Trần Duyên

Chương 499: Chương 499: Suốt đời không oán trách(3)




Côn Luân mênh mông mịt mù, từ lâu nơi này đã là nơi ngàn dặm đóng băng, vạn dặm trăng bạc

Đinh núi tuyết sừng sững giữa trời, chim thú còn ẩn núp giữa sông băng ngang dọc, vạn Vật còn chìm trong giấc ngủ, chỉ lâu lâu thoảng thấy một hai con chim ưng bay ngang qua.

Trong dãy núi trùng trùng điệp điệp này, có ba ngọn núi kỳ lạ đột ngột cao vút lấn át cả vạn ngọn núi khác, ngọn núi ở chính giữa trơn nhẵn như gương, giống như một tòa ghế ngồi bằng đài sen.

Hai ngọn núi ở hai bên trái phải thì hơi hẹp mà cao, vượt qua đỉnh núi ở chính giữa, hướng thẳng về phía trời xanh, hợp lại ở chính giữa. Từ xa xa nhìn lại ba ngọn kỳ phong này như một khung cửa cực lớn

Đám mây mù nơi chân trời đằng xa bỗng nhiên bay dạt tứ phía, một tảng đá lớn như một trái núi nhỏ từ từ bay tới nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh núi ở giữa, dường như chiếm hết chỗ trên đỉnh núi này.

Xung quanh tảng đá lớn này mang theo mười mất vệt quang phất phơ lay động, nâng đỡ cho tảng đá lớn này bay nhẹ nhàng như một cái lá vậy, dường như bất kỳ lúc nào nó cũng có thể bay vào không trung lần nữa.

Thực sự thì hòn cự thạch này nặng như ngọn núi không khác gì một hòn núi nhỏ. Thế nhưng ngọn núi kia bị nó đè lên lại chỉ như một hạt bụi rơi xuống, vẫn không dao động rõ ràng là có điểm khác thường.

Trên đỉnh tảng đá lớn bị một đám sương mù màu tím bao phủ dày đặc, tuy gió núi thổi dữ dội thế nhưng đám sương mù đó vẫn ngưng tụ không bay đi.

Giữa đám sương mù màu tím này, người ta có thể nghe thấy có thanh âm vang dội như tiếng sấm sét, lại chợt có một tia nhỏ lửa màu tím bay ra từ đám sương mù, trong không trung bay xa trăm trượng rồi mới từ từ tan ra, trên đường đi lưu lại vô số tia lửa nhảy nhót có thể thấy được uy lực của ngọn lửa màu tím này!

Ngâm Phong ngồi dựa vào tảng đá lớn, thở hổn hển như một con cá rời khỏi mặt nước, đã sớm không còn chút gì khí phách của một tiên nhân. Thật khó khăn hắn mới lấy lại được hơi thở, rồi nở nụ cười tự giễu, cho tới lúc này hắn mới cúi đầu nhìn xuống vết thương không cách gì liền lại ở trước ngực.

Theo mỗi nhịp hơi thở của hắn, từ vết thương lập tức lan truyền đi những cơn đau không thể chịu đựng nỗi cơn đau này khiên Ngâm Phong nhớ lại đau đớn khi chiến đầu với thiên yêu dị thú thuở Tiên giới còn hoang sơ.

Hắn nhẹ nhàng rờ rẫm vết thương nơi ngực, máu thịt nơi ấy sớm đã bị cháy hết thành than, tới nỗi đầu ngón tay đụng tới liên cảm thầy bỏng rát, một màu xanh đen khuếch lan đến hơn nửa ngón tay mới từ từ biến mất.

Điều này rõ ràng chứng tỏ rằng thanh phi kiếm đâm tới đó không chỉ nhanh tới mức không gì sánh kịp, mà trên nó cũng được thoa một lớp kịch độc

Vấn đề là ngay cả Ngâm Phong cũng không biết là chất độc gì mà lại lợi hại đến vậy, thậm chí

ngay cả khi hắn dùng ba phần chân nguyên tiên lực cũng không thê áp chế được

Ngâm Phong đã là một chân tiên, tuy thân thể vẫn là xác phàm, nhưng mà không thể mục nát, dụng độc dù có lợi hại thể nào đi nữa cũng là bàng môn tà đạo, độc tính dù có kịch liệt hơn, thì cũng chỉ làm kéo dài thời gian vết thương tự lành mà thôi, dù sao cũng không thể làm tổn hại hắn được, hắn chỉ cần tĩnh dưỡng trong ba hôm, là có thể giải trừ hoàn toàn chất độc.

