Chiến đấu bên này vừa tiếp tục, Hư Huyền, Vong Trần và Vân Nghệ ở bên kia cũng đứng cách nhau trăm trượng tạo thành thế chân vạc bao vây Thái Ẩn Cô Thủ Chân Vân Phong và Tử Vân vào bên trong
Quanh thân Vân Nghê có một luồng khí màu xám xông lên tận tầng mây như diều gặp gió, khí thế càng lúc càng mạnh, mây trôi mịt mờ giữa bầu trời đêm cũng bị khí cơ của nàng dẫn dắt mà chậm rãi xoay chuyển. Vẻ mặt Vân Nghê lạnh như băng nàng đã thực sự nổi giận, không tiếp tục ẩn giấu mà muốn dùng một chiêu để phân ra sinh tử.
Trên tầng mây, Ngâm Phong Tô và Kỷ Nhược Trần vẫn đang chiến đấu kịch liệt, mỗi người đều bộc lộ sở trường của mình. Hai người yêu ma Tô, Kỷ đương nhiên sẽ không để ý đêm sự sống chết của người Thanh Khư cung. Ngâm Phong cũng chưa bao giờ đặt tình hình chiến đấu phía dưới ở trong lòng, chỉ vừa kiên nhẫn đối phó, vừa cẩn thận tìm hiểu bí ẩn của Minh viêm yếu ớt quanh người Kỷ Nhược Trần.
Nếu như lúc này Hư Huyền biết được thực ra toàn bộ Thanh Khư ở trong lòng chân tiên cũng chăng quan trọng bao nhiêu, không biết là sẽ cảm thám đêm mức nào.
Thương Viêm Hoả Vân vừa xuất ra, nhìn xu thế không thể chống lại đó, Kỷ Nhược Trần dường như lại có điều hiểu ra, thế tiến công dừng lại. Ngay khi Tô đột nhiên cảm thấy áp lực tăng lớn. Kỷ Nhược Trần lại lên tiếng, hai chân chuyển động trên không trung chỉ nghe một tiếng sấm trầm thấp, cả người hắn liền bay lên trời! Thế bay lên của hắn cực kỳ nặng nề, tựa như trên thân phải gánh cả một ngọn núi lớn, lại tựa như cả trời đất đều bị một bước chân của hắn đạp trầm xuống vậy.
Sau khi Kỷ Nhược Trần nhảy lên tới đỉnh đầu Ngâm Phong liền hét lên một tiếng, hai tay cầm Tu La chuẩn xác không chút hoa mỹ đánh về phía Ngâm Phong
Nhìn khí thế như khiển cả trời đất cuộn trào, tựa như khiển cả vùng đất Cửu châu cũng bị đâm rách này, sắc mặt Tô Hòa cũng không khỏi hơi biển đổi thân hình hơi lui lại cách Tu La một trượng chỉ là mười ngón tay vẫn liên tục múa lên, hơn trăm bóng tay với uy lực xuyên kim phá thạch ập vê phía Ngâm Phong.
Sắc mặt Ngâm Phong lập tức trở nên chăm chú, tiên liên dưới chân xoay tròn đưa hắn chầm chậm lui về phía sau một trượng vừa vặn tránh thoát mũi kích của Kỷ Nhược Trần đâm xuống. Tuy hắn né tránh nhưng tiên kiếm trong tay cũng không ngừng vung lên như đang đấu không ngừng nghỉ với một kẻ địch vô hình.
Chiến đấu đến tận lúc này, rốt cuộc bàn tay trái của Ngâm phong cũng vươn ra từ trong tay áo, chẳng biết trên năm ngón tay đã đeo lên năm sợi dây từ lúc nào, phía trên treo bốn chiếc chuông đông nho nhỏ.
Một kích thong thả của Kỷ Nhược Trần thất bại nhưng lại hoàn toàn không có vẻ tức giận gì hắn nặng nề phun ra một ngụm khí rút Tu La lên, xoay người tại chỗ, hai tay cầm mâu chậm rãi đâm về phía cô họng Ngâm Phong Tu La vừa đâm ra, chỉ nghe trong bầu trời đêm vang lên một tiếng sấm nổ nặng nề, nơi Tu La đi qua lưu lại một khe nứt sâu thẳm không thấy đáy, gió lốc lôi điện, mây mù quanh thân cũng bị khe hở hút vào như trăm sông đổ về biển.
Ngâm Phong lay động bốn chiếc chuông đồng trên tay trái tiếng chuông rơi rớt như mưa, vang khắp sông núi trong vòng trăm dặm, nơi tiếng chuông vang tới ngàn vạn chim thú đều bừng tỉnh từ trong giấc mộng rối rít ngẩng đầu lên bầu trời kêu lên, đồng loạt đáp lại! Mà tất cả yêu tà, hung vật đều trốn tới chỗ sâu trong hang ổ run rẩy.
