Trần Duyên

Chương 492: Chương 492: Đường cùng (11)




Trên mặt Kỷ Nhược Trần hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này xuất phát từ sâu trong lòng chứ không phải nụ cười phù du lúc trước, hắn mỉm cười nói:

“Ta có quan hệ gì với Cửu U? Thượng tiên thật biết nói đùa“.

Một thanh tiên kiếm sáng rực mang theo phong cách cό xưa từ trong tay áo của Ngâm Phong bay ra trên thân kiếm có vô số những chữ triện khó hiểu đang không ngừng di động.

Xung quanh thanh Cổ Kiểm xuất hiện một tầng sương mù nhàn nhạt, kiếm quang sắc bén chợt lóe lên, một kiếm ngang trời bao hàm uy nghiêm tích tụ bên trong

Tô Hòa đang đứng duyên dáng thướt tha nhưng khi thấy một kiếm của Ngâm Phong vừa xuất thì con ngươi chợt co rút lại bộ dáng đề phòng của nàng lúc này giống như một con hồ ly gặp một mũi tên vậy.

Ngâm Phong để kiếm ngang ngực, nói: “Cửu U chi Viêm muốn có thể thu phát tự nhiên chỉ có thể thông qua con đường truyền thừa. Vừa rồi ngươi liên tục thu phát hơn nữa khí thể vô cùng lớn, tất nhiên là đã được truyền thừa, ngươi chính là Cửu U.”

Kỷ Nhược Trần giơ Tu La lên rồi để ra phía sau, nói: “Cứ theo lời thượng tiên nói nhưng cho dù ta thu được truyền thừa của Cửu U nhưng pháp lực cũng không thể nào so sánh với thượng tiên được, thượng tiên không cần phải nghiêm túc như vậy.”

Ngâm Phong cười rộ lên, thanh kiếm cong lại rồi bắn ra, thanh kiếm phát ra một tiếng long ngâm trong lúc nhất thời gió nổi lên, thiên địa có chút biển sắc: “Từ trước tới nay, Thiên ngoại huyền hoang của Cửu U luôn cùng tiên giới đổi nghịch. ngươi có truyền thừa của Cửu U, mặc kệ đạo hạnh của ngươi như thể nào đi nữa thì ta vẫn kính ngươi, kính Cửu U.. kính mười ba cự ma dám cùng chân tiên đối địch trong hàng tỉ năm. Việc này không hề có quan hệ với pháp lực tu vi của ngươi.”

Tô Hòa đứng một bên nghe xong nhịn không được tò mò, nàng hỏi: “Ngươi tôn kính tên tiêu tử này như vậy sao không tôn kính ta?”

Tiên kiếm trên tay Ngâm Phong chậm rãi giơ lên, hắn không nhìn Tô Hòa mà chỉ nhàm nhạt nói: “Chỉ là một tạp yêu ở nhân gian mà cũng muốn so sánh với truyền nhân của Cửu U?”

Tô Hòa vốn đang dựng thẳng tay lên nghe, ai ngờ nàng lại nghe được lời nhận xét làm tan nát cõi lòng như thể nàng nhịn không được tức giận tới đỏ bừng mặt, trong lúc nhất thời nàng càng thêm xinh đẹp.

Đôi mi của nàng nhướng lên, nàng đang định hỏi nàng là Thiên Hồ duy nhất trong nghìn năm qua tu luyện được mười đuôi sao có thể là yêu bình thường thì bên kia cuộc chiến đã nổ ra.

Tiên kiếm trên tay Ngâm Phong vung lên ngăn cản một mâu của Kỷ Nhược Trần. tiên sương được tạo thành trên không trung do mũi kiếm lướt qua ẩn chứa Thiên Địa Huyên Lý Vô cùng rõ ràng.

Kiểm mâu va chạm, Tu La lập tức thuận thể tách ra hai chân Kỷ Nhược Trần đạp lửa, thân thể bám theo thanh mâu nhẹ nhàng vòng ra phía sau Ngâm Phong rồi đâm một mâu về phía lưng hắn.

Ngâm Phong không thu kiếm về cũng không xoay người lại, thanh tiên kiếm chấn động âm thanh vang dội khắp thiên địa, thanh Tu La trong tay Kỷ Nhược Trân cũng bị âm thanh này ảnh hưởng làm cho tự động lách qua một bên.