Ngâm Phong vừa lấy lại hơi, bỗng nhiên nhớ tới Kỷ Nhược Trần cầm mâu muốn đâm nhưng cuối cùng lại ảm đạm bỏ đi, đầu tiên là thở dài, sau đó lại nở nụ cười nhàn nhạt.

Ngâm Phong không dùng Tiên Vân ngọc đài để đoán trước thiên cơ nữa, lúc này thiên địa khí cơ rõ ràng đã bị một nguyên nhân nào đó quấy nhiễu, đoán ra được thiên cơ thì không biết được đầu là thật, đầu là giả, mà còn phí phạm tiêu hao đi đạo hạnh.

Chẳng rõ vì sao, sau khi nghĩ tới Kỷ Nhược Trần, Ngâm Phong cũng cảm giác được vết thương nơi ngực cũng co quắp đau đớn, dĩ nhiên cũng có niềm Vui sướng có chút cảm giác run sợ và hưng phấn khi đứng trước kẻ địch sinh tử.

Tuy rằng lúc này ở đây không có rượu, cũng không ai uống cùng, thể nhưng nhiệt huyết cũng có thể coi là rượu. Côn Luân coi là bạn, ý cảnh cũng chẳng kém gì.

Ngâm Phong càng cười càng lớn, lại bồi thêm mấy câu chửi học được ở đời này, đặc biệt là câu “ Bà nội nó”, nỗi niềm phiên muộn trong lòng cũng tiêu tan, sự suy sụp tinh thân cũng lập tức rũ sạch.

Trận này thất bại cũng không phải do chiến đấu mà chỉ bại bởi thủ đoạn thâm độc hèn hạ của địch thủ mà thôi, chỉ cần ba ngày nữa, đạo hạnh của hắn được khôi phục, lại là một vị chân tiên oai phong trong trời đất.

Sau khi đạo hạnh hoàn toàn phục hồi thì thì làm thể nào?

Ngâm Phong giãy dụa, vịn vào đá đứng lên, nhìn lên Nhân Uân tử khí trên đầu hòn đá, cười cười, cả thể gian này đẩu đá lẫn nhau, tình thù lẫn lộn, thì cứ để nó xảy ra như vậy đi. Nơi đây, từ thuở xa xưa tới nay không có dấu vết con người, cứ yên lặng mà bảo vệ cho Cổ Thanh đắc đạo thăng thiên, hoàn thành tâm nguyện của nàng.

Trùng trùng sự việc trong nhân gian, tình cảm trong kiếp này, đều có thể lưu giữ hết ở đây, hóa thành gió, bay đi theo mây trời.

Theo truyền thuyết xưa cũ, Côn Luân có Tiên Sơn. Nhưng Côn Luận bây giờ không như Côn Luân xưa. Côn Luân là ranh giới của tiên giới bên trong có vô số nơi huyền bí, tương truyền là nơi trú ngụ của thân tiên cổ xưa.

Thế nhưng rốt cuộc đất đai Côn Luân rộng lớn bao nhiêu, có bao nhiêu bí ẩn, Ngâm Phong bất quá cũng chỉ tới Côn Luân một lân khi dự yên tiệc của Bắc Đế, cũng không thể toàn bộ nắm rõ hết.

Còn về Côn Luân ở nhân gian, cũng chỉ là hòn núi bình thường, nhưng trong cũng có chút huyền bí trong đó, ví như thạch đài hiện giờ Ngâm Phong đang ngoi lên.

Ba ngọn núi này có tên chung là Đăng Thiên môn, lại còn được gọi là Vẫn Thiên Đài chính là nơi có khoảng cách ngắn nhất tới tiên giới, từ xưa đền nay, những vị trích tiên bị cách chức, hoặc đến khi tu hành viên mãn quay về tiên giới, phần đông là đều thông qua Đăng Thiên môn này.

Cổ Thanh chính từ linh thạch thai nghén hóa thành, tuy từ trên thượng giới bị đánh rớt xuống phàm trần, bản thân đã trải qua ngàn đời tu hành thể nhưng vẫn chưa từng gia nhập sổ tiên, so với những tiên nhân bình thường có chỗ không giống.

