Đêm đã tàn, mưa cũng tạnh, tuyết cũng ngừng rơi, giông tố đi qua, người đắc ý, kẻ mất mát, đều tự động giải tán.
Ba vị chân nhân và chúng đệ tử Đạo Đức tông tất nhiên là phải quay về Tây Huyền Sơn, những người còn lại thì phải quay về Tây Kinh Trường An. Từ sau khi Minh hoàng bỏ trốn, đám người như Tô Hòa tự nhiên là ở các cung điện như cung Đại Minh, cung Hoa Thanh, coi đó như căn cứ riêng của mình, dù sao cũng không có ai lên tiếng phản đối gì.
Thanh Khư cung mặc dù đã trở thành phế tích, nhưng dù sao cũng là nơi hội tụ của địa mạch linh khí tất nhiên không bị bỏ qua. Đạo Đức tông đương nhiên là phải chiếm giữ nơi này, nhưng chỉ lưu lại mười tên đệ tử để dọn dẹp đống đổ nát, canh giữ trật tự, đồng thời canh giữ đám khách khanh may mắn chạy thoát trong kiếp nạn.
Hiện giờ, sinh nhật của Hư Huyền đã qua lâu rồi nhưng mà đám người kia vẫn không rời đi, nhưng mà cũng không còn nịnh hót nữa, bởi hắn bây giờ cũng không phải là Thế ngoại cao nhân gì cả.
Trong mắt bọn họ, Thanh Khư cung giờ bị hủy, người thì vong mạng, ngay cả tiên nhân còn bị thương chạy trốn, lúc này nghĩ đến trong hơn ba nghìn năm Đạo Đức tông có vô sô cuộc ác chiến xảy ra, nhưng trước sau vẫn sừng sững không đổ, tự nhiên là có đạo lý.
Chuyện khác không nói tới, chỉ riêng trong tông ẩn giấu nhân tài tùy tiện có thể lôi ra hai tên đệ tử hậu bối có khả năng chống địch như các vị chân nhân, thì đám người kia tới lúc này mới biết sợ hãi lại còn mặt dày, lôi kéo đệ tử Đạo Đức tông miệng gọi thượng tiên, cho rằng bị Thanh Khư mê hoặc tâm trí cho nên mới làm ra những chuyện hồ đồ như thế nếu như có cơ hội nhất định phải lên đỉnh Tây huyền sơn nghe Tử Dương lão thần tiên giảng kinh trăm ngày, mới gột sạch tội nghiệt bản thân.
Đại chiến kết thúc là Vân Trung Vụ Lam phiêu nhiên rời đi, đối với đống bảo địa của Thanh Khư cung, nàng ta coi như không bởi vì ở Vân Trung Cư linh khí tràn đây, dùng cả mấy trăm năm nữa cũng không hết, vậy thì cần gì phải ham hố nơi đây.
Bão tổ đã qua rồi nhưng mà những cơn gió lạnh tàn dư vẫn còn lẫn khuất.
Thái Ẩn chân nhân ăn nói thẳng thắn, không hề kiêng dè cái gì, một lời đã nói quay về Tây Huyền muốn triệu tập tất cả chân nhân trong đạo, cùng các đệ tử đắc lực, muốn lên Linh Khư tìm Vân Nghê xui xẻo kia. Nàng ta tuy là Thi giải tán tiên, nhưng ngay cả chân tiên như Ngâm Phong thì Đạo Đức tông cũng từng quyết đẩu cùng, thì làm gì phải sợ một tán tiên?
Trong lịch sử Đạo Đức tông nhân tài vô số, những người thi giải đắc đạo ít nhất cũng hơn mười người, nhưng các vị tiền bối trong tông đều cầu đại đạo phi thăng có nhiều người dũng cảm dám đương đầu với cửa ải phi thăng cho dù bị hồn phi phách tán cũng không sợ.
Vân Nghê dù sao cũng có trăm năm tu luyện, những chân nhân tầm thường đương nhiên là không sánh bằng Thái Ẩn chân nhân nói thẳng là cùng với bốn vị chân nhân ra tay, lại thêm những đệ tử đắc lực bày trận pháp, mục đích là có thể bắt được Vân Nghê. Thể nhưng Vân Nghê xảo quyệt, lại không từ thủ đoạn nào, quả thực là không dễ đối phó, bày bố trận như thế nào, vân là do Tê Thiên Hạ chủ trì cục diện. Nghe đến việc đi bắt Vân Nghê, hai mắt của Tề Thiên Hạ ngay lập tức phát ra tia sáng, luôn miệng đồng ý xuống núi giúp đỡ, cũng không suy xét tới thân phận hắn ta là thân phàm xác thịt, trong một trận hỗn chiến giữa những người tu đạo, sẽ gặp nguy hiểm tới bực nào.