Một mâu này của Kỷ Nhược Trần vốn chỉ là một đòn đánh lừa nên hắn cũng không thèm để ý. Minh Hỏa dưới chân liên tục phát ra trong khoảnh khắc hắn đã đi xung quanh Ngầm Phong một vòng và đâm ra ba mâu.

Tiên kiếm trên tay Ngâm phong không ngừng rung động nó đem tất cả thể tấn công từ thanh Tu La đây ra. Tay trái hắn vương ra trước mặt ngăn cản một bàn tay xinh xắn đột nhiên xuất hiện.

Ngâm Phong cười khẽ nhìn Tô Hòa vừa mới xuất hiện trước mặt, Tô Hòa đang thừa cơ đánh lén, bàn tay của nàng như hoa lan thiên địa linh khí dường như tập trung tất cả vào mười đầu ngón tay của nàng, thế tiến công của nàng vô cùng ác độc, nàng cong hai ngón tay lại đánh về phía hai mắt của Ngâm Phong

Tay Ngâm Phong khi chạm vào tay của Tô Hòa liền nắm lại, từ ngoài nhìn vào giống như có chút khinh bạc. Trên bàn tay hắn phun ra một ngọn lửa dài một tấc, đây chính là chân hỏa mà Nhân Uân Tử Khí biên thành chuyên dùng đê khắc chế yêu ma quỷ quái

Nếu một Thiên yêu bình thường mà chạm vào ngọn lửa này thì ngay lập tức biến thành tro bụi, sự bá đạo đối với yêu ma của nó cũng không kém bao nhiêu với Văn Vương Sơn Hà Đinh trong người Kỷ Nhược Trân.

Đối với yêu quái bình thường là vậy nhưng Tô Hòa là yêu quái bình thường sao? Nàng thản nhiên cười nói “Còn muốn chiếm tiện nghi của tỷ tỷ sao, nàng đây mạnh tay Ngâm Phong ra, thân hình chớp động rồi dùng thế cận thân vật lộn.

Hành động của nàng nhẹ nhàng như gió, trên không trung còn lưu lại mấy luồng tàn ảnh, nàng áp sáp người Ngâm Phong giơ chỏ trái lên đánh về phía yết hầu của Ngâm Phong

Động tác của Tô Hòa vô cùng nhanh, ngay cả Thượng Thanh tu sĩ cũng không thể nhìn rõ, trong chớp mắt nàng đã tấn công hơn mười lần thế tấn công vô cùng hung hãn!

Ngâm Phong sợ cận chiến sao? Đóa Liên hoa dưới chân hắn xoay chuyển, nâng hắn lên rồi lùi lại phía sau, tiên kiếm giơ lên chém thăng vào bàn tay của Tô Hòa, ngăn cản lại tất cả đòn tâm công của nàng.

Khi thấy bàn tay vừa bị ngọn lửa màu tím thiêu đốt nhưng không thể tạo thành một chút vết thương nào của Tô Hòa, Ngâm Phong hết sức giật mình.

Nhưng mà khi tiên kiếm chém tới, Tô Hòa lại dám dùng đôi bàn tay trần để đỡ kiếm mà không hề bị gì làm cho Ngâm Phong không thể không có chút kính trọng với con Thiên Hô này.

Tô Hòa cận thân chiến đấu với Ngâm Phong vậy mà vẫn không rơi xuống hạ phong. Kỷ Nhược Trân thì ở bên ngoài liên tục chạy loạn thỉnh thoảng lại đâm ra một mâu.

Ngâm Phong không dám dùng tay trần để đón đỡ mũi mâu mang theo một chút ánh sáng màu lam nhạt này nên phải dùng tiên kiêm để ngăn cản vì vậy hắn bị kiếm chê rất lớn, trong chốc lát, Tô Hòa dân chiêm thượng phong.

Cuộc chiến của ba người nhìn thì bình thường không có gì lạ, nhưng mà tốc độ ra đòn còn nhanh hơn cuộc chiến của mấy vị chân nhân ở dưới hai lần, bọn để tử của Thanh Khư Cung có tư chất bình thường và bọn khách mời đang đứng một bên trợ chiến căn bản là không thấy trận chiến đang diễn ra trên trời là như thế nào.

Sáu bảy đệ tử cảnh giới Thượng Thanh và bạn bè của họ bên Đạo Đức Tông đang khổ chiến với hơn trăm tu sĩ và khách mời của Thanh Khư Cung.

