Lúc này mấy vạn yêu tốt trên quảng trường đều cực kỳ suy yếu, ngã trái ngã phải gần một nửa hồn đã về địa phủ, số người còn ngồi được cũng chỉ chừng hai ba phần mà thôi.
Đám mây lửa trắng xám trên đỉnh Thanh Thành ở ngoài ngàn dặm kia chính là do Cơ Băng Tiên tập hợp toàn bộ lực lượng của một cánh quân mấy vạn yêu tốt, đánh một kích toàn lực tạo nên.
Mặc dù cảnh giới đạo tâm của nàng cao nhưng dù sao cũng bị giới hạn về tuổi tác đạo hạnh vẫn còn hơi kém một chút, kết quả khi mạnh mẽ vận dụng trận pháp mãnh liệt như vậy chính là đạo tâm tinh khiết như băng của nàng đã đầy vết rách nên không kịp thời xử lý, sợ rằng đạo quả của kiếp này cũng sẽ bị phá theo đó.
Một kích nặng nề này vốn cần dùng ba vạn yêu tốt, song khi mọi người đi rồi Cơ Băng Tiên lại tăng thêm hai vạn người nữa. Vì vậy uy lực của đám mây lửa cũng tăng lên rất nhiều, nhưng khi vừa phá huỷ cung điện ngàn năm của Thanh Khư cung cũng gần như phá huỷ chính bản thân màng.
Trong Thiên điện tối mịt mờ bắt đầu toả ra mùi máu tanh nhàn nhạt, từng giọt máu tươi nồng đậm chảy ra từ da thịt trong suốt của Cơ Băng Tiên.
Nhưng nàng lại hoàn toàn không để ý tới mà dựa vào bí pháp truyền thừa trong tông để kiềm chế đạo tâm đã nứt vỡ thành vô số mảnh. Không phá thì không xây lại được, nếu như nàng có thể vượt qua cửa ải này thì đạo tâm sẽ lại tiến vào một cảnh giới mới, còn nếu không vượt qua được sẽ lập tức chuyển thể luân hồi
Song đứng trước tử quan nhưng nàng lại hoàn toàn không để ý.
“Lần trước đã thua hắn, tiền đánh cược vẫn còn thiếu, lại nói thân thể này vốn đã là của hắn, nếu như ta không vượt qua được cửa ải này liền xem như vận may của hắn không tốt thôi. Ải, thật không ngờ trước khi ra đi còn thiếu nợ như vậy, nếu như đi cũng không thể an lòng. Nhưng mà ta trả nợ hắn như thế chắc cũng miễn cưỡng coi như xong...”
Đôi mắt Cơ Băng Tiên từ từ rủ xuống từ khoé mắt, chóp mũi chảy xuống vài dòng máu nhỏ.
Khắp nơi trên đỉnh Thanh Thanh đều tĩnh mịch, mọi người đã sớm dừng tay, ngơ ngác nhìn Thanh Khư đã trải qua ngàn năm nay đã thành một đống đổ nát, rất nhiều người vẫn chưa suy nghĩ được rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.
Uy lực của đám mây lửa trắng xám vô cùng lớn, vượt xa so với vẻ bề ngoài yếu ớt của nó. Thái Ẩn chân nhân của Đạo Đức tông đã biết được nguồn gốc của ngọn lửa xám trăng, nhưng cũng không ngờ được uy lực lại lớn đến vậy.
Với trí tuệ của Thái Ẩn chân nhân đã mơ hồ cảm thấy không ổn: “Vì sao uy lực lại lớn như vậy? Lẽ nào Băng Tiên nó...”
Bên phía Thanh Khư, sắc mặt Hư Huyền, Hư Võng xanh mét nhìn dấu vết còn lại của Thanh Khư, trong chốc lát cũng không nói ra lời. Đạo hạnh của bọn họ cao thâm, thậm chí còn trên cả mấy vị chân nhân của Đạo Đức tông đương nhiên cũng hiểu được uy lực của Thương viêm, nhưng mà sức người sao có thể chống lại trời cho dù bọn họ đã biết cũng không thể nào tưởng tượng nổi càng không thể dùng sức mình đối kháng với đám mây lửa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Khư ngàn năm bị huỷ trong tay mình.
Từ khi An Lộc Sơn bắt đầu khởi binh, Tể Thiên Hạ dốc sức tập trung lực lượng của tu sĩ bình thường, hoặc hết sức phá thành giết địch khi hai quân đổi trận, hoặc dùng lực lượng ngàn vạn người để giết tu sĩ có tu vi cao thâm, đám mây lửa giáng xuống giữa trời đêm ngày hôm nay mới là thành công trọn vẹn.
