Trần Duyên

Chương 497: Chương 497: Suốt đời không oán trách (1)




Đêm nay, bão tuyết đột nhiên bay khắp nơi trong không trung

Những bông tuyết to như lông ngỗng xen lẫn nhau rơi xuống giữa cơn mưa phùn lất phất, nếu bị những phiến tuyết này chạm vào người, chắc chắn là lạnh tới thấu xương tủy.

Một buổi đêm như thế không biết có bao nhiều gia đình bần cùng khó khổ phải thức dậy giữa cơn mơ, bọn họ trừ vài câu chửi trời mắng đất chỉ còn có thể kéo cái chăn sát hơn, không để những hơi ấm hiếm hoi bay đi.

Thanh Y kéo thật chặt cổ áo, hình như nàng cũng cảm thấy hơi lạnh giá, tuy rằng lẽ ra từ lâu không có móng lạnh gì xâm nhập được màng.

Mặc dù mưa tuyết không ngừng rơi trên vai nàng, nhưng lại bị luồng khí nóng làm cho hóa thành từng dòng nước, giống như từng sợi tơ theo da thịt của nàng chảy xuống. Sắc mặt Thanh Y tái nhợt, đôi môi dường như không còn huyết sắc, hình như trên đó còn có vẻ tím tái giống như là chịu không nổi trời giá mưa lạnh này vậy.

Đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng quát rất rõ ràng:

“Đồ nữ nhân xấu xa! Còn làm ra vẻ đáng thương nữa hả? Chút mưa gió tuyết rơi này làm sao tổn hại đến nhà ngươi được. Mau mau thả bổn tỷ tỷ xuống, nếu không thì...nếu không thì...”

Giọng nói này tất nhiên chỉ có thể là Tô Tô, nhưng hiện tại nàng đang bị trói chặt vào một nhánh cây nằm ngang, đung đưa theo gió, thật sự có chút thảm hại. Những phiến tuyết, mưa phùn bay đến cách nàng trong phạm vi một trượng bị tan ra hết, tất nhiên là vì chân nguyên dồi dào của nàng làm bốc hơi hoàn toàn, tuy rằng Tô Tô có thể vận dụng được chân nguyên, nhưng không cách nào điều khiển được cơ thể chính mình, nàng bị một cảnh cây phổ thông đung đưa trông rất buồn cười.

Tô Tô kêu lên mấy tiếng, bên cạnh liền có một thanh âm trong trẻo đáp lại: “Không phải trên người nàng có thương tích, mà là vết thương ở trong lòng.”

“ Thương tích trong lòng?” Tô Tô cười lạnh một tiếng, đáp:

“Ngươi nhìn xem, trên người nàng ta không tỏa ra nửa phần khí tức chân nguyên, vậy mà được coi là bị thương sao?... Ả, ngươi đang nói nàng ta đang đau lòng sao? Hừ, người như nàng ta thì đau lòng cái gì, nàng ta dung mạo xinh đẹp, tu vi cao thâm khó đoán, nếu đau lòng thì sao còn ở lại đây giả trư ăn thỏ?”

Cùng nói chuyện với nàng là một đạo sĩ thanh niên, trên người cũng bị trói mấy vòng dây thừng bị treo ở nhánh bên kia của cái cây, gió và mưa ban đêm thôi tới nhưng khi thôi tới hắn thì chuyên hướng dưới ánh trăng trông rõ, thì ra là Hư Vô!

Hư Vô hừ lên một tiêng đáp: Con nha đầu như ngươi thì biết thế nào là đau lòng.”

Tô Tô giận dữ, hét lên:

“Ta đã mười sáu tuổi rồi”

Trong lúc nói chuyện, hai bím tóc của nàng dường như cũng bay múa, giống như hai chiếc trường thương đại kích, đâm về phía Hư vô.

Chân nguyên của nâng dồi dào tới nỗi hai bím tóc như kết lại thành bó, so với thương đao thật sự thì sự sắc bén chỉ có hơn chứ không có kém..

Hư Vô là hạng người như thế nào? Thật ra hắn không có ý nghĩ thương hoa tiếc ngọc gì, há miệng thổi phù một cái biển khí thành đao, lập tức cắt bím tóc của Tô Tô thành những đoạn nhỏ rơi xuống những sợi tóc đen bay đầy trời sau khi bị mưa làm cho ướt đẫm, chìm vào trong bùn đất.

