Ngọc Đồng suy yếu cười, đã sớm không còn sức lực tránh né, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
Luồng khí xám của Vân Nghê vừa bắn ra, nàng cũng căn bản không thèm nhìn kết quả. Không hề để ý tới bên này nữa mà bỗng nhiên xoay người lại, xông đến bên Thái Ẩn chân nhân nhanh như tia chớp, không để ý đến phần thân dưới không một mảnh vải cảnh xuân hiện ra hết, nâng cao đùi phải quét ngang qua, một luồng khí xám đột nhiên xuất hiện đánh về phía thắt lưng Thái Ẩn chân nhân.
Vóc người và dung mạo của Vân Nghê đều rất xuất sắc, nếu như đạo tâm của Thái Ẩn chân nhân không vững mà sinh ra chút ý nghĩ muôn trộm nhìn cảnh xuân, sợ răng sẽ bị một chiêu bất ngờ này của nàng chém ngang eo!
Thì ra là lần tấn công về phía Ngọc Đồng của Vân Nghê này thực ra lại vẫn là nhằm vào Thái Ẩn chân nhân. Thái Ẩn chân nhân quát lên như sẩm, cự kích vung lên qua lại phát ra vô số lá chắn màu vàng thẫm rồi bay ngược về phía sau, khó khăn lắm mới ngăn lại được thể tấn công của Vân Nghê, tình thể cũng trở nên khá nguy hiểm.
Đạo hạnh, cảnh giới của Vân Nghê trước khi thi giải cũng đã cao hơn Thái Ẩn chân nhân, mặc dù sau khi thi giải đạo tâm, tu vi hạ xuống nhưng sau khi tu luyện mấy trăm năm nữa, cảnh giới, đạo hạnh cũng không kém hơn năm đó bao nhiêu, dù sao tuổi tác của Thái Ẩn chân nhân còn kém, làm sao có thể là đối thủ của nàng được?
Ngay khi luồng khí xám bắn đến gần sát ngực Ngọc Đồng một bàn tay cứng rắn như sắt, lạnh lẽo như băng chen ngang vào ôm lây nàng trực tiếp kéo nàng lùi lại một trượng.
Hơi thở do cánh tay này truyền đến quen thuộc như thế vừa khiển nàng an tâm lại, lại khiến nàng vô cùng sợ hãi, Ngọc Đồng vừa sợ vừa mừng, đột nhiên mở mắt ra, nhìn từ chân lên đầu, chính là khuôn mặt sáng lạn kiên nghị của Kỷ Nhược Trần. Vẻ mặt của hắn vẫn như trước đây, trong sự bình tĩnh lại mang theo vẻ lãnh đạm từ chối người từ xa vả lạnh như băng.
Tay phải Kỷ Nhược Trần đang cầm Tu La đổi chọi không phân thắng bại với luồng khí xám. Ngọc Đông run run gọi:
“Chủ nhân...”
Luồng khí xám Vân Nghê phát ra chí âm chí hàn mang theo lực ăn mòn không thể nói rõ được, mặc dù đã sớm rời khỏi tay Vân Nghê nhưng lại tựa như vần có một lực lượng vô hình đang điều khiển, tác dụng chậm mà dài liên miên không dứt, từng đợt từng đợt như vô tận xuất hiện trên Tu La, khiển Tu La không ngừng run rẩy ngâm lên, tầng khí xám kia không chỉ bao trùm Tu La mà vẫn từ từ lan trần kéo dài tận tới cánh tay Kỷ Nhược Trần.
Song cánh tay cầm mâu của Kỷ Nhược Trần vẫn vững chãi như núi
Luồng khí xám vẫn muốn tiếp tục ăn mòn dọc theo cánh tay Kỷ Nhược Trần, lông mày hắn nhíu lại, quát khẽ một tiếng, ngọn lửa màu lam mờ nhạt như có như không chợt bùng lên trên cánh tay, không chỉ đốt sạch sẽ luồn khí xám mà còn thuận thể chạy dọc theo Tu La, khiển cả Tu La đều được bao bọc bởi ngọn lửa màu lam.
Cửu U minh viêm vẫn không chịu bỏ qua, tiếp tục thiêu đốt dọc theo luồng khí xám, đến khi thiêu đốt sạch sẽ luồng khí này trên không trung mới quay trở lại Tu La, không ngừng phun ra nuốt vào.
