Thái Ẩn chân nhân nhìn khí thể của Vân Phong đang dần dần sinh sôi và Hoàng Long đang tung hoành ngang dọc mà kinh hãi trong lòng, hắn nói:
“Vân Trung Cư của ngươi không phải còn có Cổ Thanh ư? Nàng cũng sắp phi thăng rồi đó!”
Nhắc tới Cổ Thanh tiếng cười của Vân Trung Vụ Lam ngừng lại, nói: “Nàng là đại nhân vật. Vân Trung Cư nho nhỏ của ta nào dám với cao?”
Dưới thế vây công của ba người, Vân Nghê dần dần đuối sức, bước chân dần dần chậm lại, thế nhưng dù sao nàng cũng có mấy trăm năm đạo hạnh, tuy là kẻ địch đông nhưng nếu nàng liều mạng thì cũng không rơi xuống hạ phong
Mưa lửa xuất hiện khắp bầu trời những tia sét đang không ngừng chạy loạn, một cơn gió sắc bén phá không bay tới đanh về phía lưng của Thái Ẩn chân nhân.
Thái Ẩn chân nhân dường như có cảm giác bỗng nhiên phun ra một hơi thở biến thành thanh kích lớn đánh trả lại, “keng” một tiếng thật lớn, một thanh cổ kiếm dáng vẽ hung ác từ trong bóng tôi hiện ra va chạm vào thanh kích lớn rồi quay trở lại không trung.
Khi thấy thanh kiếm này, mi mắt của Thái Ẩn giật giật, hắn trầm giọng quát lớn: “Cổ kiếm Thiên Quyên! Vong Trân lão bất tử ngươi còn chưa chết, ngươi sống càng lâu càng đê tiện, không ngờ ngay cả đánh lén sau lưng người khác ngươi cũng làm!”
Ở phương xa vang lên một tiếng cười. Vong Trần râu tóc tung bay, trên người mặt một bộ cầm bào có thêu hình một con Bạch Long, trên người toát ra khí thể xuất trần, hắn phất tay thu hồi thanh Cổ Kiểm Thiên Quyền lại, cao giọng nói: “Chỉ cần có thể nhổ tận gốc Đạo Đức Tông các ngươi thì dùng thủ đoạn gì mà không được.”
Thái Ẩn chân nhân hừ một tiếng, nói: “Lúc trước tông môn ta khoang dung mới không đuổi tận giết tuyệt ngươi. Không ngờ bây gờ ngươi còn mạnh miệng như thế bội phục bội phục. Nói tới chuyện này bần đạo cũng muốn lên Vô Cẩu Sơn Trang một chuyến để giết người phóng hỏa một lần.”
Vong Trần tiên sinh cười nói: “Bọn ngươi cuồng vọng tự cho có thể địch lại tiên nhân, các ngươi chính là tự tìm đường chết, không thể trách ta được. Chẳng lẽ ngươi cho rằng đêm nay ngươi có thể còn sống rời khỏi đây hay sao?”
Khi nói chuyện Vong Trần tiện sinh liền giơ một ngón tay lên, Cổ Kiếm Thiên Quyên một lần nửa rít gào, từ khoảng trông trăm trượng đánh về phía Thái Ẩn!
Tuy Thái Ẩn chân nhân không muốn nhưng vẫn phải nâng thanh kích lớn lên ngăn chặn Thiên Quyên. Vong Trân tiên sinh bước một bước dài trăm trượng khi nắm lấy Thiên Quyền hắn đã ở sát bên người Thái Ẩn, sau đó hắn vận kiếm như gió chém về phía Thái Ẩn.
Thái Ẩn chân nhân bị Vong Trần tiên sinh kiềm chế nên Vân Trung vụ Lam và Vân Phong liền rơi vào khổ chiến.
Cuộc chiến này làm ảnh hưởng tới xung quanh. Vong Trần tiên sinh vừa xuất hiện, tu vi đạt tới cảnh giới chân nhân liền được mọi người biết đến.