Khi tóc của Tô Tô bị cắt, nàng lập tức thét một tiếng chói tai bím tóc bị xổ tung tức khắc được thu gọn lại giấu phía sau lưng, không dám đem ra nữa. Nàng nếm được sự gian khổ, không dám trêu chọc đến tên Hư Vô hung ác cực điểm này nữa, xoay người qua Thanh Y đang đứng cách đó hơn mười trượng kêu la:

“Đàn bà xấu xa! Mau thả ta xuống ta phải đi giúp cha ta đánh nhau! Nếu không chịu thả ta xuống ngày sau bổn tiểu thư nhất định cho ngươi biết tay!”

Hư Vô bên cạnh cười lạnh một tiếng, nói:

“Ngươi không dám trêu chọc ta, lại đi trêu chọc Thanh Y tiểu thư sao? Nàng ấy còn đáng sợ hơn ta nhiều, ngươi cũng không thử nghĩ mà xem, nếu ta đánh giỏi hơn nàng ta, lại có thể giống ngươi, bị trói rồi treo ở đây sao?”

Tô Tô nhất thời nghẹn lời, vẫn mạnh miệng cãi bướng, nói: “Nhưng cha ta đang tử chiến trên núi Thanh Thành ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Nàng ta dù có lợi hại hơn đi nữa, ta cũng không sợ!”

Hư Vô dường như cũng thở dài nói:

“Ta cũng muôn lên đó, nhưng mà người muốn giết hắn cũng đang ở trên đỉnh Thanh Thành đáng tiếc, bây giờ chỉ có thể xem tạo hóa của chính bản thân hắn mà thôi!”

Trong chốc lát trong rừng yên ắng lạ thường

Xuyên qua trùng trùng mưa tuyết, có thể nhìn thấy chân trời đằng xa lúc sáng rõ lúc u ám hơn nữa khắp nơi trên mặt có lúc lại rung chân nhẹ, những người thiện nam tín nữ kia phát hiện có hiện tượng kỳ dị, hoảng loạn ngồi dậy, thắp hương niệm phật, tình hình rối ren vô cùng.

Thanh Y vẫn cứ đứng mãi như vậy, mặc cho mưa tuyết thẩm ướt hết y phục lạnh đến tận tâm can.

Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Hư Vô đột nhiên thở dài nói với Tô Tô:

“Đều trở thành quá khứ hết rồi... Ôi, kỳ thực, cái thủ đoạn làm ra ngây thơ, đáng yêu của nàng nếu muốn lừa ta may ra còn có tác dụng, còn như muốn lấy chiêu đó đối phó Thanh Y tiểu thư, đúng là tự chuốc lấy khổ vào người. Nàng ấy sớm đã nhìn thấu mọi vật trên thế gian, sự thay đổi của lòng người, chỉ là nàng ấy không muốn nghĩ tới, cũng không muốn so đo tính toán mà thôi. Tuổi của ngươi dù sao cũng còn nhỏ, sau này hành tẩu giang hồ, phải cẩn thận đề phòng không được tùy tiện sử dụng âm mưu quỷ kế. Phải biết rằng giang hồ rộng lớn, ngọa hổ tàng long những người có đạo hạnh kiềm chế được chiêu này của ngươi, có thể nói là vô số.

Vẻ mặt Tô Tô kinh ngạc, toan mở miệng ra nói nhưng rốt cuộc cũng không nói lời nàọ. Nói cho cùng tuổi nàng còn nhỏ, trong giây lát bị nói trúng hết tâm sự trong lòng trong nhất thời không nói được câu gì.

Hư Vô duỗi thắt lưng, những sợi dây thừng thít chặt trên mình bỗng tự nhiên lỏng lẻo, rồi rớt xuống đất. Hư Vô từ trong người lấy ra một cái túi nhỏ màu xanh trước mặt Tô Tô từ từ mở ra, bên trong lộ ra gần trăm thanh đao có hình dáng kỳ dị, kích cỡ không giống nhau, nhìn Tô Tô như muốn đánh giá, cười cười.

Tô Tô nhìn thấy những thanh đao cực kỳ tinh xảo ấy, không biết tại sao toàn thân đột nhiên cảm thấy có chút ngứa ngáy, những sợi tóc mai, ngay cả tóc gáy cũng dựng hết lên. Lại nhìn thấy vẻ mặt khả nghi của Hư Vô, Tô Tô lập tức cảm thấy máu trong người mình cũng đông lại, lắp ba lắp bắp nói:

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Hư Vô tiến đến trước mặt Tô Tô, mỉm cười rồi đem những thứ trong bao ra hết, hóa ra đây là một bộ bao gồm đầy đủ những thanh đao cắt tỉa.

