở cắt rách một chút da thịt, cũng không có gì đau đớn cả.

Nhưng quần áo che đậy phía dưới của Vân Nghê cũng đều biến thành bướm bay tán loạn, nửa phần thân thể trắng nõn từ thắt lưng trở xuống của nàng đều lộ ra ngoài

Cây gậy đầu rồng của Vân Trung Vụ Lam vung lên phát ra nhiều đoàn sương mù dày đặc ngăn cản phía trước người Ngọc Đồng. Song luồng khí xám này của Vân Nghê sắc bén tàn nhẫn, vô cùng nham hiểm, sau mấy tiếng phốc nhẹ liền đã xuyên thủng lớp sương mù dày đặc rồi bắn tới trước ngực Ngọc Đồng

Sắc mặt Vân Trung Vụ Lam biến đổi Khảm Hống Trừu Ly vụ này chính là đạo pháp họ thân bà ta dùng để bảo vệ tính mạng nếu như mục tiêu của luồng khí xám này là bà ta, trong lúc không kịp đề phòng chỉ sợ cũng sẽ bị thương nặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.