Luồng khí xám Vân Nghê phát ra khó ngăn cản nhất là sự ăn mòn, gây thương tồn cho người khác trong vô hình vô cùng khó ngăn cản. Song nếu bàn về vật cực âm cực lạnh trong thiên hạ Cửu U minh viêm trong cơ thể Kỷ Nhược Trần lại không phải thứ mà luồng khí xám của Vân Nghê có thể ngăn cản nổi. Vừa mới chạm vào nhau, luồn khí xám lập tức bị đánh tan.
Luồng khí xám vừa bị diệt, Vân Nghê cũng lập tức biết được, quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt ngoài sự oán độc còn có thù hận không chút che giấu nào.
Song Kỷ Nhược Trần lại căn bản không thèm nhìn nàng một lần nói với Ngọc Đồng đang nằm trong lòng:
“Chỗ Tể Thiên Hạ có đan dược, trước tiên dùng một viên để bồi dưỡng, sau này đó lại xin đan dược ở chỗ Tử Vân chân nhân.”
Trong lúc nói chuyện cánh tay đang ôm Ngọc Đông của Kỷ Nhược Trần hơi siết chặt lại xem như an ủi, sau đó ném Ngọc Đông lên, nàng liên nhẹ nhàng bay về phía Tể Thiên Hạ đang ẩn núp.
Một mỹ nhân xinh đẹp như thể rơi xuống nhưng Tể Thiên Hạ lại lùi về phía sau mấy bước, nói thể nào cũng không chịu tiến lên đón lấy, lại còn đẩy Long Tượng thiên quân đi ra đỡ. Hắn lại lấy một bình đan dược bằng ngọc đen ra từ trong ngực, đổ Cửu Thương đan ra, cũng giao cho Long Tượng thiên quân giúp nàng ăn.
Ngọc Đồng miễn cưỡng giơ cánh tay lên tự uống thuốc, sau đó nhìn chằm chằm vào Tể Thiên Hạ, nói: “Ngươi sợ ta?”
“Đương nhiên không!”
Tể Thiên Hạ vừa thốt ra lời này, khuôn mặt lập tức tràn đầy vẻ hối hận, lặng lẽ trốn ra phía sau Bạch Hồ thiên quân.
Nếu không sợ ta, vì sao lại phải như thế? Ngọc Đồng có vẻ hiểu được vài phần nhẹ nhàng thở dài giãy dụa thoát ra khỏi ngực Long Tượng thiên quân đứng xuống mặt đất, tự tìm một chỗ vách đá ngồi xuống, nhắm mắt điều dưỡng.
Kỷ Nhược Trần vừa đưa Ngọc Đồng đi, Vân Nghê liền quát lên với hắn: “Tiểu tặc! Ngươi tự cho mình là ai?”
Tu La trong tay Kỷ Nhược Trần chậm rãi vẽ ra nửa vòng tròn, lưu lại trên không trung một vết màu xanh biếc thật dài rất lâu vẫn không tiêu tan. Mặc dù tiếng nói của Vân Nghê khắp núi đều nghe thấy nhưng Kỷ Nhược Trần lại làm như mắt ngơ tai điếc, thân hình chậm rãi bay lên, ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Ngâm Phong đang đạp lên ba đoá tiên liên trên không trung
Vân Nghê thân là tán tiên, trừ khi ở trước mặt Ngâm Phong đời này đã lần nào phải chịu uất ức như thế? Cho dù là Ngâm Phong cũng chỉ khiển trách nàng vài câu, nào có giống như Kỷ Nhược Trân căn bản nhìn nàng mà như không thây, tựa như không có thứ gì trước mắt như thế?
Lửa giận của Vân Nghê bộc phát hơn nữa còn mang theo vài phần giận chó đánh mèo do bị Ngâm Phong lạnh nhạt. Khí xám quanh thân nàng bùng lên, lập tức muốn ra tay với Kỷ Nhược Trần không biết sống chết kia. Mặc dù ngọn lửa xanh biếc của hắn khiển nàng rất kiêng dè, bất luận thể nào cũng không nhìn ra được sự huyền bí trong đó, nhưng dù sao thì trình độ còn thấp, sao có thể so với nàng trước sau đã tu hành đến mấy trăm năm được?