Ngoại trừ Vân Nghê ra còn có Vong Trần tiên sinh thường đến làm khó dễ Đạo Đức tông, tất nhiên cũng không thể tha cho được. Thái Ẩn chân nhân đã từng nói sẽ tới Vô Cẩu sơn trang giết người phóng hỏa, tất nhiên không thể nuốt lời. Nếu so sánh với Vân Nghê, Vô Câu sơn trang không tính là đại sự gì cả, tuy rằng Vong Trần tiên sinh cũng bày bổ nhiều năm, xung quanh lúc nào cũng bày vô số trận pháp, nhưng chỉ cần hai vị chân nhân là Thái vi và Thủ Chân là đủ, lúc đó chẳng có trận pháp nào có thể ngăn cản được bước tiến của Đạo Đức tông
Lúc này mọi người ai nấy về vị trí của mình, trong khi mấy vị chân nhân đang trò chuyện, bỗng nhiên nghe thấy náo loạn, hai tên đệ tử Đạo Đức tông đỡ Thượng Thanh Thủy từ một gian thiên điện ngoài Thanh Khư cung bước vào. Hắn ta vốn là người hành động một mình, lúc này áo ngoài rách nát tả tơi, trên người vết thương mới đè lên vết thương cũ, cũng không biết bao nhiều đường sẹo mới cũ chông chất lên nhau, mái tóc như thác rũ kia bây giờ cũng bết dính lại vào nhau, trên tóc cũng không biết là vết dơ hay là vết máu.
Thể nhưng vết thương trí mạng trên thân chính là cây chủy thủ đâm sâu trên chỗ ngực. Hai tên đệ tử Đạo Đức tông kia đạo hạnh chưa tới, nên không dám ra tay chữa trị đành phải lập tức mang nàng tới chỗ mấy vị chân nhân.
Thượng Thu Thủy vẫn còn giữ được mấy phần tỉnh táo, nhìn thấy Thái Ẩn chân nhân, chỉ có thể gượng cười một cái, chưa kịp nói lời nào, đã hôn mê bất tỉnh.
Thái Ẩn chân nhân tận mắt nhìn thấy đệ tử đắc ý của mình lại thành ra hình dạng thể này, ngay lập tức con ngươi co rút lại. Ông ta không nói một lời lùi về phía sau một bước, nhường chỗ cho Tử Vân chân nhân. Vị trí mà cây chủy thủ cắm vào cực kỳ hiểm độc, dựa vào khả năng của Thái Ẩn chân nhân, không dám nắm chắc đến ba phần có thể chữa trị được.
Tử Vâm châm nhân sau khi cần thận cho Thượng Thu Thủy nuốt một viên đan nhỏ xíu, liền vận kình từ từ đây cây chủy thủ ra, cây chủy thủ vừa rút ra khỏi lập tức Thượng Thu Thủy kêu to một tiếng phun ra một ngụm máu đen, rồi lại nặng mê thiếp đi.
“Thế nào?” ۔ Thái Ẩn chân nhâm sắc mặt u ám hỏi
Tử Vân chân nhân lắc lắc đầu, khẽ thở dai “Người đã làm hết sức, đành phải nghe mệnh trời nếu như không tỉnh lại được, vậy thì phải xem tạo hóa của hắn.”
Trong mắt Thái Ẩn chân nhân tinh quang chớp động hỏi tiếp: “Cây chủy thủ đó khi nào thì đâm xuyên vào hắn vậy?”
Khuôn mặt của Tử Vân chân nhân cũng u ám không kém, đáp: “Hai canh giờ trước!”
Hai canh giờ trước, chính là lúc Thanh Khư cung đại bại thảm hại trong lúc cung điện bị phá hủy, người người lo chạy thoát thân, lại là kẻ nào mà vẫn không quên giết người diệt khẩu. Thái Ẩn chân nhân lúc đó thả cho Hư Huyền rời đi, nhưng không ngờ hắn lại đâm một chủy thủ vào ngực đệ tử yêu của mình.
Thái Ẩn chân nhân không nói lời nào, phất tay ra hiệu mang tới cái kích, rồi muốn bay về hướng Tây bắc.
“Khoan đã!” Tử Vân chân nhân và Cổ Thủ chân nhân cùng lúc phi thân lên, một trước một sau, ngăn cản Thái Ẩn chân nhân.