Cổ Thủ Chân và Tử Vân chân nhân liếc mắt nhìn nhau, Tử Vân chân nhân lập tức thoát khỏi vòng chiến, trong chốc lát đi hơn nghìn trượng tham gia vào việc vây công Vân Nghê.
Tử Vân chân nhân vừa đến, Vân Phong, Thái Ẩn chân nhân lập tức thay đổi vị trí kết hợp với Tử Vân, Vân Trung Vụ Lam lập tức tham gia hình thành thế cục bốn người đánh hai người Vân Nghê và Vong Trân.
Bên kia Cổ Thủ Chân một mình độc chiến với Hư Huyền nên trong chốc lát liền rơi vào thế hạ phong phải dùng toàn lực để tử thủ, trong lúc nhất thời không phân định được thắng thua.
Ngay lúc này, trừ ba người Tô Hòa, Ngâm Phong Kỷ Nhược Trần trên bầu trời ra, tất cả chân nhân đều rùng mình trong lòng một cái, tất cả đều cảm thấy một nguy hiểm không biết tên đang lan đến.
Trời đêm mịt mờ bỗng xuất hiện một vầng sáng trắng, tầng mây tích tụ trên không trung hơi sáng lên, vâng sáng dày đặc, nặng nề kia thoát ra khỏi tầng mây rồi từ từ bay về phía Thanh Thành Sơm!
Đến tận lúc này các vị chân nhân mới nhìn rõ, vầng sáng trắng lớn này không phải là ánh sáng gì cả, mà là ngọn lửa màu xám trắng u ám. Ngọn lửa hoàn toàn không toả ra hơi nóng, thậm chí còn hơi lạnh lẽo, nhưng lại khiến cho mấy đại năng như Vân Nghê, Vong Trần. Thái Ẩn thầm sinh ra cảm giác dè chừng và sợ hãi bọn họ không thể nhìn thẩu được Thiên hoả đột nhiên rơi xuống nơi này, cho nên đều phải lui lại để yên lặng theo dõi biến hoá. Sự việc khác thường bọn họ không nhìn thấu được Thiên Hỏa kỳ lạ này, cho nên không một ai dám khinh thường ra tay.
Ngọn lửa này sinh ra từ giữa đám mây, bất kể là uy lực thế nào. Ngâm Phong và Kỷ Nhược Trần vẫn đang chiến đầu kịch liệt trên tầng mây đều xem như không thấy.
Dưới tầng mây, các chân nhân hoặc đã dừng tay, hoặc là đều ăn ý dời ra ngoài vòng chiến ngàn trượng tránh khỏi phạm vi bạo trùm của đám mây lửa kia, chỉ có những vị khách mời kia là không có cảm giác gì vẫn chiến đấu kịch liệt.
Hoả vân (đám mây lửa) lan tràn càng nhanh hơn, càng về sau càng nhanh như gió lốc, không biết từ lúc nào dưới chân núi chợt vang lên tiêng kèn lệnh tựa như đâm thẳng vào khiến khớp xương người ta tê dại khó nghe không nói nên lời.
Đạo sĩ cầm đầu của Đạo Đức tông nghe thấy tiếng kèn lệnh liền biến sắc, lớn tiếng quát lên, chỉ huy các đồng môn vừa đánh vừa lui lại, chạy tán loạn đến khi rời xa hơn mười dặm đội hình mới ổn định trở lại. Đột nhiên chạy trốn như vậy khiến một tên đệ tử không kịp bảo vệ, không cẩn thận bị một cây Hàn thiết Thanh ngọc tên bắn xuyên qua ngực!
Thấy Đạo Đức tông đột nhiên bại lui, các đệ tử của Thanh Khư cung cũng hơi ngạc nhiên, khó hiểu, không ít người trong đám khách khứa cũng lớn tiếng hoan hô. Có người đang bay lơ lửng trên cao lớn tiếng cổ vũ, chợt thấy trước mắt bỗng sáng loài khi ngẩng đầu nhìn lên mới kinh ngạc nhận ra Hoả vân đã ở ngay trên đỉnh đầu mình!