Bị ánh sang hào quang của trăm món thanh đao kia chiếu vào, nỗi sợ hãi của Tô Tô lên đên tận cùng đột nhiên nhắm nghiền mắt lấy hết sức bình sinh âm ĩ kêu la: “Tỷ tỷ! Mau đên cứu muội! Có người muốn giết muội!”

“Không phải giết ngươi, mà là phanh thây!”

Hư Vô mỉm cười sửa lại sai sót của Tô Tô vê công dụng của mấy thanh đao bạc này.

Nghe câu giải thích của Hư vô, bây giờ đến da đầu của Tô Tô cũng cảm thấy tê dại chỉ còn chút sức lực để kêu la. Tiếng kêu chói tai này, lại vang xa rất lâu, hướng thẳng lên trời thanh âm truyền đi hơn mười dặm, nếu có ai nghe thấy được, đều phải khen là cổ họng khỏe.

Tiếng thét chói tai này rốt cuộc cũng có công hiệu, tiếng vọng lượn lờ khắp nơi, rồi nghe có người đằng xa để khí nói vọng lại: “ Tiểu thư đừng sợ, bọn ta tới ngay!”

Thanh âm người này nghe đã đã biết đạo hạnh không tầm thường hơn nữa lại còn mấy người đồng bọn đúng là người đông thế mạnh. Những người này đến nơi cũng rất mau, chỉ trong thời gian nói một câu nói ngắn ngủi, đã gần thêm mấy dặm, chớp mắt đã đến trước mặt Tô Tô và Hư Vô.

Chỉ đáng tiếc là, bọn họ tới nhanh, ngã xuống cũng nhanh còn chưa kịp nhìn thấy dung mạo của người con gái yếu đuối và tướng mạo của tên ác đồ, thì trước mắt bọn họ là một màn đen kịt, miệng thì bị nhét đầy thứ gì mà ngửi thấy thì đoán là mùi bùn đất.

Đám người đó chật vật khổ sở cố bò lên, lúc này mới phát hiện mặt đất trước mặt là một cái hổ không sâu không nông, vừa khéo trùng với hình dạng một khuôn mặt. Và sau khi hết sức ho khạc thứ trong trong miệng ra, thì thấy toàn là bùn đất, có người đầu óc nhanh nhẹn, có chút hiểu ra, thì ra tất cả bọn họ trong chớp mắt bị người ta đánh bại lại còn bị đạp xuống mắt đất.

Đạo hạnh như thế thật ra tới bực nào?

Người đầu tiên ngồi dậy đó trong lòng hoảng sợ, trộm liếc nhìn về phía Tô Tô đang bị treo trên nhành cây và Hư Vô đang đứng điềm nhiên bên cạnh trên mặt lập tức cười cười, có ý lùi lại phía sau. Tuy rằng lúc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vô cùng của Tô Tô, thì hắn cảm thấy choáng váng lại nhìn thấy Tô Tô bị trói đến hằn cả da thịt, tim hắn càng đập rộn không ngừng, nhưng mà ngàn tốt vạn tốt, cái tốt nhất vẫn là bảo toàn được tính mạng của mình.

Hự Vô mỉm mỉm cười, xoa xoa hai tay, nhưng lại nghe thấy tiếng rắc rắc, tựa hồ giống như hắn đang bẻ một đông phế liệu.

Lúc này bọn sáu người đều đã đứng dậy được, đạo hạnh của họ không tính là kém, đầu óc cũng không tính là ngu, chỉ là khi nhìn thấy Tô Tô bị trói như vậy, thì miệng lưỡi khô khốc, cho dù có mưa gió lạnh giá như vậy, nhưng mà trong lòng không thể hận là giật vạt áo kia xuống thưởng thức bộ ngực lõa lồ của nàng.

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy đống dụng cụ dưới đất, thì lập tức hít một hơi lạnh, những ý nghĩ tà niệm đều biến mất không còn dấu vết. Nguyên nhân là vì đống dụng cụ dưới đất vốn là binh khí pháp bảo của bọn họ, hiện giờ đã bị Hư Vô dùng tay không vo viên thành một đống. Một người dù có ngu ngốc hơn, cũng biết là tên đạo sĩ mặt mũi thanh tú, tưởng chừng vô hại này, nếu như muốn giết bọn họ thì cũng chỉ là chuyện dễ dàng như trở bàn tay mà thôi.

