Trần Duyên

Chương 496: Chương 496: Đường cùng (15)




Trong bầu trời đêm ở phía xa, Kỷ Nhược Trần đang nửa quỳ, bờ vai dựa vào Tu La đang trôi nổi trên không trung hắn không nhúc nhích không biết là còn sống hay đã chết, chỉ là tiếng hít thở tựa như nước triều lên xuống kia cũng càng lúc càng vang dội

Chỉ thấy tiên kiếm liên tục phát ra ba vệt sáng, cuối cùng Tô Hòa cũng không tránh thoát được, phải vung cánh tay lên cứng rắn ngăn cản một vệt sáng trong số đó!

Ánh sáng chiếu lên cánh tay ngọc của Tô Hòa, trên cánh tay lập tức xuất hiện từng luồng khói xanh, trong nháy mắt đã thiêu cánh tay ngọc cứng rắn đến gần như không thể phá của Tô tạo thành một vết thương dài hơn một tấc! Tô Hòa vừa chắn lại vệt sáng liền lập tức lắc mình tránh đi.

Ngâm Phong cười dài nói:

“Đây mới là hình dáng thật sự của Định Thiên kiếm, so với trường mâu của ngươi thì thế nào?”

Kỷ Nhược Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, mái tóc rối bù che đi khuôn mặt hắn, không thấy được nét mặt thế nào, chỉ nghe giọng hắn trầm thấp.

“Còn kém một bậc so với Trảm Duyên.”

Ngâm Phong chợt kinh hãi đôi mày kiếm từ từ nhướng lên, nói:

“Thì ra là ngươi!”

Cuối cùng Kỷ Nhược Trần cũng ngẩng đầu lên, không chút tránh né nhìn Ngâm Phong nói:

“Trúng một kiếm do ngươi mượn tay người khác, ta vốn là sẽ vạn kiếp bất phục, đáng tiếc dường như trời không chiều lòng ngươi ta lại trở về.”

Hai hàng lông mày của Ngâm Phong như kiếm, ánh sáng của Định Thiên kiếm trên đỉnh đầu càng chói mắt, nói rõ từng câu từng chữ:

“Ngươi trở lại, chính là nghịch thiên.”

Kỷ Nhược Trần cười, nghiêm nghị nói:

“Nghịch thiên, vậy thì thế nào?”

Tay trái Ngâm Phong đã vung lên, máu tươi tuôn ra từ đầu ngón tay, vẽ lên mấy chữ triện lớn bằng máu tươi đầm đìa, những chữ triện này không phải là chữ cô mà là Thiên thư, đương nhiên đó là Trảm Duyên cuốn!

Sau khi chữ triện viết bằng máu được thu về tay trái Ngâm Phong lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi muốn nghịch thiên, ta lại tự mình đưa ngươi trở lại một lần nữa!”

“ Đúng lúc này, giữa trán Ngâm Phong bỗng nhiên giật giật!

Song chân tiên không phải là người tầm thường có thể sánh bằng ba đoá tiên liên dưới chân Ngâm Phong chợt được thi triển toàn bộ, thân hình chớp lên, trong nháy mắt đã biện thành trăm ngàn Ngâm Phong kéo dài cả trăm trượng từ trái qua phải! Đây thực ra là do tốc độ của Ngâm Phong quá nhanh cho dù đã tránh ra ngoài cả trăm trượng nhưng vẫn lưu lại vô sô bóng dáng.

Lại là một vệt khói đen xuất hiện trên không trung xuyên qua một trong vô số bóng dáng của Ngâm Phong nhưng lại bỏ qua cả trăm ngàn bóng dáng.

Khoé mắt Long Tượng thiên quân nhảy lên, nói:

“Trượt!”

“Còn hai phát nữa, có bắn không?” Rốt cuộc giọng nói khàn khàn của Bạch Hổ thiên quân cũng vang lên trong bóng tối

“Không thể ngắm được, bắn cũng vô dụng!”

Giọng nói của Long Tượng thiên quân nặng như chì, bọn họ đều biết, nếu như tối nay không bắn trúng Ngâm Phong thì sợ rằng mọi người đều lành ít dữ nhiều.

Tể Thiên Hạ bỗng nhiên nói:

“Không phải nữ nhân của tiên nhân đang ngồi bất động trên tảng đá lớn sao? Vừa rồi Long Tượng ngươi còn nói rằng nhìn thấy. Bắn nàng!”