Tuy rằng đến lúc công hành viên mãn, nàng ta cũng có thể thông qua Đăng Thiên môn quay về tiên giới thế nhưng trải qua thiên kiếp yếu ớt, cấp bậc khi nhập vào tiên tịch cũng phải cũng bị rớt xuống một hai tầng tương ứng, chính vì lý do này nên lúc trước Ngâm Phong chưa từng nghĩ tới đến Côn Luân để vào Thiên môn

Đăng Thiên môn cùng trời tiếp giáp nhau, tất nhiên khí quyển cũng loãng, những ai có công lực phi phàm mới chống cự nổi trong phạm vi mấy trăm dặm, ác thú không có, yêu quái không xuất hiện.

Bọn chúng không hề biết tới sự tồn tại của Đăng Thiên môn, mà nếu có lại gần chỗ này, thì cũng cảm thầy bồn chồn không yên, tu Vi giảm sút nhanh chóng.

Người bình thường cũng vậy, nếu thân bước đến chỗ này, cho dù là Đạo Đức tông hay đám người Tô Hòa. Kỷ Nhược Trần có đuổi theo đến đây, tu vi chắc chắn cũng chịu ảnh hưởng cực lớn, hơn nữa xung quanh đây đều là núi non hiểm trở, tuyệt địa, những tu sĩ tầm thường muốn lên được đây cũng phải gặp nhiều trắc trở.

Thế nhưng Ngâm Phong Thân ở trên Thiên thai, chỉ cần mượn một chút khí tức Thương Mang là được.

Có thể nói đến lúc này, Ngâm Phong mới coi đám tu đạo ở trần gian là kẻ thù không đội trời chung chỉ muốn nhân một cơ hội thuận lợi quyết chiến một trận.

Hắn ngồi ngay ngắn ở mép ria của Đăng Thiên đài trước mặt là vực sâu muôn trượng, chậm rãi nhắm mắt lại từ từ đi vào cảnh giới không nhận biết gì nhưng cũng không có gì là không biết.

Bảy ngày sau, lúc hai mắt Ngâm Phong mở ra, tiên pháp đã hoàn toàn hồi phục. Thế nhưng cũng có chuyện ngoài dự liệu của hắn, Tô Hòa cùng đám đạo sĩ của Đạo Đức tông vẫn chưa nhân cơ hội tốt kia mà đuổi giết đến Côn luân này.

Ngâm Phong trái lại có chút không hiểu, căn cứ vào bản tính giết người tàn nhẫn không để lại hậu họa của bọn người Đạo Đức tông, Tô Hòa thì lẽ ra bọn họ không thể bỏ qua một cơ hội như thế này mới đúng

Ngâm Phong còn chưa kịp suy nghĩ cho tường tận, thì đột nhiên tóc mai hai bên dù không có gió Vân lay động trước mắt một dải cầu Vông hiện ra.

Sắc mặt Ngâm Phong đại biển, vội vàng ôm lấy Phi Lai thạch, phát động tiên lực, chỉ trong chớp mắt, đã bay xa hơn mười dặm, ngậm Phong đặt Phi Lai cự thạch ở trên đỉnh một ngọn núi khác, sau đó hắn bay người lên không trung, ngắm nhìn về phía Đăng Thiên đài.

Trên Đăng Thiên đài, cảnh tượng đã không còn cái dáng vẻ tịch mịch như ngàn năm nay nữa, xung quanh gió thổi như điên cuồng cuồng phong bao vây ba ngọn núi xoay chuyển gào thét.

Trong vòng trăm trượng trở lai, bầu trời đang quang đãng bỗng ùn ùn nổi lên những tầng mây dày đặc, từ bốn phương tám hướng tụ hội về đây, không ngừng chuyển động trên bầu trời Đăng Thiên đài.

Giữa những đám mây xoay chuyển không ngừng đó dường như không có đáy, giống như một màn đêm tựa hồ giơ bàn tay ra không nhìn thấy rõ ngón tay, lại thấy thấp thoáng vô sô những tia lửa điện màu tím uốn éo như răn, chồng chéo đan xen vào nhau ở trong đó.

Hai hàng chân mày của Ngâm Phong ngày càng nhíu chặt sắc mặt cũng nặng nề hơn.