“Chỉ là trò đùa, cố ý làm ra vẻ huyền bí!” Hắn lớn tiêng mắng. Hôn Thiên Hoàng Quyên (dải lụa Hôn Thiên màu vàng) dài ba trước trong tay đánh vê Hoả vân muốn dập tắt ngọn lửa này.
Dải Hoàng Quyên này cũng là một loại pháp bảo khá có danh tiếng trong tu đạo giới, có sở trường về phát hoả thu hoả, chính là khắc tinh của những ngọn lửa tâm thường.
Chỉ là Hoàng Quyên vừa chạm phải ngọn lửa xám trắng lập tức bị tan rã không chút tiếng động ngay cả một chút tro bụi cũng không lưu lại người nọ còn chưa kịp tỉnh lại từ trong cơn khiếp sợ thì đã bị ngọn lửa bao phủ!
Lúc này người của Thanh Khư cung và đám khách khứa mới biết sợ, trong tiếng hét hỗn loạn, trên không trung xuất hiện hơn mười vệt sáng mọi người đều tự dùng pháp bảo chạy trốn khắp nơi.
Trong khoảng một trăm người chỉ có hơn mười người đạo hạnh cao nhất, khi hiểu rõ tình hình mới kịp chạy trốn ra khỏi phạm vi bao trùm của đám mây lửa, gần trăm người khác trốn vào đại trận hộ cung của Thanh Khư cung, khoảng hai mươi người đạo hạnh kém nhất không kịp chạy trốn, chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị đám mây lửa cắn nuốt.
Trăm trượng cuối cùng đám mây lửa gần như lập tức hạ xuống không chút tiếng động đã bao trùm cả đại trận hộ cung của Thanh Khư cung.
Trên màn sáng chỏi mắt, ánh vàng rực rỡ kia lập tức bị ngọn lửa xám trắng chầm chậm bao phủ.
Ngọn lửa trắng xám này tuy hơi lạnh lẽo nhưng lại bám rất chặt, vừa chạm vào màn sáng liền bám vào chặt chẽ, thiêu đốt mãnh liệt. Màn sáng lập tức như một gian nhà cỏ cô độc giữa cơn bão tuyết, căn bản không chống đỡ nổi lớp tuyết dày đặc đột nhiên phủ xuống gần như chỉ qua một khắc liền ầm ầm đổ vỡ!
Sau khi xuyên qua màn sáng từng đốm lửa lại tiếp tục rơi xuống lả tả, từng dãy cung điện hoặc thanh nhã, hoặc hoa mỹ cũng ầm ầm sụp đổ, vô số hoa cỏ kì lạ, chim thú quý hiếm đều theo đó biến thành tro bụi.
Người của Thạnh Khư trốn trong cung điện vốn tưởng rằng được bình yên vô sự, nào ngờ hoạ lớn ập xuống từ trên cao, đa số đều đứng ngơ ngác trợn mắt há hốc mồm, chỉ có thể trơ mặt nhìn ngọn lửa rơi xuống đầu mình, sau đó liền không thấy gì nữa.
Không có tiếng kêu thảm thiết, không có tiếng than khóc, thậm chí cũng không có tiếng đá rơi cột gãy, chỉ trong sự yên tĩnh đến quái lại này, Thanh Khư cung đã truyền thừa được cả ngàn năm liền biến thành một đống đổ nát. Hãn hữu lắm mới có một hai toà cung điện may mắn tránh khỏi kiếp nạn nằm giữa đống đổ nát này làm lộ ra vẻ cực kỳ chói mắt.
Trên Đại Minh cung, sắc mặt Cơ Băng Tiên trắng bệch như tờ giấy, mồ hồi đầm đìa thấm ướt cả quần áo.
Nàng chậm rãi hạ xuống từ không trung hai chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất. Nàng cố gắng đứng vững, bước vào Thiên điện, trong tiếng kèn kẹt, hai cánh cửa điện băng đông quen thuộc từ từ khép lại.