Đây thực sự là phương pháp nghịch thiên, cả mấy ngàn năm qua cũng chưa từng có ai nghiên cứu, những người có đạo hạnh cao thâm kia ai lại đi nghiên cứu thứ này, nếu như nghiên cứu thành công, chẳng phải tự biến ngàn vạn người nhỏ yếu thành xiềng xích để tự trói minh sao?
Mà ngàn vạn tu sĩ tầm thường kia cũng chỉ hướng tới mục tiêu đề cao đạo hạnh của bản thân tích góp thật nhiều nhân quả cho đời luân hôi sau, cho dù có người nghĩ tới vấn đề này thì đên khi đạo hạnh của bọn họ cao thâm cũng lại không muốn nghiên cứu đến.
Theo như Tể Thiên Hạ mỗi ngày uống rượu say rồi nói bậy, thứ này được gọi là dùng mông để điều khiển đại não, đa số người của Đạo Đức tông đều là ân sĩ tao nhã, lời này thô tục không chịu nổi bọn họ nghe xong liền xem thường cười nhạt rồi bỏ qua.
Chỉ có hai vị Thiên quân Long Tượng, Bạch Hổ cùng với Kỷ Nhược Trần và đám tà ma ngoại đạo mới hơi hiểu được một chút.
Thực ra phương pháp này cũng không khó, chỉ cần biết muốn thứ gì làm như thể nào liền sẽ trở nên dễ dàng không đáng nói kỳ thực Tể Thiên Hạ đối với tu đạo, trận pháp đều không hiểu chút gì hẳn chẳng qua chỉ nói ra ý tưởng còn về việc áp dụng cụ thể đương nhiên sẽ có đệ tử của Đạo Đức tông dựa theo đó để làm.
Đạo lý trong đó tựa như một người lưu lại một thanh kiếm tiên sắc bén trước khi phi thăng trên đó còn có một chút tiên pháp, uy lực vô cùng lớn. Ở bất kỳ môn phái nào, thanh kiềm này đương nhiên đều là bảo vật trấn sơn, vào thời khắc mấu chốt có thể dùng để uy hiếp kẻ địch, chém giết yêu ma cũng không phải nói chơi.
Nhưng thực ra tiên kiếm cũng không phải không thể dùng để cày cuốc, thái rau, chỉ là không có ai làm như vậy, thậm chí ngay cả nghĩ cũng chưa từng có người nghĩ đên.
Thực ra Thương viêm hoả vân và tiên trận ngày đó Ngâm Phong truyền cho Hư Thiên tuy khác nhau về cách làm nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ, đều là dùng để phá trận.
Chỉ là tiên trận Ngâm Phong truyền lại vô cùng kì diệu, dựa vào thiên thời địa thể, nhân khí luôn luôn thay đổi cẩn thận thăm dò để phá trận, chỉ cần trăm tên tu sĩ cũng có thể vận dụng suýt nữa đã phá được Tây Huyên Vô Nhai trận do chân nhân của Đạo Đức tông chủ trì
Thương Viêm Hoả Vân tụ tập sinh cơ của mấy vạn yêu tốt chính là nhờ vào uy lực vô cùng lớn, cứng rắn đánh vào, cậy mạnh để phá trận mà thôi thực sự không tính là có biển hoá kì diệu nào.
Phá trận cũng giống như đập đi một gian nhà, Ngâm Phong sai tới chính là mấy người thợ có tay nghề hơn người có thể huỷ đi từng cái xà nhà mà không làm hư hại gì.
Tể Thiên Hạ sai khiển chính là chừng mười người đàn ông vạm vỡ, cầm theo chuỳ lớn xông lên đập loạn mà không phân biệt thứ gì nếu như so sánh tốc độ phá huỷ gian nhà, đương nhiên là đám người thô bạo kia làm nhanh hơn.
Hư Huyền là người lòng dạ sâu xa, từ xa dõi mắt nhìn lại đã thu hết vào trong mắt tất cả người của Thanh Khư chạy trốn ra ngoài chỉ là hắn vừa đơn giản tính toán sô lượng liền không nhịn được trước mắt tối sầm lại.
Thực ra linh vị tổ tông pháp khí điển tịch truyền thừa cũng không quan trọng huỷ thì cũng huỷ rồi điển tịch có thể ghi chép lại, sơn môn có thể xây dựng lại, nhưng là đệ tử đời thứ hai thứ ba bị chết hơn nửa làm sao có thể làm cho sống lại? Đây mới là tinh hoa của Thanh Khư.