Trên đỉnh hai ngọn núi kề bên, bỗng lóe lên một luồng điện sáng chói sau lại biến thành một con rồng ánh sáng màu tím cực lớn, mình rộng khoảng mười trượng, thân dài nghìn trượng, hai con rồng ánh sáng này ở phía trên đỉnh Đăng Thiên đài gâm thét, đan xen vào nhau, rồi phun ra một quả cầu lửa cực kỳ chói mắt, đường kính cả trăm trượng.

Những sợi tóc của Ngâm Phong theo tiếng sấm mà dựng hết lên, ánh hồng ở giữa trán đã không thể kiềm chế được mà phát ra.

Dưới gầm trời bao la, đột nhiên vang dội lên những tiếng động leng keng của binh giáp chạm vào nhau, khí thế như dòng thác lũ, dường như có trăm vạn quân sĩ đang khua chiêng múa giáp Vậy.

Tình cảnh này, đâu chỉ có thể lấy uy lực của trời đất ra để hình dung

Ngâm Phong trái lại hoàn toàn tĩnh lặng, hai tay giấu trong ống tay áo, vẻ mặt sầu vui lẫn lộn.

Nơi tầng mây sâu nhất, dưới những tia lửa điện đan kết nhau, hiện ra một con đường lớn, rộng hơn trăm trượng. Sau đó thiên hỏa hội tụ tạo thành một màn lửa cao khoảng mười mấy trượng, từ bên trong một vị tiên tướng thân cao hai trượng bước ra, đầu đội Tề Mi Hồng Anh Ngọc Lưu Ly kim khôi thân mang Tử Kim Bích Hải Đằng Long giáp, áo khoác ngắn tay được dệt bằng tơ lụa, cầm trong tay Lưu Kim vệt dài bốn trượng, mày rậm rậm mắt to, sắc mặt sâu xa khó đoán, uy nghi lâm liệt.

Vị tiên tướng này đi rất nhanh, một bước cả trăm trượng, trong vài bước đã đứng trên Đăng Thiên đài. Phía sau người ông ta, trong tiếng áp giáp va chạm vào nhau, những tên giáp sĩ đội mũ giáp Kỳ Lân, xích tinh đồng tỏa hoàn giáp, hoặc giơ khiên, hoặc giương cờ, hoặc cầm thương, hoặc múa đao, không ngừng đi xuống hình thành nên hàng ngũ chỉnh tề ngay sau lưng Vị tiên tướng.

Tướng như vậy, binh như vậy, quả thực là bất phàm, chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng đội ngũ quân binh chỉnh tề ngay ngắn bước đi trên mây thế này, thì cũng đủ hiểu rồi.

Ngâm Phong xem xét bọn họ mà không khỏi mấy lần nhíu chân mày. Tướng này binh này, ngàn vạn năm về trước, tất nhiên hắn rất hiểu rõ, tướng là tiên tướng, binh là thiên binh.

Chỉ thắc mắc là tiên tướng thiên binh, tại vì sao mà lại tới nhân gian này chứ?

Ngâm Phong còn đang trù trừ, đôi mắt của vị tiên tướng đã lấp lánh ánh sáng, thiên hỏa phun ra xa tới vài thước, nhìn về Ngâm Phong Kim việt trong tay hắn chi tới quát lên:

“Ta là hành Tiên, là tướng quân gác phủ cho Đại La Thiên Quân, trân thủ phủ Tảo Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên bốn cảnh. Người ở bên kia chính là tứ phương tuần giới sử Ngâm Phong phải không?”

Nếu dựa vào địa vị trong tiên giới mà bàn luận, trước khi Ngâm Phong bị cách xuống trần cũng chỉ là Tứ phương tuần giới sử, cấp bậc ngũ phẩm, mà vị Hằng Tiên tướng quân trước mặt đây lại là tam phẩm, phẩm cấp có thể nói cao hơn Ngâm Phong rất nhiều. Hơn nữa giờ đây Ngâm Phong đã bị cách xuống hạ giới, bất luận là về phẩm cấp hay thân phận, đều thua kém vị tiên này rất xa.

Ngâm Phong khom người thi lễ :

“ Tội thân Ngâm Phong xin tham kiên Hăng Tiên tướng quân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.