Tất cả mọi người của Thanh Khư Cung đều là tự động chiến đấu, tình thế xung quanh vô cùng hoản loạn, bên Đạo Đức Tông thì kết thành chiên trận lên xuống nhịp nhàng bởi vậy tuy thực lực yếu hơn nhưng lại chiếm ưu thế trong cuộc chiến.

Đệ tử của Thanh Khư Cung nếu bị thương hoặc tiêu hao hết chân nguyên liền lui vào bên trong Thanh Khư Cung để nghỉ ngơi, chữa thương một lát sau bọn chúng lại khỏe mạnh như trâu rồi tiếp tục xông ra ngoài cứ giằng co như vậy thì bên thiệt thòi chắc chắn là Đọa Đức Tông.

Bên kia sau khi có Vân Phong gia nhập cuộc chiến thì tình thể đã thay đổi Hoàng Long kiểm của hắn sử dụng vô cùng như ý, không hề có chút sợ sệt Độc chân nguyên của Vân Nghê, thỉnh thoảng thanh kiếm còn phun ra một ngụm Hoàng Long khí thiêu đốt thân thể của Vân Nghê.

Sau nhiều tiếng long ngâm, Vân Nghê đã có chút sợ hãi uy lực đạo pháp của nó đã giảm mạnh. Thái Ẩn và Vân Trung Vụ Lam vốn đang rơi vào thể tuyệt đối hạ phong liền mượn cơ hội này phản công, các đạo pháp uy lực lớn không ngừng đánh lên người Vân Nghê làm cho nàng càng thêm chật Vật.

Mới chỉ chiến đấu trong chốc lát mà Vân Nghê đã cực kỳ hận Vân Phong đạo pháp mà người này tu luyện tương khắc với nàng không thể để hắn tiếp tục ngang ngược như thể mãi được.

Nàng tìm cơ hội để tránh thoát Thái Ẩn và Vân Trung Vụ Lam rồi lừa Vân Phong tới sau đó ra vô sô sát chiêu, nàng định dùng chúng để giải quyết đại địch này!

Nhưng mà Vân Phong không phải người thường chân nguyên vô cùng ngưng thật, đạo tâm lại tinh thuần như nước, phòng thủ cũng vô cùng kiên cố, cho dù Vân Nghê dùng hết thủ đoạn thì Vân Phong cũng không hề bị mê hoặc, hắn chỉ thủ hộ chứ không hề tham công, mà nàng hao tổn chân nguyên nhiều như thể nhưng lại vô hiệu, khi nàng nhìn lại thì thấy đạo pháp Vân Phong dùng để phòng thủ không hề có khe hở nào, việc này làm cho Vân Nghê không biết làm gì cho đúng

Thái Ẩn chân nhân nhìn thì bình thường nhưng cũng là một người vô cùng thông minh Vân Trung Vụ Lam gần đây ở Vân Trung Cư có địa vị rất cao, mấy năm nay hắn toàn ru rú trong nhà, thể nhưng hơn mười năm trước hắn chính là một người hung ác phóng hỏa giết người gây sự khắp nơi.

Hai người này vô cùng chua ngoa, bị ăn khổ rồi lại bị Vân Nghê bỏ qua mà đi công kích Vân phong bọn họ cũng không để cho Vân Nghê có cơ hội lần nữa. Ngay khi Vân Nghê điên cuồng tấn công về phía Vân Phong. Thái Ẩn và Vân Trung Vụ Lam từ hai bên Vân Phong xông ra tạo thành thế chân vạc bao vây Vân Nghê lại rồi dùng đạo pháp từ từ đánh tới.

Kể từ lúc này, Vận Nghê đã mất đi ưu thế, thân pháp nhẹ nhàng không thể thi triển được nữa mà phải khổ chiến liều mạng dùng đạo pháp cứng đối cứng với ba người.

Vân Trung Vụ Lam cười dài mấy tiếng, hắn nhìn Thái Ẩn chân nhân. nói: “Vân Phong này cũng không tệ, bọn đệ tử cùng lứa với hắn bên Thanh Khư Cung của ta không có ai có thể so sánh với hắn. Di, không ngờ Trầm Bá Dương còn chiếm thượng phong? Đạo Đức Tông các ngươi quả thật là Ngọa Hổ Tàng Long, mấy lão tạp mao các ngươi quả thật là giấu diểm kỹ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.