Thanh Khư cung vừa bị huỷ, Hư Huyền đã đoán được bảy tám phần nguồn gốc của Hoả vân., trong lòng không kìm được oán hận, nói:
“Giỏi cho Đạo Đức tông giỏi cho Tử Dương chân nhân! Thì ra các ngươi dẫn quân làm phản lại vẫn còn lưu lại một đòn phía sau như thế! Vì sao. Vì sao ta lại không nghĩ ra!”
Thương Viêm Hoả Vân xuất hiện không có chút khó hiểu nào, chỉ đơn giản là bày ra trận pháp, tụ tập lực lượng của người trong trận để phát ra đạo pháp mà thôi.
Đừng nói là môn phái lớn đã truyền thừa ngàn năm như Thanh Khư, ngay cả loại môn phái nhỏ hạng hai hạng ba cũng có thể tạo ra năm ba loại trận pháp như vậy, nhưng tụ tập mười người, tám người vào trong trận thì dễ dàng khiển trên trăm người tạo thành trận pháp lại không dễ.
Nếu là trước kia, cho dù Hư Huyền dùng hết sức tưởng tượng cũng cùng lắm là tụ tập được mấy ngàn người vào một trận pháp, nào ai có thể khiến sáu vạn người bỏ ra hơn nữa sinh cơ chỉ để phát ra một đạo pháp?
Khác nhau một trời một vực, cũng chỉ là chênh lệch về số lượng mà thôi
Chiêu này của Tể Thiên Hạ có thể nói là tuyệt diệu đến cực điểm, cho dù Hư Huyền đã sớm biết, chỉ cần người không thể lấy ra sáu vạn người để tiêu hao lẫn nhau. Thanh Khư cung cũng chắc chắn bị huỷ.
Tính kiềm chế của Hư Võng kém hơn Hư Huyền một bậc, lông mày dài giật giật, đôi môi càng ngày càng mỏng, hắn dõi mắt quan sát xung quanh, muốn ra tay giết người.
Hắn đang chăm chú tìm kiếm đối thủ thì Trầm Bá Dương bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt, lúc này phong cách của hắn lại thay đổi mang theo một chút lười biếng, không thèm quan tâm cười nói:
“Hư Võng đạo trưởng, ngài đang tìm ta sao? Người tu đạo phải biết khiêm tốn, tất cả ham muốn giận dữ đều là hư võng (trống rỗng), đây hắn là ý nghĩa đạo hiệu của ngài sao? Sinh ra sát tâm cũng không phải là chuyện tốt!”
Lông mày Hư Võng dựng lên, gần như là nhảy dựng lên, lạnh giọng nói: “Bần đạo đã nương tay ba phân cho ngươi ngươi có hiểu được không?”
Trầm Bá Dương lại cười nói:
“Vừa rồi ngài chẳng qua chỉ là chống lại Huyết pháp thân của ta thôi vì vậy vẫn có thể nương tay được ba phần hiện giờ là Thiên pháp thân của ta đang đứng trước mặt ngài, tại sao ngài còn không chạy mau? Lẽ nào phải chờ Tứ Tướng pháp thân Thiên Ma Huyết Ẩn của ta đều xuất hiện mới nhận ra là hết hi vọng sao?”
Hư Võng đột nhiên sinh ra lòng cảnh giác, song lại không thấy bất kỳ nguy hiểm nào, tính tình hắn vốn nóng như lửa, Trầm Bá Dương nói chuyện lại ngạo mạn khiến sự tức giận khó có thể kiềm chế, lạnh lẽo nói:
“Thật là một kẻ ngạo mạn cho dù là chân nhân của Tông ngươi ở chỗ này cũng không dám nói chuyện với ta như thế!”
Trầm Bá Dương lại cười, nụ cười chân thành đến mức không thể nghi ngờ, nói:
“Đạo ta tu chính là thẳng thắn không sợ sệt, tính cả những người may mắn chưa chết, hiện nay trừ Tử Vi, Ngọc Hư ra, những người có thân phận chân nhân còn lại của tông ta đều không đáng nhắc tới. Chỉ vì ta thiếu lão khôn Tử Dương kia một phần nhân tình cực lớn nên mới phải đem cả đời này bán cho hắn mà thôi.”
Hư Võng không thèm nhiều lời nữa, vung kiếm xông lên, khí thế bàng bạc nổi lên trong phạm vi ba thước quanh thân, trong sát cơ cuồng cuộn lại ẩn chứa phong cách cổ xưa. Trâm Bá Dương nhè nhàng nhàn nhã đón đỡ thể tấn công của Hư Võng, không bị rơi vào thể yếu chút nào