Thái Ẩn chân nhân nhíu đôi chân mày, lạnh lùng nói: “Hai vị chân nhân không giúp ta báo thù thì thôi lại còn ngăn cản ta đây là ý gì?”
Thủ Chân Chân Nhân tham thở:
“Bọn ta vừa mới nói tha cho đám tàn dư Thanh Khư cung, sao lại tức khắc nuốt lời? Huống chi Hư Huyền, Hư Võng cũng không còn ở Thanh Khư cung, chúng ta hiện nay đuổi kịp, dù cho có thắng cũng không hay gì còn mang lấy tiếng xấu, việc gì mà phải như vậy?”
Thái Ẩn chân nhân căm tức nhìn Cổ Thủ chân nhân cười lạnh nói: “Người chết không phải đệ tử của ông, ông đương nhiên là không quan tâm rồi! Cho dù có thắng hay không bần đạo cũng không quản được nhiều như vậy. Thế nào Thủ Chân chân nhân muốn đọ sức với bần đạo trước phải không?”
Tử Vân chân nhân giảng hòa nói:
“Tử Dương chưởng giáo ra lệnh chúng ta phải lưu lại một đường sinh cơ cho Thanh Khư cung, chứ không phải là chuyện riêng của ai cả, mà chính là để lại đạo thống truyền thừa vạn năm. Bọn ta phải hiểu nỗi khổ tâm này của Tử Dương chưởng giáo, hơn nữa bản tông và Thanh khư cung giao chiến nhiều ngày, từ lâu ân oán đã kết thành vô số, ngay Cảnh Tiêu chân nhân cũng bị hại trong tay Thanh Khư. Sau khi trận đầu lần này kết thúc, bản tông lại hủy luôn cơ nghiệp của Thanh Khư, hơn hai trăm hậu bối đệ tử của Thanh Khư phần lớn bị giết ở nơi này, lại còn chiếm luôn núi Thanh Khư. Có thể nói không chỉ báo được đại thù, mà đã có lời. Chuyện của Thu Thủy tất nhiên không thể nhịn được, theo ý ta chi bằng thế này, viết một bức thư, sai người đem tới cho Hư Huyên bắt hắn phải giao nộp người đả thương Thu Thủy, như vậy được không?”
Thái Ẩn chân nhân đứng yên một lúc, cắm cự kích lại, nói: “Trận chiến này, thắng mà cũng không thấy vui vẻ gì!”
Thái Ẩn chân nhân một tay cầm kích, một tay dẫn theo Thượng Thu Thủy, không để ý tới Tử Vân, Thủ Chân nhị vị chân nhận, đi thẳng về phía tây. Trong lồng ngực của hắn vần còn ức chê, trên đường huýt dài tiếng âm âm như sấm.
Vân Phong đạo nhân đứng yên lặng giữa không trung nhìn bóng dáng Thái Ẩn chân nhân đi về hướng tây, sắc mặt như không nhưng thanh trường kiếm đeo sau lưng nghe như có tiếng kêu nho nhỏ, tựa hồ muốn ra khỏi bao, nhưng cuối cùng cũng yên lặng.
Trong lúc Thái Ẩn chân nhân đạp gió hướng về phía tây, bên tai bỗng vang lên tiếng nói uể oải của Trầm Bá Dương:
“Tên Vân Phong thật thà quá, chỉ dám nghĩ mà không dám làm, ta thì không như thế. Thế nào, có muốn ta đi giết mấy tên đệ tử Thanh Khư đó không? Nếu không sao hả được sự căm tức này?”
Thái Ẩn chân nhân vẫn hướng về phía tây lướt tới một lời cũng không nói
Trầm Bá Dương cười cười, thân hình từ từ biến mất, nói vang vọng: “Nhớ lấy, ngươi còn nợ ta một cái ân tình!”
Sau khi băng núi vượt sông hơn mấy trăm dặm, bước chân Thái Ẩn chân nhân mới hơi chậm lại, nhìn lại Thượng Thu Thủy đang hôn mê bất tỉnh thở dài.
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, trong lúc hỗn loạn, không ai để ý đến hành tung của Kỷ Ngược Trần. Bọn người Tô Hòa, Tề Thiên Hạ sau khi tề tựu ở Tây Kinh mới phát hiện Kỷ Nhược Trần còn chưa tới, lúc này hắn đã tu luyện đến mức không thể coi thường hơi thở có thể hòa nhập làm một với trời đất, nếu hắn cổ tình ẩn giấu hành tung thì ngay đến Tô Hòa cũng không còn cách nào phát hiện ra.