Tiếng chuông mang theo trăm ngàn luồng khí lành, tựa như có hình có chất, tựa như mưa rơi lên trên người Kỷ Nhược Trần, tiếng chuông vừa vang lên, Tu La đang đâm tới lập tức dừng lại. Tiếng chuông như mưa rơi vào trên người Kỷ Nhược Trần làm bừng lên từng đốm lửa xanh biếc, tựa như mưa rơi xuống hố sâu.
Kỷ Nhược Trần đã hoàn toàn không để ý tới những vật bên ngoài chỉ hết sức chăm chú đâm cây mâu về phía trước! Nếu bàn về tâm chí kiên định như một dõi mắt khắp thế gian này, người có thể sánh bằng hắn lúc này thực sự đã không có mấy ai.
Tu La chầm chậm đâm về phía trước, Ngâm Phong lại không thể nào lui về phía sau, nếu hắn lui lại thiên địa khí sẽ hoàn toàn bị Kỷ Nhược Trân đoạt lấy.
Đạo của Cửu U chính là cướp đoạt hết thảy mà không có chút kiêng kị nào, hắn nhanh chóng rung chuông đồng khi tiếng chuông vang lên dồn dập nhất, cánh tay trái chợt vươn ra, trực tiếp năm lây mũi nhọn của Tu La!
Lúc này trong trời đất, tiếng chuông chợt nghỉ, tiếng sẩm nổ cũng dừng lại!
Khi sự yên lặng đạt đến mức tận cùng, trên mũi Tu La chợt bộc phát ra một điểm sáng chói loà đêm mức có thể khiến người ta mù mắt, trong nháy mắt đã chiếu rọi cả đỉnh Thanh Thành sáng như ban ngày!
Bốn chiếc chuông đồng trong tay Ngâm Phong đều vỡ vụn, máu tươi chảy ra ồ ồ trên ngón tay nhưng bản thân hắn vần đứng lù lù bất động. Kỷ Nhược Trần lại bị bay về phía sau trăm trượng hừ một tiếng nặng nề, hai luồng sương mù máu phun ra từ lỗ mũi. Chỉ là máu này cũng là màu lam!
Trong nháy mắt khi chuyển từ bóng đêm thành bàn ngày, khí thể của Vân Nghê đã lên tới đỉnh cũng không khỏi hơi chậm lại, trong lòng màng nghi ngờ không dứt, thầm nghĩ trừ chân tiên Ngâm Phong ra trong nhân gian này tại sao lại có người có thể phát ra một kích uy lực mạnh mẽ đêm rung trời chuyên đất như thế? Trong nhân gian này, tại sao còn có người đạo pháp có thể thắng được mình?
Đang lúc nàng vẫn chưa thể xác định, trong lòng lại thấy hơi run rẩy, lại có cảm giác nguy hiểm xuất hiện. Vân Nghê lập tức quay đầu nhìn lại, ánh mắt nàng vô cùng lợi hại lập tức thấy được ở phía ngoài ngàn trượng có hai người đang lén lén lút lút nằm trên mặt đất nhìn trộm về phía bên này, rõ ràng là không có ý tốt.
Chỉ là đạo hạnh của hai người này thấp, cũng thật sự ngoài dự đoán của Vân Nghê, đạo hạnh của tên cao lớn kia cũng miễn cưỡng có thể nhìn một chút, nếu như may mắn đủ tốt, không biết chừng còn có thể đỡ một đạo pháp với ba phần chân nguyên của nàng mà không chết, người còn lại hoàn toàn là người phàm.
Trong tay tên cao lớn cầm một cái ống tròn kỳ quái đang không ngừng ngắm về phía này, người phàm kia mặc dù vẫn quan sát xung quanh nhưng con ngươi tán mà không tụ, rõ ràng là không thấy được gì cả.
Trên đá núi Tể Thiên Hạ không để ý đến núi đã lạnh lẽo, gập ghềnh đội lên một tấm vải đên, cố gắng trợn mắt lên bầu trời đêm tìm kiếm “nữ nhân chân dài trần truồng có tu vi cao thâm đạo pháp vô song thủ đoạn lợi hại chân chính quyết định kết quả trận chiến” theo như lời Long Tượng, nhưng Vân Nghê ở cách đó cả ngàn trượng đôi mắt của Tể Thiên Hạ cũng chỉ là mắt người phàm sao có thể thấy được thứ gì.