Nhưng điều khiến bọn họ tức đến phun máu ra chính là sau khi Tô Tô nhìn bọn họ một lượt, liền tỏ ra vẻ khinh thường:

“Mấy tên phế vật này mà cũng muốn tới cứu người hay sao, làm nhỡ cả một lời cầu cứu của bản tiểu thư.”

Hư Vô khoát khoát tay, sáu người kia lập tức hiểu ý, vội ôm đầu chạy trối chết. Còn về những chuyện xảy ra sau đó trong rừng thể nào, bọn họ làm gì quản tới được? Nhiêu lắm là sau này họ tự sáng tạo ra một câu chuyện trong gió mưa đêm tuyết mà thôi

Chờ tới khi yên tĩnh, Tô Tô lại vận khí rồi hét lên chói tai Hư Vô cười nói: “Thanh Y đã đi từ lâu rồi!”

“Nàng ta đi đâu?”

Tô Tô ngân ra, buột miệng hỏi nhất thời quên mất bản thân mình còn chưa kêu cứu.

“Chờ mấy năm nữa, ngươi sẽ tự khắc sẽ tự hiểu nàng ta có thể đi đâu thôi.” Hư Vô đáp.

Tô Tô mi liễu dựng đứng, kêu lên: “Ta đã mười sáu tuổi rồi!”

Hư Vô lại bày biện cái túi xanh ra trước mặt Tô Tô, trăm cái lưỡi đao bạc lại xuất hiện trước mặt, dáng vẻ kiêu ngạo của Tô Tô lập tức biến mất.

Hư vô nhìn vẻ mặt tái mét của Tô Tô, nói

“Làm ra vẻ đáng yêu, ngây thơ, đối với ta đều là vô dụng nhớ chưa?”

Tô Tô sắc mặt nhạt nhợt ngoan ngoãn gật gật đầu, từ khi rời khỏi Vô Cẩu sơn trang trên đường gặp vô số tên gian hoạt xảo quyệt háo sắc, cũng không đáng sợ bằng tên Hư Vô này.

Hư Vô chậm rãi khép lại cái túi màu xanh, cột cẩn thận, rồi bỏ vào trong lòng. Nhìn thấy Hư Vô làm những chuyện này. Tô Tô sau khi sợ hãi bỗng dưng phát giác, là tên đạo nhân này hình như cũng có chút cô đơn.

Hư Vô thở dài nói:

“Ước nguyện kiếp này của ta, là có thể tạo ra một người Hoàng Tuyền bôn tẩu giữa nhân gian, bây giờ xem ra ước nguyện này của ta không thực hiện được rồi. Không nói tới chuyện cho tới khi nào ta mới có pháp uy thần thông như vậy, cho dù tương lai, cũng không thể có được. Nếu như có một ngày ta hồn lìa khỏi xác, bộ khí cụ này chính là tâm huyết cả đời của ta không nỡ nhìn nó thất truyền. Ta có suy nghĩ, có thể ngàn vạn năm sau, mới là thời khắc nó phát dương quang đại, ta với ngươi hôm nay cùng bị trói cũng coi như là có duyên cho nên mới lấy ra cho người xem.”

Hắn hướng về Tô Tô cười cười, nói tiếp: “Nêu như không hù dọa ngươi như vậy, làm sao ngươi nhớ kĩ được?”

Tiếng cười trong trèo vẫn còn ở bên tai Hư Vô đã nhẹ nhàng bay đi rất xa rồi

Tô Tô kinh ngạc, đột nhiên một tia nắng chiếu rọi vào mặt, thì mới phát hiện không hiểu từ khi lúc nào mưa tạnh tuyết ngừng rơi sắc trời đã hừng đông sợi dây thừng trói trên người, cũng tự động rơi ra.

Một mình lẻ loi đứng trong rừng, Tô Tô có cảm giác như vừa trải qua giấc mộng. Nàng đột nhiên nhớ tới Thanh Y, nhớ tới thân ảnh yểu điệu đi trong mưa gió, nhớ tới nàng không có chỗ nào để đi, trong lòng lúc này mới biết cảm giác cô đơn khổ sở như thế nào.

Tô Tô thực sự nghĩ không ra là người nào, đã khiến cho Thanh Y đau lòng tới như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.