Long Tượng thiên quân kinh hãi thất thanh nói:

“Đó chính là Cổ Thanh Cổ tiên tử! Sao có thể bắn được?”

Nét mặt Tể Thiên Hạ trầm xuống dường như trong nháy mắt đã sinh ra uy nghiêm vô cùng quát lên:

“Tại sao không thể bắn được! Ở đây lời nói của ta nặng hay lời nói của các ngươi?! Chính là nàng Bạch Hổ, bắn!”

Dường như Bạch Hồ cũng run rẩy nhưng vẫn cắn răng, tại đầu Càn Thiên Vô Cực pháo chợt có ánh sáng loé lên, tạo thành một vệt khói xám trên không trung lao thẳng vào giữa trán Cô Thanh ở phía ngoài ngàn trượng!

Ngâm Phong đột nhiên biến sắc, ngay cả quát lên “bọn chuột nhắt các ngươi dám” cũng không kịp, chỉ thấy trên không trung chợt có thêm vô số bóng dáng của hắn, tạo thành một đường vòng cung hợp thành một thế với Phi Lai thạch!

Chín đoá tử liên (sen tím) xếp thẳng thành một đường trước người Ngâm Phong nhưng ở giữa đoá hoa đều trống rỗng đúng là bị một kích xuyên thủng

Chuỗi Lưu Ly Bàn Long châu ở giữa cổ Ngâm Phong đã sớm biến thành ánh sáng tiêu tán đi, hai tay hắn che trước ngực, trong tay nắm chặt một thanh phi kiếm không có chuôi dài bảy tắc. Phi kiếm tựa như mãnh thú hoang dã không chịu khuất phục, vẫn không ngừng nhảy lên, cắt hai bàn tay Ngâm Phong máu thịt lẫn lộn.

Sắc mặt Ngâm Phong tái nhợt, bỗng nhiên phun một ngụm máu lên phi kiếm, cuối cùng nó cũng không còn chút lực lượng nào, mất đi toàn bộ ánh sáng từ từ tối tăm đi.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Ngâm Phong lấy thân cản kiếm, miễn cưỡng cũng cứng rắn chống đỡ một kích kinh thiên động địa của Càn Thiên Vô Cực pháo. Nhưng trong lúc va chạm, một kích kia cũng khiến nguyên khí của hắn bị tổn thương nặng nề, chỉ là chuyện này sao có thể dừng lại tại đó?

Cho dù là trong tai hai vị Thiên quân Long Tượng, Bạch Hổ, giọng nói của Tề Thiên Hạ lúc này cũng tựa như ma âm từ chôn Cửu U vọng lại: “Vẫn là nàng phát cuối cùng, bắn!”

Trên đầu Cửu Thiên Thập Địa Càn Thiên Vô Cực pháo lại loé lên!

Một kích cuối cùng vừa bắn ra, Bạch Hổ thiên quân cũng mất hết toàn bộ lực lượng, cả người như nhũn ra hai tay nhẹ nhàng buông ra thứ vũ khí giết người kia rời tay rơi xuống đất.

Ngâm Phong không có chỗ để tránh cũng không thể tránh!

Hai tay hắn che trước ngực, mày kiếm dựng lên, ánh sáng không thể nhìn thẳng vào bừng lên giữa trán, dĩ nhiên lại muốn tiếp tục dùng thân thể máu thịt để cứng rắn ngăn cản Càn Thiên Vô Cực pháo!

Nhưng sức người có lúc cạn kiệt, tiên lực cũng là như vậy.

Thạnh phi kiếm cuối cùng xuyên thủng hai tay Ngâm Phong tiện đà xuyên thấu qua ngực hắn, hắn mạnh mẽ xoay người dùng thân thê làm trật quỹ tích của phi kiếm!

Nhìn vệt khói cắt đứt một lọn tóc của Cổ Thanh rốt cuộc Ngâm Phong cũng lộ ra mụ cười nhàn nhạt.

Ngâm Phong rơi xuống đất, đôi tay ôm chặt lấy Phi Lai thạch cao chừng mười trượng hét lớn một tiếng, mạnh mẽ lay động trong chốc lát núi rung đất chuyển. Phi Lai thạch to như một ngọn núi bị hắn nhổ lên tận gốc, chậm rãi giơ lên giữa không trung!