Cho dù Vân Nghê ở cách đó trăm trượng lại giữa ban ngày ban mặt thì xem ra hắn cũng không thấy được rõ ràng điều gì cố gắng lúc này cũng chỉ là an ủi bản thân mà thôi.
Long Tượng thiên quân không để ý đến sự phản đối của Tể Thiên Hạ, trầm giọng nói: “Dường như nàng đã phát hiện ra chúng ta, Bạch Hổ, ra tay!”
Trong bóng tối mịt mờ cũng không thấy Bạch Hổ trả lời, chỉ nghe một tiếng lách tách nhỏ vang lên.
Mặc dù Vân Nghê đang ở trên không trung không để mấy con sâu nhỏ phía dưới vào mặt, nhưng dù sao hình tượng lúc này của nàng cũng không lịch sự, bị nhìn chăm chăm như thế khiến trong lòng cũng thầy hơi không thoải mái.
Đôi lông mày kẻ đen của nàng dựng lên, thầm nghĩ tối nay còn chưa bắt đầu giết chóc, vừa lúc lấy hai tên không biết sống chết kia để mở đầu thì da thịt giữa trán bỗng nhiên nhảy lên! “
Trong bóng tôi mịt mờ lại có một điểm sáng khó có thể phát hiện được loé lên, tựa như một đốm lửa giữa trời sao, chỉ loé lên rồi biến mất.
Người bên ngoài có lẽ không biết, nhưng trong mắt Vân Nghê, điểm sáng nhỏ này lại tựa như nắng gắt giữa trưa hè! Nàng hoàn toàn không kịp suy nghĩ, chỉ bằng bản nặng có được trong mấy trăm năm khổ tu mà vận dụng toàn bộ chân nguyên trong nháy mắt, liều mạng lao lên phía trên!
Một vệt màu xám không chút ánh sáng lặng lẽ xuất hiện, một đầu bắt nguồn tại một chỗ tối tăm trên đỉnh Thanh Thành, một đầu khác xuất hiện tại nơi bầu trời không thể nhìn rõ ràng được, phần giữa lại xuyên qua bụng Vân Nghê.
Vân Nghê há hốc miệng, không thể tin nổi khi nhìn vào lỗ thủng lớn bằng miệng bát đột nhiên xuất hiện trên bụng mình và làn khói xám nhạt còn lưu lại.
Vật đột kích thật sự nhanh đến quá mức, với ánh mắt của Vân Nghê mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng thấy được đó là một thanh phi kiếm không có chuôi mà các chân nhân còn lại cũng chỉ thấy được một vệt khói xám đột nhiên sinh ra, căn bản không biết từ đầu đên, đi tới đâu.
Lách tách tiếng vang nhỏ lại vang lên trong bóng tối mịt mờ, tiếng vang này rơi vào trong tai Vân Nghê thực sự không khác gì tiêng sấm nổ vang! Chân nguyên trong cơ thể nàng đã có dấu hiệu tan rã chắc chăn không chịu nổi một kích nữa.
Vân Nghê quyết định thật nhanh thân hình vừa chớp lên liền dứt khoát chạy đi, căn bản không dám quay đầu lại.
Dưới đỉnh núi Thanh Thành Long Tượng thiên quân cười lạnh nói:
“Cửu Thiên Thập Địa Càn Thiện Vô Cực pháo này chỉ bắn được mấy lần, chẳng lẽ nàng còn cho rằng mình được hưởng nhiều hơn nữa sao?”
Thái Ẩn và các chân nhân của Đạo Đức tông đều hiểu Càn Thiên Vô Cực pháo đã tới mà lúc này thầy Vân Nghê bị bắn, trong lòng ngoài cảm giác thoải mái cũng không khỏi sợ hãi uy lực mạnh mẽ như bẻ cành khô này.
Thái Ẩn chân nhận là người không để ý những chuyện vặt vãnh lập tức cười lên mấy tiếng, ánh mắt nhìn về phía Hư Huyền và Vong Trần tiên sinh không có chút ý tốt nào.
Trên trời cao, ba đoá tiên liên dưới chân Ngâm Phong xoay tròn hai toà Linh Lung bảo tháp cao hơn một thước bay vòng xung quanh bảo vệ thân thể, tiên kiếm đã rời tay bay lên đỉnh đầu. Ánh sáng trên thân kiếm hừng hực, tất cả ánh sáng đều chiếu về phía Tô Hòa!
Mặc dù Tô Hòa không sợ hãi sự sắc bén của tiên kiếm, có can đảm dùng tay không đỡ kiếm nhưng lại vô cùng sợ hãi ánh sáng này, cẩn thận né tránh từng tia sáng