Vân Nghê vừa động, Thái Ẩn chân nhân liền tấn công tới từ phía sau, Vân Trung Vụ Lam lại phát ra từng đoàn sương mù chiếm cứ lấy các vị trí quan trong xung quanh nàng. Vân Nghê tức giận bay lên, khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên vặn vẹo, lại càng không thèm để ý đến thân thể mình u ám nhìn vào hai vị chân nhân như giòi bám tận xương này.
Chợt nghe một tiếng rít, Vân Nghê biến thành một đường vòng cung màu xám trên không trung trong nháy mắt đã vòng quanh Thái Ẩn chân nhân và Vân Trung Vụ Lam hơn mười vòng phất trần trong tay đánh là hàng trăm luồng Kim phong có uy lực xuyên kim phá thạch. Hai vị chân nhân lập tức rơi vào tình thể nguy hiểm, chỉ biết chống đỡ, không còn sức để đánh trả.
Điều khiến nàng giận dữ đến điên cuồng chính là, cứ việc đã thể hiện ra thần uy như thế, thế nhưng Kỷ Nhược Trần vần từ từ bay lên, cũng không thèm quay lại nhìn nàng một lần.
Bên trong Thanh Khư cung, Hư Võng đột nhiên đứng thẳng lên, khí thể của lão đạo lúc nào cũng lộ ra vẻ không có tinh thần này bây giờ lại như một thanh kiếm, mũi nhọn hoàn toàn hiện ra! Hắn đã cầm kiếm trong tay, thân hình chớp lên, muốn lao về phía Vân Nghê đang chiến đấu. Ánh mắt hắn sắc bén, biết Hư Huyền lấy một địch hai mặc dù tình thể nhìn như nguy hiểm nhưng lại có tiên khí trong tay, vẫn có thể tiếp tục chống đỡ.
Lúc này Vân Nghệ đã chiếm hết ưu thế, lại có thêm sự trợ giúp của mình tin rằng chỉ trong chốc lát là có thể thắng lợi, hai người Thái Ẩn và Vân Trung Vụ Lam vừa ngã xuống, tiếp theo có thể càn quét Đạo Đức tông dễ như trở bàn tay!
Hư Võng vừa mới ra khỏi trận pháp hộ cung của Thanh Khư, đột nhiên nghe thấy một tiếng rồng ngâm. Một con Hoàng long vượt qua trăm trượng đánh thẳng tới! Hắn vung kiếm lên trước ngực rồi chém ra, kiểm khí xanh sẫm dài mười trượng đẩy ngược Hoàng long trở lại. Song dưới một chiêu này, Hư Võng cũng không khỏi lùi về phía sau mấy trượng
Trong lòng hắn kinh hãi chăm chú nhìn lại lại thấy trước mặt không phải là vị chân nhân của Đạo Đức tông nào, mà lại là Vân Phong, Hư Võng biết Vân Phong đạo nhân, cũng biết hắn là đệ tử của Tử Dương chân nhân, thực sự có thể nói là vãn bối của mình.
Ba mươi năm trước đã gặp qua một lần khi đó Vân Phong cũng chỉ là một đạo sĩ trẻ tuổi hiền lành mà thôi không ngờ sau ba mươi năm. Vân Phong lại tu luyện đến tình trạng thế này, có thể trở thành địch thủ của mình.
Trong lòng Hư Võng đột nhiên sinh ra cảm giác thê lương, nhân tài của Đạo Đức tông xuất hiện lớp lớp, dưới Vân Phong còn có một số người tuổi trẻ tài ba như Cơ Băng Tiên, Thượng Thu Thuỷ. Nếu không phải chân tiên hạ phàm, sau ba trăm năm nữa, Thanh Khư cung sao có thể sánh vai với Đạo Đức tông được?
Hư Võng ổn định tâm tình, giơ kiếm nhướng mày, tĩnh tâm, quyết ý dùng một kiểm cực răn cực mạnh mẽ để phá địch!
Thấy thế vung kiếm của Hư Võng, sắc mặt Vân Phong lập tức biển đổi hẳn vung kiếm bảo vệ chỗ yếu hại dùng Hoàng long bảo vệ thân thể không có chút ý định lui về phía sau.