Trên Phi Lai thạch đã sớm bị Ngâm Phong hạ vô số cấm chế để Cổ Thanh không bị quấy nhiễu khi bế tử quan lúc này Phi Lai thạch đã nặng hơn bình thường cả trăm lân. Hiện giờ Ngâm Phong nhô Phi Lai thạch lên cũng không khác gì dời núi.

Thế bay lên của Ngâm Phong dần dần nhanh hơn, trong chốc lát đã mang theo Phi Lai thạch cùng với Cô Thanh vân đang bế tử quan vọt qua không trung bay đi, chỉ có làn sương máu kéo dài trên bầu trời đêm tô vẽ lại quỹ tích rời đi của hắn.

Đến khi tảng Phi Lai thạch to lớn biển mất trong bầu trời đêm, bóng dáng Kỷ Nhược Trân mới xuất hiện từ trong hư không Tu La trong tay hắn vân rung động không ngớt, dường như không thể hiểu nổi vừa rồi có cơ hội tốt như vậy, nhưng tại sao lại không đâm xuyên tim kẻ địch suốt đời này?

Đêm đã yên lặng nhưng Tu La vẫn còn đang rụng động cũng không biết thanh mâu rung động hay là cánh tay Kỷ Nhược Trần đang run rẩy.

Chỉ là bóng dáng lúc hắn rời đi dường như có chút cô đơn.

Trong khoảnh khắc khi Ngâm Phong Vân Nghê bị thương nặng rồi bỏ chạy, trận chiến trên Thanh Thành cũng đã kết thúc. Đám đệ tử đời thứ hai thứ ba của Thanh Khư cung thấy tình hình không ổn đều đã kết đội bỏ chạy, nhưng bởi vì đạo hạnh có hạn nên cũng chưa trốn được xa.

Hư Huyền, Hư Võng nhìn nhau, cầm phất trần chống đỡ mũi nhọn, cản lại đường đi của tất cả người của Đạo Đức tông. Chỉ là từ Thái Ẩn chân nhân trở xuống người người đều mất hết hăng hái chiến đấu, hai vị chân nhân của Thanh Khư cung chờ đợi hồi lâu, đến khi đám đệ tử đều đã trốn xa nhưng người của Đạo Đức tông ở bên kia cũng không tiến lên ra tay. Lúc này Trầm Bá Dương đã rời xa đám người, chắp tay nhàn nhã ngắm trăng cũng dĩ nhiên đi trước một bước, bay về phía Tây Huyền sơn.

Thái Ẩn và ba vị chân nhân cũng thu binh khí pháp bảo lại, chỉ huy mọi người cứu chữa đệ tử của tông mình bị thương trong thời gian ngắn. Hư Huyên, Hư Võng lại bị bỏ quên ở một bên.

Hư Huyền ho khan một tiếng, thi lễ nói: “Các vị chân nhân thế này là ý gì?”

Thái Ẩn chân nhân xốc một tên đệ tử vẫn còn hơi thở lên vai nói:

“Trước khi đến, Tử Dương chân nhân đã dặn dò, Thanh Khư cũng là một đại phái chính tông trong tu đạo giới, nếu như có thể, vậy cũng nên giữ lại một đường hương khói cho các ngươi, cũng coi như để lại một truyền thừa cho tu sĩ trong nhân gian.”

Hai hàng lông mày của Hư Huyền nhảy lên, lộ ra vẻ không ngờ lại nhận được câu trả lời thể này, hắn lại nhìn về phía Vân Trung Vụ Lam. Vân Trung Vụ Lam đã trở thành một bà lão gầy yếu, thấy Hư Huyền nhìn lại, cười khan nói:

“Ngay cả Đạo Đức tông cũng không để chuyện này trong lòng, Vân Trung cư chúng ta cần gì phải cố gắng xen vào chuyện này?”

Hư Huyền im lặng một lát rồi bỗng nhiên hành đại lễ, sau đó kéo theo Hư Võng lướt đi.

Trước khi đại chiến, đông đảo tu sĩ bản thân có năng lực lớn lao đều có lòng chịu chết mà đến, sau khi chiến đấu kết thúc lại đều có vẻ tịch mịch.

Chỉ có Thanh Thành vạn năm kia vẫn âm u như trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.