Kỷ Nhược Trần chưa tới mọi người đều như cảm thấy thiếu đi người chủ kiến, nhất thời mơ hồ, không biết nên đi về đâu.
Hay là tiếp tục khởi binh Tây Chinh? Ngôi vị hoàng để nếu có giành được thì ai sẽ ngồi đây? Trừ Tề Thiên Hạ ra, e rằng không ai có cái hứng thú này. Mà Tề Thiên hạ cũng tự mình hiểu rõ, luận đức luận tải bản thân hắn cũng không phải là người có thể ngồi được. Hay là tiếp tục tìm Ngâm Phong báo thù, đánh rắn thì đánh rập đầu? Kỳ thực nếu nghĩ kỹ càng, không ai trong bọn họ có thâm cừu đại oán gì với Ngâm Phong hơn nữa cho dù muốn đánh kẻ thất thế chí ít cũng phải biết hắn ta giờ ở đâu. Nghiêm Phong vốn mang đầy tiên lực pháp thuật, tuy bây giờ bị trọng thương lại mang theo hòn Phi Lai thạch nặng như một hòn đá bên mình, nhưng lúc chạy trốn cũng chỉ chớp mắt bay xa ngàn dặm, không lộ tung tích gì.
Lúc Kỷ Nhược Trần có mặt, mọi người không ai phát hiện ra chỗ xuất sắc của hắn, thậm chí phần nhiều thời gian đều nghe Tề Thiên Hạ ra lệnh, mọi người không cần nghĩ nhiều, chỉ cần theo lệnh hành sự là xong việc. Thể nhưng tới giờ phút này, bọn người Tô Hòa, Tôn Quả mới phát giác ra rằng cho tới nay vẫn là Kỷ Nhược Trần quyết định nên làm cái gì nên đi về đâu, bây giờ hắn đi mất, ai nấy đột nhiên không biết phải làm cái gì.
Trương An An nghe thấy Kỷ Nhược Trần còn chưa về, trên khuôn mặt ưu tư hiện lên nét lo âu, nhưng nàng lập tức thay băng nụ cười, ngày nào cũng cười nói vui vẻ, so với ngày thường hình như có phân vui vẻ hơn.
Thế nhưng cho dù là tướng lĩnh trong quân, hay là Tôn Quả, Ngọc Đồng Tề Thiên Hạ, mỗi lần nhìn thấy dáng vẽ tươi cười như vậy của Trương Ân Ân. đều như cảm thấy trời đang chuyên mây mù vậy.
Ngày thứ hai Tô Hòa cũng rời khỏi Tây Kinh, nói là buồn quá, nên muốn đi đây đó. Vị Thiên Hô tỷ tỷ này bị giam giữ lâu rồi nên bây giờ Đại nói là phải đi khắp Đại hải ở phía đông Minh sơn chất chồng ở phía bắc. Vân Mộng ở phía nam, Côn Luân ở phía tây, nàng ta đều muốn đi xem xét. Mọi người đương nhiên không ngăn cản nàng ta, mà nếu có muốn ngăn cản thì cũng không cản được.
Trên Đông Hải, sóng vỗ đi đùng mua gió mịt mù, một tháng cũng không có tin tức gì.
Chính giữa biển, có một hòn đảo nhỏ vô danh tuy nói là đảo, kỳ thực chỉ là một hòn đá
ngầm có chu vi hơn mười trượng mà thôi nêu như sóng mạnh một chút thì hòn đảo này sẽ bị chìm trong biển nước.
Nơi này vốn dĩ là nơi hoang đảo không chim chóc gì đậu, thế mà lúc này lại có một bóng người, hắn ôm lấy thiết mâu, cứ ngồi trên đá, mặc kệ sóng biển đánh tới, gió thôi mưa rơi, không có một chút động đậy.
Gió mạnh mưa lớn, tạt vào mặt, vào đầu hắn, thuận theo gò má chảy xuống, hắn như hoàn toàn không hay biết, như một cái xác rông cùng với cái hoang đảo này hòa nhập làm một.
Đêm đó, Trương Ân Ân trong lòng có cảm giác, bèn một mình lên đỉnh Thái Thanh lấy ra một cây Tiêu màu tía, thổi lên một khúc tương tư.
Gió đêm nặng nề, mây xám như sắp rơi, mắt thấy tuyết trời lại buông xuống
Một khúc Động Tiêu, giống như bách thể luân hồi